Có một cái thực nghèo bạn trai chỗ hỏng nhất chính là không thể thường xuyên hẹn hò, thời gian hắn làm thêm vĩnh viễn nhiều hơn thời gian bên cô.
Nhìn giá trị tình yêu mãi ở 95% mà không tăng lên chút nào, Trình Nghiên không thể không tìm mọi cách cùng hắn ở bên nhau bồi dưỡng cảm tình.
Nếu không phải hắn không muốn dùng tiền của cô, cô thật muốn trực tiếp đưa hắn một cái thẻ tín dụng bao hắn 24h.
Mỗi tuần thứ năm sau khi tan học mới là thời gian hai người ra ngoài hẹn hò, liền việc này cô phải năn nỉ ỉ ôi hắn mới gật đầu.
Hôm nay tan học, hắn vẫn như cũ đợi cô ở đầu ngõ hẻm.
Trình Nghiên đi đến chỗ hắn, ôm hắn cánh tay, cười "Đi thôi."
Thích Trạch lại đứng không nhúc nhích:
- Nghiên Nghiên, hôm nay không được.
Hắn giải thích, bởi vì hôm nay là kỉ niệm mười năm thành lập của tiệm lẩu, sẽ rất bận, cho nên hắn phải đến đó phụ giúp.
Trình Nghiên sửng sốt, nhìn hắn, sắc mặt có chút không tốt, cũng không phải tức giận hay mất mát, mà là bỗng nhớ ra một cái cốt truyện quan trọng.
Trong sách bạch nguyệt quang chỉ là ở hồi ức của nam chính xuất hiện quá vài lần, sau khi thân thế bị vạch trần lúc sau, cô vẫn là nữ nhi của Trình gia, chỉ là không biết nên như thế nào đối mặt với bạn trai cũ mà mình đã từng quăng, hiện giờ làtrên danh nghĩa anh trai của mình, cho nên cô ấy mới quyết định xuất ngoại du học, từ đây định cư ở nước ngoài liền không có trở về.
Nhưng là, nam chính lại thực sự thích bạch nguyệt quang, nhiều năm về sau vẫn cứ đối cô ấy nhớ mãi không quên, cho nên mới có thể tìm nữ chính đương thế thân.
Trong thư cũng có ghi bước ngoặt khiến cho nam chính hoàn toàn yêu say đắm bạch nguyệt quang, chính là bởi vì bà nội nam chính gặp sự cố ngoài ý muốn mà qua đời, ở hắn thống khổ nhất, khó chịu nhất, tuyệt vọng nhất thời điểm này là cô cùng hắn vượt qua.
Cho nên, dù cô đã từng tổn thương hắn, hắn chính là vẫn không thể quên cô, thẳng đến nữ chính có dung mạo tương tự bạch nguyệt quang xuất hiện, bóng dáng bạch nguyệt quang trong lòng hắn mới dần phai nhạt đi.
Mà.. bà nội nam chính qua đời hồi đó chính là ngày hôm nay, kỉ niệm mười năm thành lập của tiệm lẩu, rất đông, hắn làm việc đến tận khuya mới về, sau khi trở về thấy đầu tiên chính là thi thể đã lạnh của bà nội.
Trình Nghiên không biết nguyên nhân chính khiến bà tử vong là gì, trong sách chỉ sơ lược nói là ngoài ý muốn.
Thấy cô im lặng, thần sắc hình như cũng có chút buồn, Thích Trạch có chút áy náy, môi mỏng hơi nhấp, thấp giọng an ủi:
- Nghiên Nghiên, là tôi không tốt, lần sau tôi nhất định bồi cậu đi chơi, dừng buồn, được không?
Hắn đỡ bả vai của cô, cúi đầu hôn hôn cái trán, mang theo chút trấn an hương vị, động tác ôn nhu.
Trình Nghiên có chút tâm tình phức tạp, hắn đối với cô tốt như vậy, cô có phải hay không nên giúp hắn một lần?
