Sau khi Thích Trạch trở lại Trình gia, cô nhận được rất nhiều cuộc điện thoại cùng tin nhắn, đại bộ phận đến từ những phú nhị đại cuồng nhiệt theo đuổi cô, đều là an ủi, quan tâm, thổ lộ, thậm chí còn có người tỏ vẻ muốn đưa cô phòng ở, xe, thẻ ngân hàng, đương nhiên, cũng có một bộ bỏ đá xuống giếng, vui sướng khi người gặp họa.
Điện thoại liên tục hoạt động hết sức công suất, Trình Nghiên ngại phiền, liền đơn giản đóng máy.
Chỉ là, cô không nghĩ tới, trong đó hai cái người theo đuổi còn cố chấp chạy lại đây.
Trong đó có một tên vẫn là biến thái cấp SSS.
Ở đêm nay Trình gia cố ý tổ chức yến hội sinh nhật cho Thích Trạch, cô nhìn thấy Tần Tu cùng Vệ Dương.
Nhìn ra được Trình Phong thực thích con thứ hai tính tình trầm ổn thông minh, chẳng sợ thái độ của Thích Trạch không mặn không nhạt, hắn vẫn trịnh trọng mà tổ chức một cái yến tiệc xa hoa, bạn bè họ hàng thân thích gần xa cơ hồ đều tới dự.
Cô vốn dĩ không muốn xem náo nhiệt, nhưng nguyên chủ là một người rất cao ngạo lại mẫn cảm, càng trường hợp như vậy cô ấy sẽ càng chống ngạnh lên sân khấu, bởi vì không nghĩ để cho người ta ở sau lưng cười nhạo.
Cho nên, Trình Nghiên chọn một kiện màu trắng váy dài, để lộ ra bả vai, cánh tay nhẹ nhàng trắng nõn, thân hình yểu điệu tinh tế, còn hóa trang nhẹ, xinh đẹp hơn thường ngày rất nhiều, lại càng tăng thêm vài phần thanh lãnh cao ngạo khí chất, làm người không dám coi khinh.
Đương nhiên, lực chú ý của mọi người cũng không ở trên người hàng giả như cô, trên bàn cơm, Thích Trạch giống như là chúng tinh phủng nguyệt* bị ngưởi nịnh hót khen ngợi, mấy cái chị em họ âm thầm mà kinh thường cô, đặc biệt là Trình Thư ý, con của một bác gì đó biểu hiện ra rất rõ ràng, chỉ là có người lớn ở nên không dám nói nhiều là được.
* Chúng tinh phủng nguyệt: Chúng tinh (đám sao), phủng (sủng ái, nâng niu, chiều chuộng) ý nói là tâm điểm của sự chú ý, bị mọi người nâng niu..
Trình Nghiên ăn một ít, cũng không giống thường ngày ra khỏi hội trường, rốt cuộc ở trước mặt mọi người cũng nên quy củ một chút.
Cô bèn nhẫn nại chờ bọn họ ăn xong.
Tần Tu cùng Vệ Dương chính là lúc này tới cửa, bọn họ không đến nỗi hẹn nhau, đại khái là ngẫu nhiên gặp phải.
Tần gia cùng Vệ gia đều là hào môn thế gia*, không thua kém Trình gia, bọn họ hai người cư nhiên cùng nhau tới, vẫn là tới tìm một cái giả thiên kim, các khách nhân xem Trình Nghiên có chút không nhau, như là kinh dị lại kinh thường cô sẽ câu dẫn nam nhân.
* Hào môn thế gia: Hào môn-Nhà có thế lực. Thế gia-Nhà nhiều đời làm quan. Cũng chỉ dòng họ hiển quý. Ý chỉ nhà giàu quyền thế.
Trình Phong thực ra không hiện lên vẻ gì là không cao hứng, còn hỏi bọn họ đã ăn chưa, muốn hay không ngồi xuống đây cùng ăn.
Vệ Dương ở nhà đến lo lắng sốt ruột, điện thoại gọi không được, nhắn tin cũng không thấy trả lời, hắn còn nghe nói tất cả thân thích Trình gia sẽ đến, sợ Trình Nghiên sẽ chịu khi dễ, cho nên cơm cũng không ăn liền chạy tới.
