Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bảo vệ giữ cổng lập tức bị đuổi việc.

Còn để lộ ra quan hệ cậu cháu giữa gã và giám đốc công ty, giám đốc vừa nghe nói cháu ngoại trai ngăn cản Mục Thịnh thiếu chút nữa trực tiếp tức chết tại chỗ.

Sau đó ấn cháu ngoại trai xuống xin lỗi đến suýt nữa cúi đầu quỳ lạy Mục Thịnh, quay đầu liền đuổi việc gã nhân tiện nhéo bắp đùi đến bầm tím rồi mới đóng gói cháu ngoại trai ném về cho chị cả.

1

Tiêu Tử Kỳ cũng không ngờ rằng, gã cầm nội dung cốt truyện định tới đây công lược Mục Thịnh, vậy mà cái tên Mục Thịnh này lại, lại nói tiếng Quảng Đông!

Dù gã đã thấy nhiều việc đời nhưng cũng không nhịn được cảm thấy tuyệt vọng.

Nghĩ thử xem!

Lỡ như lúc đang làm việc!

Mục Thịnh bỗng nhiên mở miệng!

"Lị không hiểu hả?"

"Lị hiểu hay không vậy?"

"Lị nói chiện đi chớ!"

3

....

Không được.

Tiêu Tử Kỳ bỗng nhiên lắc đầu.

Gã mạnh mẽ giáo dục chính mình.

Không thể nghĩ đến những cái này!

Phải suy nghĩ xa hơn, Mục Thịnh chính là một phú nhị đại!

Đúng! Nghĩ về cái này nhiều hơn đi!

Hắn là một chủ thuê nhà, chắc chắn rất có tiền. Khuyết điểm chỉ có một xíu như vậy, cũng chỉ là thích mặc áo sơ mi hoa, quần đùi bự, phối thêm đôi dép bệt ăn chè.

1

...., .

Không thể nghĩ nữa.

Tiêu Tử Kỳ lảo đảo muốn ngã.

1

Lại nghĩ tiếp gã sẽ không hạ nổi quyết tâm đi công lược Mục Thịnh.

Nhưng mà nghĩ đến gì đó, Tiêu Tử Kỳ cắn răng.

Không được!

Mục Thịnh chính là tổng tài Mục thị, chỉ cần có thể công lược hắn, đến lúc đó Vinh Tình tính là thứ gì? Lúc đó gã muốn vai diễn nào cứ trực tiếp kêu Mục Thịnh đập tiền vào là được rồi.

"Hắt xì —— có tên nào lại chửi mình nữa rồi, chậc chậc chậc ——."

Mục Thịnh hắt xì liên tiếp, nhịn không được chửi ầm lên.

"Có phải là tên tiểu bạch kiểm vừa rồi muốn ăn vạ cậu?"

Vinh Tình ngồi trên băng ghế dài cùng hắn, tay trái múc một muỗng chè bưởi xoài tay phải gắp một đũa hủ tiếu xào bò, ăn đến quên cả trời đất.

1

Nói thế nào đây?

Chỗ có sự kết hợp giữa quán chè và mấy quán ăn khác quả thực chính là bồng lai tiên cảnh!

Hủ tiếu xào bò này bốc khói nghi ngút, sau khi ăn xong lại uống một ngụm chè bưởi xoài béo ngậy.

Oa oa ~~~

Sung sướng như thần tiên!

"Cậu nói tên tiểu bạch kiểm nói nhiều kia?"

Mục Thịnh cầm hai con ốc xào cay, vẻ mặt khó hiểu.

Ai ăn vạ hắn?

Không phải hắn mới vừa đi thu tiền sao?

"Minh tinh nhỏ ngồi xe bảo mẫu đậu trước cửa, cậu không nhìn thấy?"

Vinh Tình nhìn hắn ngồi ăn ốc có hơi thèm, tạm thời đặt tô hủ tiếu xào bò xuống gia nhập vào đại quân ốc xào.

Chậc ~

Ốc xào mang theo nước bắn ra mỹ vị của nó trong miệng.

A quá ngon ~

Ánh mắt Vinh Tình sáng lên.

Anh nhịn không được giơ ngón cái về phía Mục Thịnh.

"Mục tổng thật biết gọi món!"

Chỗ này cũng không tồi, nhìn dáng vẻ người đông như mắc cửi, có vẻ như là một thương hiệu lâu đời ở Quảng Đông, mùi vị rất ngon.

"Ài, từ nhỏ ngày nào tôi cũng đến đây ăn mà."

Mục Thịnh gắp hai đũa hủ tiếu xào thịt bò rồi hô một tiếng với bên ngoài.

"Đem thêm một phần bánh mì nướng cho bàn này đi."