Dù sao, bà nội hắn mất hay không cũng không cần thiết phải duy trì cốt truyện.
Trình Nghiên nghĩ, lấy lại bình tĩnh, nói:
- Không được, hôm nay cậu cần thiết phải về nhà.
Thích Trạch tựa hồ kinh ngạc "Về nhà?"
"Cậu.." Trình Nghiên lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, cô tổng không thể nói bà nội hắn sẽ xảy ra chuyện đi, cô nhíu mi tìm lí do thoái thác.Thích Trạch xoa xoa đầu cô:
- Đừng tùy hứng, Nghiên Nghiên, hôm nay thực sự không được.
Trình Nghiên liếc hắn một cái, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, duỗi tay ấn bụng vị trí, bộ dáng thoạt nhìn giống như rất khó chịu.
Thích Trạch vội đỡ cô, ánh mắt vội vàng lo lắng, hỏi "Làm sao vậy?"
"Bụng đau quá a." Trình Nghiên cắn cánh môi, làn da thực trắng, dung mạo tú mỹ, nhìn liền có một loại mong manh yếu đuối cảm giác chỉ cần có cơn gió thoảng qua liền có thể đổ.
Thích Trạch nhất thời cũng không hoài nghi, chỉ cảm thấy đau lòng lại sốt ruột, liền đem người cấp ôm lên.
"Đi, đi đâu?" Nhìn thần sắc của hắn, Trình Nghiên nghĩ có phải hay không mình giả vờ hơi quá?
"Bênh viện" Thích Trạch đi thực nhanh, giống như là chạy, trán có chút mồ hôi, hơi thở gấp:
- Nghiên Nghiên chịu khó một chút, một lát liền tới rồi.
Trình Nghiên nhìn hắn tựa hồ không có ý định bắt xe, vội ôm lấy cánh tay hắn:
- Không cần đâu, tôi nghỉ một lát liền khỏe.
Thích Trạch thái độ kiên quyết:
- Không được, cần thiết đi bệnh viện, nhỡ cậu bị bệnh thì sao?
Hắn cũng không biết trong lúc nhất thời mình đã liên tưởng đến nhiều loại đáng sợ bệnh tật, biểu tình cũng ngày cảng trở nên đáng sợ.
- Thật sự không cần, thật ra..
Lông mi dài của cô hơi rung động, cánh môi nhấp nhấp, tựa hồ thật ngượng ngùng mà nói:
- Tôi đau một lát liền sẽ khỏi thôi, không phải sinh bệnh.
- Vậy cũng nên đến bệnh viện kiểm tra.
Nói xong, Thích Trạch nhìn trong lồng ngực nữ hài tử trắng nõn gương mặt hơi hơi đỏ lên, còn lôi kéo quần áo của hắn, thanh âm rất thấp, lộ ra nữ hài tử kiều khí mềm mại, làm nhân tâm có chút ngứa.
- Thích Trạch, tôi là tới cái kia a..
"..."
Thích Trạch sửng sốt, lúc trước còn vẻ mặt lo lắng bỗng trở nên có chút cổ quái, ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô, ý tứ sâu xa nói:
- Cậu không phải tưởng nói kì sinh lý đến rồi đi?
Này.. thái độ của hắn cũng quá tự nhiên đi.
Trình Nghiên do dự mà nhìn hắn một cái "Đúng vậy"
Thích Trạch cười, cười đến có chút dù bận vẫn ung dung hương vị, ngữ khí lại rất nghiêm túc:
- Như vậy, cậu muốn tôi làm như thế nào?
Chiêu trang nhu nhược đáng thương dùng tốt như vậy sao?
Trình Nghiên nhịn cười, bình tĩnh mà nói:
- Tôi muốn cậu như vậy ôm tôi, sau đó mang tôi và cậu cùng nhau về nhà.
Thích Trạch "Muốn đi nhà tôi?"