Thời điểm nhìn thấy Trình Nghiên, hắn ngẩn n ngơ, mắt gần như là phát sáng, chờ Trình Phong hỏi hắn, Trình Nghiên cũng nhìn lại đây, hắn mới đỏ mặt:
- Chưa, chưa ăn.
Không đợi người phân phó, Phương dì rất khôn khéo mà kéo ghế thỉnh hắn ngồi xuống, cho hắn chuẩn bị chén đũa.
Ánh mắt Tần Tu có chút không rõ ý, nhìn chằm chằm Trình Nghiên, bỗng nhiên ôn nhu mà cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị TrìnhPhong:
- Cảm ơn bác, bất quá cháu đã ăn qua, cháu có chút lời muốn cùng Nghiên Nghiên nói, có thể chứ?
Trình Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhìn thoáng qua Trình Nghiên, bảo cô ăn xong rồi thì chiêu đãi khách nhân cho tốt.
Vệ Dương vừa cầm lấy chén đũa, thấy Trình Phong nói, trong ruột đều nghe thấy tiếng hối hận, mẹ nói hắn ngồi xuống làm gì a, hiện tại hắn nói không ăn còn kịp sao?
Trình Nghiên buông đũa, đứng dậy, theo Tần Tu cùng nhau ra ngoài.
Nhìn bóng dáng bọn họ, Thích Trạch ngồi ở đối diện hơi hơi nhấp môi, ánh mắt sâu thẳm ám trầm.
- _
Trình Nghiên muốn mang hắn đi phòng khách, chỉ là khi đi qua cầu thang, Tần Tu bỗng nhiên đứng lại, ôn nhu hòa khí hỏi cô:
- Nghiên Nghiên, có thể xem phòng của cậu không?
Trình Nghiên ánh mắt bình tĩnh:
- Không thể.
- Thật tiếc nuối.
Tần Tu thở dài, bỗng nhiên cúi người nhìn cô, trực tiếp đối mặt, thanh âm trầm thấp, lộ ra vẻ nhẹ nhàng chậm chạp câu nhân:
- Nghiên Nghiên.. đêm nay cậu thật giống cái tiểu tiên nữ, xinh đẹp đến làm người nhiệt huyết sôi trào, cậu có muốn sờ thử không, tim tôi đang đập rất nhanh?
Trình Nghiên tránh đi tay của hắn duỗi lại đây, phi thường khó hiểu phong tình:
- Nếu nóng, cậu có thể ra ngoài sân hóng gió.
Tần Tu sửng sốt, như là nghe thấy một chuyện thật buồn cười giống nhau, bỗng nhiên cười phá lên, sủng nịch nói ;
- Nghiên Nghiên, cậu quả thật là cái tiểu bảo bối.
Nghe hắn nói xong, tiểu bảo bối trong mắt hắn lạnh lùng nhìn hắn một cái, hắn lại cười lớn hơn nữa, như là nhìn thấy cô lòng liền vui sướng.
Hắn không nghĩ đi phòng khách, Trình Nghiên liền thật sự dẫn hắn đi tầng ba, ở ban công lớn ngồi chơi.
Có hầu gái mang điểm tâm đi lên.
Tần Tu thấy sách Tiếng Anh trên bàn, còn có một chiếc bút nhớ đóng dấu những trang quan trọng, có vài nét chữ, thanh tú tiểu xảo, vừa nhìn liền biết chính là chữ của con gái.- Cậu nghĩ ra nước ngoài?
Nguyên chủ không yêu thích việc học tập, lại bỗng nhiên xem sách Tiếng Anh, hắn đoán được ý định của cô cũng không kì quái.
Trình Nghiên "Ừ" một tiếng.
Tần Tu cũng không hỏi cô muốn học ở đâu, cũng không hỏi có thể hay không cùng cô đi, bởi vì kết quả hiển nhiên cũng không giống mong muốn của hắn.
Trầm mặc một lát, ánh mắt của hắn nghiêm túc nhìn cô, ngữ khí quan tâm:
- Nghiên Nghiên, cậu còn tốt đi?
Dừng một chút, tựa hồ sợ xúc phạm tới cô, hắn châm chước dùng từ:
- Loại chuyện này ai cũng sẽ không đồng ý, cậu cùng Thích Trạch sẽ không còn..