"Ok, một phần bánh mì nướng cho bàn này."

Mục Thịnh lúc này mới quay đầu nhìn Vinh Tình.

"Lúc nãy cậu vừa nói gì vậy?"

Món ốc xào của hắn có hơi nhiều nên không tập trung lắm.

"Lúc nãy tôi nói, có phải cậu không nhận ra thanh niên ngồi xe bảo mẫu muốn ăn vạ cậu không?"

Vinh Tình ăn từ ngụm này đến ngụm khác trông vô cùng thỏa mãn, dây chuyền vàng đeo trên cổ cũng lắc lư theo động tác của anh, quả thực không thể nổi bật hơn được nữa.

Trong góc, có mấy thanh niên dáng vẻ lưu manh liếc mắt nhìn nhau ra hiệu.

"Gã?"

Mục Thịnh cố gắng nhớ lại gương mặt của tên kia thế nào?

Trầm tư một giây đồng hồ, hắn bỏ qua.

Vừa nãy hắn chỉ quan tâm đến kịch bản của mình. Ký ức về gương mặt của tên bảo vệ kia càng khắc sâu hơn so với dáng vẻ của ai kia. Về địa vị, tên đó cũng chỉ là vai phụ góp thêm trò vui cho hắn trong mắt hắn đó chẳng là cái thá gì.

Nhưng mà vừa nghĩ lại, hắn khó hiểu nhìn chằm chằm Vinh Tình.

"Gã dùng loại thủ đoạn nhỏ này mà anh cũng bị lừa nữa sao?"

Không nên!

Thân phận của Vinh Tình cũng không thấp mà!

"Ài."

Vinh Tình lật điện thoại lên, tìm tấm ảnh chụp màn hình tin tức lúc trước ra.

"Đã lâu không tụ tập với cậu nên chắc cậu không biết, trước tôi còn có Thái tử Tống gia cùng tên nhóc đứng đắn Cao gia kia đều từng bị minh tinh nhỏ này ăn vạ!"

Nhớ tới đây làm anh có chút thổn thức.

Con gái nhỏ kia của vua thuyền hẳn là cũng lên thuyền giặc rồi. Nhưng mà bây giờ anh cũng không nói rõ được là cô lên thuyền giặc của Tiêu Tử Kỳ hay vẫn là Tiêu Tử Kỳ chiếm thuyền của cô.

Dù sao cô gái kia không hợp với anh, không giúp được không giúp được.

"Ách? Còn có chuyện này?"

Mục Thịnh bị dọa sợ, ngay cả tiếng Quảng Đông cũng nói ra.

Hắn nhận lấy điện thoại của Vinh Tình liền nhìn kỹ, có hơi bị dọa sợ rồi.

Cái này là sự thật!

Không phải Vinh Tình nói giỡn?

Minh tinh nhỏ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

"Tôi còn có thể lừa cậu sao?"

Vinh Tình bĩu môi, tiếp tục phổ cập khoa học.

"Cậu cẩn thận người này một chút, dường như gã luôn nhìn chằm chằm người có tiền có quyền để ra tay."

Bánh mì nướng nóng hổi được bưng lên bàn Mục Thịnh chia một nửa cho mình, sau đó gật đầu.

"Vậy tôi sẽ để ý, cậu yên tâm đi."

Vinh Tình gật đầu, có câu nói này của Mục Thịnh anh yên tâm rồi. Nhưng mà Mục Thịnh đúng thật là người Quảng Đông chính gốc, mời ăn cơm đúng khẩu vị mọi chuyện đều dễ thương lượng!

Ăn uống xong, hai người đi tính tiền.

Aa hai người ăn mà không đến một trăm đồng.

Vinh Tình thổn thức!

Không đến một trăm đồng!

Lâu lắm rồi anh mới tiêu ít tiền như vậy!

Hai người ăn uống no đủ, đúng lúc cả hai đều về cùng một cái tiểu khu nên hai người dứt khoát vỗ bụng cùng về chung.

Mấy thanh niên bên cạnh liên tục nhìn chằm chằm bọn họ, lập tức liếc mắt ra hiệu cho nhau đi theo.

Vinh Tình đang nói đề tài liên quan đến Lâm Kích cùng Mục Thịnh. Anh thuận tiện nhắc đến chuyện anh và Vinh Tình có quan hệ với nhau.

Mục Thịnh lại không ngờ rằng Lâm Kích có quan hệ cùng Vinh Tình, hắn xua tay.

"Cậu nói sớm chút là được rồi, cậu mà nói sớm thì tôi sẽ không làm khó cậu ấy đâu."

Vinh Tình cũng phiền muộn.

"Sao tôi biết cậu muốn làm khó cậu ấy chứ."