Trình Nghiên gật đầu, lời nói hàm hồ mà giải thích:
- Tôi nhìn một chút phòng của cậu.
Hắn liếc cô một cái "Tôi có thể không đồng ý?"
Trình Nghiên sợ hắn đổi ý, lại ôm bụng đau hừ hừ nói:
- Cậu liền đồng ý đi, cậu không biết con gái mấy ngày này đều tâm tình không tốt sao, cậu nếu không đáp ứng tôi, tôi sẽ tức giận, không những thế bụng và người đều sẽ rất khó chịu.
Thích Trạch gật gật đầu:
- Cậu nói không sai, tôi giống như không có lí do gì không đồng ý.
Trình Nghiên khó nén vui mừng, hai tròng mắt tỏa sáng:
- Cho nên, cậu đồng ý rồi?
Thích Trạch cười như không cười mà nhìn cô, môi mỏng phun ra ba chữ "Không đồng ý!"
Trình Nghiên kinh ngạc, tiện đà ủy khuất chất vấn hắn ".. Vì cái gì?"
Thích Trạch ánh mắt bình tĩnh, chỉ nói một câu:
- Kì sinh lý của cậu còn mười ba ngày nữa mới đến, tôi đã tính qua.
Ôm bụng vẻ mặt khó chịu Trình Nghiên
"..."
Tính.. qua?
Còn tính chính xác như vậy?
Cậu thật sự không phải biến thái sao?
Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của cô, Thích Trạch ung dung mà bổ thêm một câu:
- Cậu ở nhà ăn không đủ no, thường xuyên yêu cầu tôi chuẩn bị đồ ăn cho cậu, tôi đương nhiên phải hiểu biết tình trạng thân thể của cậu, nhỡ cậu ăn phải đồ vật lạ làm sao bây giờ?
Trình Nghiên còn tưởng nói lý một chút, liền thầm nói:
- Vậy không chừng kì sinh lý của tôi tới trước thì sao?
Thích Trạch cười lạnh:
- Cho nên, muốn tôi đi thua thuốc cho cậu không?
"..."
Xem ra lừa dối không được rồi, Trình Nghiên gục đầu xuống, có chút ủ rũ "Được rồi, là tôi lừa cậu."
"Nghiên Nghiên.." Thích Trạch bỗng nhiên ngữ khí nghiêm trang nói:
- Tôi rất nghèo, nếu không có công việc này, tôi sẽ chết đói, chẳng nhẽ cậu hi vọng tôi đói đến chết hay sao?
- Không hi vọng..
Cô thật là ngây thơ sao, lấy loại này lời nói tới hống cô, tưởng cô không biết hắn tổng cộng làm 5 công việc sao, đâu chỉ mỗi tiệm lẩu..
Thích Trạch sờ sờ đầu cô, đem cô thả xuống dưới, nói:
- Cho nên, Nghiên Nghiên ngoan một chút, đừng tùy hứng, hôm nay không có thời gian, khi khác tôi bù lại cho cậu được không?
".. Được."
Thích Trạch đôi tay phủng mặt cô, ở môi cô tiếp xuống một cái hôn, lại ôm ôm cô, nói:
- Về sau không được gạt tôi, hôm nay phần "ôm ấp hôn hít" đều cho cậu, có thể vui vẻ lên một chút đi?
".. Vui vẻ" Mới là lạ!
Trình Nghiên mím môi, biết là không có cách khuyên hắn bỏ xuống việc làm về nhà, lại không thể nói bà nội sẽ xảy ra chuyện, liền đành phải ngoan ngoãn theo như lời hắn nói.
Bất quá.. Hắn cho rằng hắn không mang theo cô về nhà, cô liền không có biện pháp?
Cô có thể tự mình đi nha, coi như là trước tiên.. Thấy gia trưởng?
* * *
(Hiu hiu, tiểu Trạch Trạch giờ làm thêm khổ quá, nhưng về sau sẽ khác nha~)
30/07/21