Trình Nghiên sắc mặt lạnh lùng:
- Cậu không cần thử tôi, tôi cùng hắn đã không còn bất luận quan hệ gì nữa.
- Không phải thử cậu.
Tần Tu bỗng nhiên cầm tay cô, nói:
- Tôi là ở quan tâm cậu, tôi biết phát sinh chuyện như vậy trong lòng cậu khẳng định sẽ rất khó chịu, liền tính cậu giả vờ không có chuyện gì, tôi cũng không cho rằng như vậy, Nghiên Nghiên, tôi thực đau lòng.
Hai người dựa thật sự rất gần nhau, hắn chỉ cần cúi người một cái là có thể hôn đến cô, hắn để sát vào, nhìn sườn mặt trắng nõn, thanh âm trầm thấp:
- Nghiên Nghiên, cái nhà này còn thứ gì có thể khiến cậu lưu luyến sao? Cậu trước kia liền không thích những người ấy, hiện tại là càng như thế đi, cậu còn phải chịu đựng tên bạn trai cũ chiếm thân phận của cậu ở cùng một mái hiên, chắc là một chuyện thập phần thống khổ đi?
Trình Nghiên cười lạnh:
- Cho nên đâu, cậu muốn thu lưu tôi sao?
Cô lạnh lùng mà bổ sung:
- Còn có, hắn cũng không chiếm của tôi cái gì, những thứ đó vỗn dĩ thuộc về hắn.
- Thu lưu?
Tần Tu bỗng nhiên duỗi tay ôm eo cô, nhìn chăm chú đôi mắt của cô, ánh mắt ôn nhu lại lộ ra chút bệnh trang si mê.
- Cậu tại sao phải nói như vậy? Nghiên Nghiên, vì cậu, tôi chính là chết cũng nguyện ý, tôi không phải đồng tình mà bố thí cậu, mà là cầu cậu, dọn ra tới, cùng tôi ở bên nhau, được không?
Trình Nghiên ngữ khí không có độ ấm, nhìn hắn chằm chằm:
- Ý của cậu là.. bao nuôi tôi?
Tần Tu biến đổi thần sắc, thở sâu, bóp cằm cô, để sát lại, tiếng cười có chút tức giận:
- Cậu thật đúng là làm người đau đầu, Nghiên Nghiên, tôi nói không phải rõ ràng rồi sao? Tôi rất đang nghiêm túc tỏ tình với cậu, lấy kết hôn làm đích đến, hy vọng cậu có thể cùng tôi ở bên nhau, tôi sẽ yêu thương che chở, sủng ái cậu cả đời, không bao giờ thay đổi.
Trình Nghiên đẩy ra hắn, động tác lộ ra vẻ cự tuyệt, đứng lên, trên cao mà nhìn xuống hắn, chỉ nói ba chữ:
- Thực xin lỗi.
Thấy cô muốn chạy, Tần Tu giữ lại tay cô, một tay từ sau lưng ôn chặt lấy không cho cô lộn xộn, chậm sát để vào bên tai cô, thanh âm thực nhẹ lại chậm, như là ở áp lực cái gì.
- Đừng vội cự tuyệt, tôi rất có kiên nhẫn, cậu lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.
Hắn chậm rãi cúi đầu, ở trên cổ trắng nõn nhu mị của cô rơi xuống một nụ hôn.
Sau đó, không chờ cô giãy giụa liền buông lỏng tay.
Nhìn cô, hắn cười, tựa hồ là giải thích, tựa hồ lại là tán tỉnh:
- Tôi đã thực khắc chế, ai làm tôi yêu cậu như vậy đâu, tiểu cục cưng.
Trình Nghiên "..."
Nữ chủ rốt cuộc bao giờ mới có thể thu lưu tên biến thái này?
Trình Nghiên cảm thấy đơn độc nói chuyện với hắn quả là một quyết định sai lầm, cho nên tính toán xuống tầng, vừa mới đi ra dãy hành lang, liền thấy Trình Hướng Dương biểu tình kì quái đi đến.
- Anh, làm sao vậy?
Trình Nghiên đứng lại.
Trình Hướng Dương nhìn thoáng qua Tần Tu bên cạnh, nhíu mày, thấp giọng nói:
- Em trước đừng đi xuống, tiểu tử Vệ Dương kia uống say, gây rối nói muốn tìm em, còn cái gì mà cầu hôn, như thế nào cũng không chịu đi, phòng bếp còn đang nấu canh giải rượu cho hắn.
