Một bộ dáng trong sáng, hào phóng, cả người thì lại có chút vô tâm vô phế, cô đúng là một bậc tri thức chân chính.
"Cháu không giống…."
Cố Vân Khê khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Đúng, không giống, tôi xinh đẹp đáng yêu hơn.”
Cô vừa thản nhiên lại tự tin như ánh mặt trời, còn có một loại khí thế rất đặc biệt.
Cả đời này của phu nhân Adams đã từng trải qua rất nhiều sự đời, bà cũng quen biết vô số người, nhưng một người có thể đảo khách thành chủ như Cố Vân Khê vẫn là người đầu tiên bà thấy.
“Nhìn không ra.”
Cố Vân Khê lại chọn một cái chân gà, chậm rãi gặm, nói: "Đó là do mắt nhìn của ngài không tốt.”
Phu nhân Adams không khỏi im lặng. Cô thật sự không coi bà là người ngoài, thật sự là trong nhiều năm qua không ai dám nói chuyện với bà như vậy.
“Cháu có mấy đứa con rồi?”
“Hai đứa. "Vừa nói đến con của mình, biểu tình trên mặt của Cố Vân Khê bỗng trở nên nhu hòa: " Là song thai, một nam một nữ, bọn nhóc vô cùng đáng yêu, đây chính là thiên sứ trong lòng của chúng tôi.” Hai đứa con bọn họ được Tề Thiệu giáo dục rất tốt, cô ngược lại thì cũng không tốn nhiều tâm tư cho con, nhưng cục cưng lại đặc biệt thân thiết với cô, điều này phải nhắc đến công thần TềThiệu.
Phu nhân Adams lấy ra hai chiếc hộp được đóng gói rất đẹp: "Đây là quà cho đứa bé."
“Cảm ơn. "Cố Vân Khê nhận lấy. “ Còn tôi nữa, tôi cũng là em bé.”
Biểu tình của phu nhân Adams suýt không giữ được nữa, bà không dám tin nhìn cô: “Có em bé nào đã ba mươi tuổi rồi sao?” Da mặt của cô cũng dày thật nha.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng bà vẫn đưa thêm một cái hộp quà khác cho cô.
Quà vừa tới tay, Cố Vân Khê vui vẻ gắp cho bà ấy một cái bánh nướng: "Bà nếm thử đi, ăn ngon lắm.”
Trên người cô có một loại khí chất rất thoải mái, vừa thân thiết lại vừa tự nhiên, làm cho người ta nhịn không được thả lỏng tâm tình của mình xuống.
Phu nhân Adams hỏi: "George đã thỏa thuận với cháu xong chưa?" "Đã qua nữa tháng rồi mà cuộc đàm phán vẫn không thành công, cái tên kia đúng là lòng dạ hiểm ác của nhà tư bản mà." Cố Vân Khê cũng không trông cậy việc này sẽ ngay lập tức làm xong. Trước tiên bọn họ cứ đùa giỡn với nhau một chút, còn các hạng mục công việc cụ thể do luật sư đoàn đến đàm phán.
Phu nhân Adams không nói gì nữa, chỉ nghe một mình Cố Vân Khê nói, bất tri bất giác bà ăn được nhiều hơn.
Sau một bữa trà sáng, phu nhân Adams đã nắm được tình hình gia đình của bốn anh em nhà Cố gia.
Cố Hải Triều là anh cả, trên danh nghĩa là chủ của bôn tập đoàn lớn, hiện tại có một đứa con trai. Cả gia đình hiện tại đều ở Hải Thành, trông coi cố thổ, nghĩa trang của cha mẹ là do anh chăm sóc bảo vệ.
Cố Vân Thải là chị hai, làm chủ của một chuỗi nhà hàng trải dài khắp đất nước, cô sinh được hai đứa con trai, hiện đang sống ở Kinh Thành.
Cố Hải Ba là anh ba, cũng là ông trùm Internet tiếng tăm lừng lẫy, sinh được một đứa con gái, cũng sống ở Kinh Thành.
Mọi người đều có sự nghiệp thành công, ai cũng đều trở thành công dân tốt với đất nước.
Cố Vân Khê mỉm cười, nói: "Cái này gọi là, tụ thì nhất đoàn hỏa, tán thì mãn thiên tinh.”
Phu nhân Adams có chút suy nghĩ, cười nói: "Xem ra, chỉ có cháu là đi theo con đường nghiên cứu khoa học.”
Kỳ lạ thật, cô là người dẫn đầu ngành công nghê thông tinh, đứng trên hàng vạn người, nhưng trên người của cô cái loại khí chất không phải quá nồng, thậm chí trong vô thức còn khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cố Vân Khê cười híp mắt gật đầu, nói: "Đúng vậy, tôi trời sinh tính tình trầm tĩnh lý trí, nên chỉ thích hợp với nghề này thôi.”
Phu nhân Adams hơi trầm ngâm, nói: "Ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát đi Hải Thành, cháu không có ý kiến gì chứ?"
“Không có, cứ quyết như vậy.”
Cố Vân Khê ôm hộp quà chậm rãi đi trên hành lang, nhìn rất nhàn nhã, kỳ thật đầu óc không ngừng chuyển động, đem câu chuyện vừa nảy bọn họ nói với nhau mấy lần.
Lần này phu nhân Adams đột nhiên tới, thật sự chỉ vì tảo mộ thôi sao?
Cô xoay người đi vào trong một gian phòng, một bóng người nhào tới, ôm lấy đùi cô, ngẩng khuôn mặt non nớt lên: "Mẹ, mẹ, sao vừa rồi mẹ không nhận điện thoại của cục cưng vậy?"
Cố Vân Khê ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể phấn đô đô của con trai, nhìn thẳng vào ánh mắt của thằng bé: "Không thể bắt máy được, Đại Bảo, mẹ đang cùng người nói một chuyện rất quan trọng, con cũng biết, có rất nhiều trường hợp không tiện nghe điện thoại đấy, có đúng không?"
Đại Bảo mở to đôi mắt như hai trái nho đen, như đang suy nghĩ đến gì đó, tức giận nói: "Đúng vậy, đi học liền không thể nghe điện thoại."
Cố Vân Khê cúi đầu hôn đứa bé một cái: "Đúng vậy, Đại Bảo thật thông minh." Đại Bảo kiêu ngạo cực kỳ, được mẹ khen cậu thật sự rất vui vẻ. Cố Vân Khê vươn tay phải ôm lấy cô con gái của mình: " Tiểu Bảo cũng rất thông minh, tại sao của mẹ lại thông minh hiểu chuyện như vậy?" Cô dứt khoát ngồi trên thảm, mỗi tay ôm một người, hết hôn cái này đến hôn cái kia, giờ khắc này trong cô vô cùng hạnh phúc.