Anh dừng một chút, "Lại nói cậu làm khó cậu ấy làm gì? Cậu ấy cũng không có đắc tội cậu đâu?"

Mục Thịnh bĩu môi.

"Không vì sao hết, nhìn cậu ấy đẹp trai hơn tôi, tôi khó chịu."

4

Hắn tự nhận mình là mẫu đàn ông rắn rỏi, thế nhưng cái người tên Lâm Kích kia lại càng rắn rỏi hơn hắn, hắn đương nhiên có chút khó chịu.

Vinh Tình....

Tốt, không hổ là cậu!

Chuyện như vậy cũng chỉ có Mục Thịnh cậu mới làm ra được.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một lát sau đã đi tới một con hẻm nhỏ tối tăm. Trong hẻm, một đám tóc vàng bỗng nhiên xuất hiện.

Mắt bọn họ lộ ra hung ác, móc từ trong ngực ra mấy cây côn sắt.

Vinh Tình hơi sững sờ, sau đó anh có chút kinh sợ.

Ha? Những người này muốn làm gì?

Mục Thịnh cũng sững sờ, ánh mắt khó hiểu.

Những người này sẽ không phải là muốn gây chuyện nhỉ?

Hắn liếc mắt nhìn Vinh Tình rồi liếc nhìn lưu manh ở đối diện.

Bỗng nhiên tâm trạng tràn đầy phấn khởi!

Ồ ồ ồ!

Lẽ nào đây là kịch bản cướp bóc à!

2

Rất thú vị!

Từ trước đến giờ hắn chưa từng diễn loại kịch bản nào giống vậy!

Mục Thịnh điên cuồng nháy mắt với Vinh Tình.

Mau nhìn tôi! Kịch bản này chơi vui!

Tuyệt đối đừng kết thúc quá sớm!

1

Vinh Tình vốn còn muốn để Mục Thịnh xử lý một chút, vừa nhìn thấy ánh mắt này của hắn anh lập tức hiểu ra.

Mục Thịnh làm bá tổng, có một sở thích không muốn để người khác biết. Sở thích của hắn chính là thích trong cuộc sống diễn một vài kịch bản chỉ có trong phim truyền hình.

Ví dụ như hiện tại.

Đây không phải là kịch bản Mục Thịnh thích nhất sao?

Vinh Tình lén lút ra hiệu cái ok về phía Mục Thịnh.

Không phải là ảnh đế Oscar sao?

Ai mà chưa từng làm qua!

Vinh Tình quay người lại, tay chân lập tức run cầm cập nói.

"Mấy người, mấy người muốn làm gì?"

Tóc vàng vừa thấy anh sợ hãi như vậy liền vui vẻ tại chỗ.

Hắc, sợ hãi như thế mà còn dám đeo dây chuyền vàng lớn như vậy?

Lá gan thật sự rất lớn.

Tóc vàng dẫn đầu vung tay lên, mấy tên tóc vàng khác lập tức tản ra tiến lên giam Vinh Tình lại.

Mục Thịnh nhìn thấy:?

Kịch bản này không đúng!

Hắn ở đây mà!

Mục Thịnh quýnh lên, không nhịn được bật thốt.

"Lị đừng đụng vào cậu ấy, để tôi tới!"

1

Nhóm tóc vàng hơi dừng, sau đó đều ngửa đầu cười ha ha.

Tóc vàng càng giễu cợt nói.

"Người ta có dây chuyền vàng lớn, mày có cái gì? Mày có cọng lông!"

Nói xong gã vung tay lên, mấy tên tóc vàng khác bắt đầu cười ha ha.

Mặt Mục Thịnh dần dần đen lại.

Ai nói hắn không có!

Cái thứ trên cổ Vinh Tình chính là do hắn tặng!

Gia đình hắn còn có hai sợi dây chuyền khác lớn giống vậy!

Chỉ là vì hôm nay đi thu tiền nên không đeo mà thôi!

Tức chết hắn!

Lúc này Mục Thịnh có hơi không muốn diễn.

Thế nhưng Vinh Tình lại mặc kệ!

Anh bị nghiện rồi!

1

Nói thật!

Cái này còn rất thú vị!

Anh vội vàng nháy mắt với Mục Thịnh, sau đó xoay người. Diễn xuất nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực tiếp tục mở khóa.

"Các vị đại ca, mấy người có phải lấy dây chuyền vàng này xong sẽ thả tôi đi không? Điện thoại, bóp tiền, chìa khóa xe trên người tôi có thể được giữ lại không?"

Nhanh! Cướp nhiều một chút!

Đợi lát nữa mới có chuyện thú vị!

Cái gì?

Trên người tên này còn có điện thoại, bóp tiền và chìa khóa xe?