Nghe được hai chữ "Cầu hôn". Trình Nghiên lai có chút đau đầu, theo bản năng nhìn bên cạnh Tần Tu, Tần Tu cười lạnh một tiếng..
Cô thu hồi ánh mắt, hỏi:
- Sao lại say?
Trình Hướng Dương biểu tình càng kỳ quái:
- Còn không phải tại Thích Trạch! Vệ Dương ăn cơm xong liền muốn đi tìm em, Thích Trạch gọi lại hắn, nói muốn cùng hắn uống vài chén, Vệ Dương có thể không muốn xấu hổ, liền uống lên, say đến cũng mau, Thích Trạc thì lại không có việc gì.
Đêm nay thật là có nhiều đất diễn.
Trình Nghiên xoa xoa giữa này:
- Anh, em đây về phòng, anh mang Tần Tu xuống nhà đi.
- Nghiên Nghiên..
Tần Tu tựa hồ muốn nói cái gì.
Trình Nghiên không để ý đến hắn, trực tiếp xoay người đi về phía phòng ngủ, đóng rầm cửa một tiếng.
- _
Trong phòng ngủ tối không nhìn thấy cái gì, cô liền kéo bức màn, trong không khí giống như còn có mùi rượi, trực giác cho cô biết có điểm gì đó không thích hợp, đang muốn bật đèn thì đèn lại tự sáng lên.
- Trở về rồi sao?
Âm thanh khàn khàn như sét đáng ngang tai vang lên.
Cô hoảng sợ, Thích Trạch đứng ở bên người cô, một tay chống tường, cúi người nhìn cô, chắc là do uống rượu, ánh mắt hắn hiện lên vài phần mông lung, đôi mắt đen nhánh.
- Cậu sao lại ở đây?
Cô thật là muốn điên rồi!
- Ngoài ý muốn sao?
Hắn đem cô vây ở trong lồng ngực, ấn bả vai cô, lực đạo có chút mạnh, lầm bẩm:
- Nghiên Nghiên, cậu không thể đối với tôi như vậy! Bất quá mấy ngày mà thôi, cậu có thể quên mất tôi, cùng người khác ve vãn đánh yêu sao?
Trinh Nghiên bị hắn ép có chút đau, tức giận mà nói:
- Tôi không có!
Hắn bắt lấy bả vai cô, gắt gao, cúi đầu chăm chú nhìn, ngữ khí có chút nặng:
- Không có? Tôi thấy, cậu để hắn hôn cậu!
Đôi tay thon dài nóng bỏng của hắn vỗ về cổ cô, chậm rãi, nhẹ nhẹ mà lại như rắn độc giống nhau khiến người lo lắng có hay không bỗng nhiên bị cắn một ngụm.
Trình Nghiên chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, ai nói hắn không có việc gì, rõ ràng hắn còn say hơn Vệ Dương đi.
- Tôi không phải để hắn hôn tôi, tôi không có như vậy, kia chỉ là ngoài ý muốn.
Trình Nghiên không tiện cùng người say nói đạo lý, chỉ chậm lại cùng hắn giải thích:
- Thích Trạch, cậu buông tôi ra trước, cậu uống rượu, có phải cảm thấy choáng váng đầu, tôi đỡ cậu về phòng?
Thích Trạch giống như bị cô thuyết phục, nới lỏng tay, thời điểm cô muốn đi, hắn bỗng nhiên một lần nữa đè ép trở về, chống cái trán của cô, mùi rượu thực nùng, hô hấp nóng bỏng:
- Cậu sẽ cùng Tần Tu ở bên nhau sao?
Trình Nghiên nhìn hắn, muốn cho hắn hết hy vọng, bèn nói:
- Có lẽ sẽ.
- Có lẽ sẽ?
Thích Trạch biểu tình trong nháy mắt trở nên phi thường đáng sợ, mặt âm trầm, ánh mắt yên lặng nhìn cô, nói:
- Cậu thật muốn như vậy sao?
Trình Nghiên nhìn hắn, tâm bỗng nhiên lạnh xuống.
Hắn không có say!
- Cậu trước buông tôi ra!