Ánh mắt tóc vàng lập tức sáng lên.

Gã làm bộ lưu manh nói với Vinh Tình.

"Mày lấy ra cho tao nhìn trước, xem tâm tình của tao rồi nói."

Hắc!

Người anh em!

Anh vậy mà thật sự mắc câu!

Anh lập tức lấy quả táo kiểu mới nhất ra, phía trên điện thoại còn khảm kim cương mang viền vàng.

Vừa nhìn liền thấy giàu có!

Anh đặc biệt chọn kiểu này vì Mục Thịnh!

Sau đó anh còn lấy chiếc bóp tiền da cá sấu căng phồng!

Đương nhiên không thể thiếu chìa khóa xe Maybach của anh!

!

Trong đôi mắt tóc vàng chỉ còn dư lại ký hiệu ¥.

Người có tiền!

Nhà cực kỳ giàu!

Con dê béo cực lớn!

Gã cười hì hì, vừa phất tay vừa từ từ đi về phía Vinh Tình.

"Ghê gớm nha ông chủ lớn, ra ngoài mang không ít đồ, lần đầu tiên các anh em đây nhìn thấy chìa khóa xe ô tô sang trọng như vậy, không bằng mượn người anh em lái thử một chút?"

Vinh tình liếc mắt ra hiệu với Mục Thịnh, sau đó giả vờ sợ hãi.

"Không phải đã nói chỉ nhìn thôi sao? Mấy người muốn làm gì!

Nhanh!

Nhào lên!

Bước kế tiếp nên cướp đồ!

Kịch bản đều viết như thế!

Tóc vàng cười ha ha.

"Nhìn xong tất nhiên là giúp ông chủ lớn như mày thử xem xe có được không."

"Ông chủ lớn cũng đừng lộn xộn, lỡ như tay chân anh em bọn tao không biết nặng nhẹ làm mày bị thương, vậy cũng không tốt lắm đúng không."

Một đám tóc vàng lập tức muốn nhào lên cướp đồ, Mục Thịnh nhìn sang!

Cái này không phải là thời cơ hoàn mỹ để hắn ra trận sao!

Hắn vội vã hô to một tiếng!

"Chờ một chút! Tôi có điều muốn nói!"

Tóc vàng hung hăng lườm hắn một cái.

"Tên rẻ tiền! Mày có cái gì muốn nói thì tự giữ lại ăn shit đi!"

Mục Thịnh vừa nghe xong liền giận dữ.

"Tôi đẹp trai như vậy, cậu dám gọi tôi là rẻ tiền?!"

Hắn là một người Quảng Đông chính gốc, có lúc nào bị người khác gọi là rẻ tiền bao giờ?

Ai thấy hắn mà không kêu một tiếng đẹp trai!

Vinh Tình thương hại liếc mắt nhìn tóc vàng, có chút thổn thức.

Tên tóc vàng này đúng là không ngừng khiêu khích ranh giới cuối cùng của Mục Thịnh!

Anh yên lặng lui về sau một bước, cảm thấy bản thân có thể bắt đầu xem trò vui được rồi.

Tóc vàng nghe Mục Thịnh nói xong, lập tức khinh thường nói.

"Chỉ dựa vào dáng vẻ này của mày mà còn muốn tao nói mày đẹp trai? Mọi người xem có phải nó rất buồn cười không?"

Gã vừa dứt lời, mấy tên tóc vàng khác liền nở nụ cười.

"Đúng đấy, mày mà đẹp trai, ha ha ha ha ha ha!"

Vèo ——!

Bốp!

Sau một tiếng xé gió ác liệt, một chiếc dép lên đập vào chính giữa mặt tóc vàng!

Tóc vàng sững sờ, sau đó tức giận!

Cái này không phải chính là dép bệt trên chân tên rẻ tiền này à!

"Thằng rẻ tiền này ——!"

Bốp!

Lại một chiếc dép bệt đập vào mặt gã.

Mục Thịnh hừ lạnh.

Dám gọi tôi là rẻ tiền?

"Mày không biết sống chết!"

Tóc vàng giận dữ.

"Tôi thấy cậu mới là người không biết sống chết!"

Gã hét lớn một tiếng, "Bây đâu, lên!"

Vinh Tình đồng tình nhìn gã, yên lặng lùi về sau.

Một giây sau, Mục Thịnh cười lạnh. Hắn vỗ tay một cái, lớn tiếng nói.

"Các vị chú bác, phiền mọi người tới giúp một tay rồi!"

+

Một giây sau, con hẻm vốn âm u bỗng nhiên tuôn ra một đoàn người không biết từ chỗ nào nhìn chằm chằm.

Mà trên tay mỗi người bọn họ đều cầm một chiếc dép bệt

Truyện Chữ Hay