Trình Nghiên cũng phảng phất rất tức giận, lạnh lùng mà nhìn hắn:
- Rất đau!
- Đau?
Thích Trạch bỗng nhiên cười, cười đến điên cuồng.
Hắn kéo ra nút thắt sơ mi, bắt lất tay của cô ấn lên ngực hắn, không có quần áo ngăn cách:
- Cậu thật sự biết đau là tư vị gì sao? Tối hôm đó, tôi ở trong mưa chờ cậu, cậu biết lòng tôi có bao nhiêu đau không? Chính là, cậu một lần cũng không có quay đầu lại, một lần cũng không có! Cậu sao có thể nhẫn tâm nhưu vậy? Tôi không đáng để cậu đối đãi ôn nhu một lần sao?
Nhìn thần sắc thống khổ của hắn, cô mím môi:
- Cậu đã nói, nếu tôi không thích cậu, liền sẽ không quấn lấy tôi.
Thích Trạch cảm xúc có chút mất khống chế, biểu tình tối tăm, cười:
- Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói cho cậu, nếu cậu không thích tôi, tôi liền đem cậu nhốt lại, làm cậu vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình tôi?
Trình Nghiên biểu tình thay đổi:
- Cậu gạt tôi?
- Là, tôi gạt cậu.
Hắn đè nặng cô, tinh tế mà hôn, từ lông mày, đôi mắt, gương mặt, môi, thanh âm mất tiếng:
- Tôi cho rằng tôi có thể ngụy trang rất khá, làm cậu cam tâm tình nguyện mà trở lại bên người tôi, nhưng là.. bên cạnh cậu nhiều người như vậy, tôi nhịn không nổi, cũng chờ không được!
Trình Nghiên thanh âm có chút run:
- Cậu trước buông tôi ra!
Thích Trạch không để ý đến, định hôn môi cô, ngón tay trườn vào mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng vỗ về.
Trình Nghiên quay mặt đi, hắn hôn liền dừng ở trên mặt cô, tránh cũng không thể tránh, dọc theo gò má tú mỹ trượt xuống, nóng bỏng, mềm mại.
Trình Nghiên đẩy thế nào cũng không ra được, trong lòng có chút luống cuống, nhìn hắn, đành phải chịu thua:
- Tôi sẽ không cùng Tần Tu ở bên nhau! Thât sự!
Thích Trạch động tác dừng lại, ngẩng đầu, nhìn cô:
- Như vậy, cậu muốn cùng ai ở bên nhau?
Trình Nghiên vội nói:
- Ai cũng sẽ không!
Thích Trạch đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm cô một lát, buông ra cô, nói:
- Nghiên Nghiên, tôi không nghĩ biến thành như vậy, cho nên, cậu không cần kích thích tôi.
Hắn rốt cuộc buông ra cô.
Trình Nghiên mở cửa, nhìn hắn, hạ giọng đuổi khách:
- Tôi mệt mỏi.
Thích Trạch cúi người đặt ở trán cô một nụ hôn, lưu lại hai chữ:
- Ngủ ngon.
Nhìn hắn đi ra ngoài, Trình Nghiên đột nhiên đóng cửa lại.
Như thế nào sẽ biến thành cục diện hỗn loạn như vậy?
Cô chẳng lẽ đem nam chủ kích thích tới điên rồi sao? Trong sách chỉ viết rằng hắn tính cách lạnh nhạt ít lời, không nói hắn còn có một mặt âm u như vậy a?
Cô giờ không chút nào tin tưởng Thích Trạc sẽ đi theo hướng cốt truyện nữa.
Cô lấy lại bình tĩnh, muốn cho cốt truyện trở lại quỹ đạo vốn có của nó, hẳn là chỉ có.. Nữ chủ Bạch Lê mới có thể làm được.
Đến lúc đó, mặc kệ là Tần Tu, vẫn là Thích Trạch, ánh mắt sẽ tự động nhìn về phía nữ chủ, cũng sẽ không đối cô chấp nhất như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại có chút ngược, đại khái một hai chương sau, nam nữ chủ sẽ phân ly, gặp lại là 5 năm về sau, lúc đó đại khái có thể ngọt ngào. Ân, đại khái..
* * *
27/08/21
Chương hôm nay dài, mọi người đọc có thích không nè!