Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

chương 43

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Beta: caldwell

~~~~

Tống Hiền cảm thấy bản thân rất nhanh sẽ hạ cánh rồi!

Hiện tại hắn tựa như đang ngồi trên tên lửa bay lên trời!

Lâu Thiên đứng đối diện Tống Hiền cũng rất hài lòng. Thông thường, cô mới vừa thất tình nên rất cần ở một mình trong chốc lát, nhưng mà ai ngờ được, tiệc rượu do ba mình mở ra này thế nhưng lại có một chút tác dụng chứ?

Ánh mắt cô càng thêm hài lòng nhìn chàng trai trước mắt, liếʍ ɭáρ từng chỗ da thịt trên người hắn, vẻ mặt thỏa mãn.

Không tồi, khuôn mặt tám điểm, dáng người tám điểm, tính cách.... Mười điểm.

Đã lâu rồi cô chưa từng đụng phải con mồi nào hợp tâm ý mình như vậy, đặc biệt là sau khi cô thấy được một thân trang phục của chàng trai trong sự chói lọi lộ ra một chút ngốc nghếch này thì càng thêm hài lòng.

Tuy rằng bộ quần áo này có chút bình thường nhưng cái đồng hồ trên tay đó hình như đến vạn lận?

Dòng dõi nhà hắn hẳn phải rất khá, nếu gả qua thì có lẽ cũng có thể tiếp tục sống phóng túng.

Cô càng nhìn càng hài lòng, nhịn không được đánh gãy đối phương đang nói liên tục.

"Nhìn cậu rất đẹp trai, cậu tên gì? Cậu còn chưa nói cho tôi biết."

Tống Hiền sửng sốt, trên mặt bỗng trở nên đỏ rực.

"Là, là vậy sao? Vậy tôi thất lễ rồi, tôi tên Tống Hiền. Chính là Tống trong triều Tống, Hiền trong hiền huệ."

Hắn càng nói càng nhỏ giọng.

A a a a a a!

Quá mất mặt!

Hắn vậy mà lại quên tự giới thiệu bản thân!

Ơ!

Lại còn đỏ mặt!

Lâu Thiên cảm thấy bản thân quả thực đã phát hiện ra một báu vật vô cùng dễ thương! Nếu sớm biết có một mặt hàng tốt như vậy thì cô còn chơi đùa với tên kia làm gì?

"Cậu thật đáng yêu, cậu ở phòng nào?"

Nếu đã thích thì Lâu Thiên quyết định sẽ chủ động ra quân. Cô để lộ sườn mặt tự nhận là hoàn mỹ nhất, ánh mắt như mang theo lưỡi câu.

"Tôi cảm thấy hai chúng ta nói chuyện rất hợp nhau, không bằng đợi khi tiệc rượu kết thúc tôi đến tìm cậu trò chuyện tiếp?"

"Vâng, vâng?"

Tống Hiền vừa nghe thấy lập tức cảm thấy được yêu mà sợ.

"Tôi, tôi ở...."

Hắn đang muốn nói ra thì từ phía sau bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay cứng như sắt liều chết bịt kín miệng hắn.

Cái tên ngốc này!

Cậu ở chung phòng với ông đây đấy!

Nếu cậu dám đem loại hoa ăn thịt người này về ông đây sẽ băm cậu ra rồi ném xuống biển cho cá mập ăn!

Nội tâm Vinh Tình rít gào, trên mặt vẫn mỉm cười.

"Thật ngại quá, bọn tôi ở chung với nhau nên không được tiện lắm."

Phù!

Vì cứu cậu ông đây đã phải hy sinh quá lớn!

Cái tên họ Tống ngu ngốc cậu lúc về phải quỳ xuống thỉnh tội với tôi đi!

"Hai người?"

Lâu Thiên kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại nhìn sang Tống Hiền nháy mắt đã trở nên ngoan ngoãn.

Cô nghi ngờ nói, "Hai người ở chung với nhau?"

Có phải là cái mà cô đang nghĩ không?

Vinh Tình lạnh nhạt gật đầu.

Đã hiểu chưa?

Nếu hiểu rồi thì buông tha cho tên ngốc Tống Hiền này đi!

Hắn chỉ là một đứa trẻ!

Đáng tiếc.

Trong ánh mắt Lâu Thiên hiện lên một chút cảm xúc như vậy.

Tốt lắm, không hổ là mình, lại giúp cho ông Tống bảo vệ được con trai duy nhất rồi.

Vinh Tình mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi lại thấy cô gái trước mặt bỗng vén tóc lên, phong tình vạn chủng nói.

"Nhưng mà cũng không sao, gặp được nhau tức là có duyên rồi. Không bằng ba người chúng ta chơi chung đi?"

Nhìn kỹ thì vị tiên sinh lạnh lùng này cũng rất được nha. Với sự từng trải của cô, điểm trung bình của vị tiên sinh lạnh lùng này khẳng định cũng phải tới tận chín điểm. Tóm lại, cô sẽ không bị thiệt thòi!

?

..... ?

!

Vinh Tình giật mình!

Má ơi! Không phải chứ, chị gái chị cởi mở như vậy à?

Tự chị chơi một mình đi!

Đây là loài hổ sói gì vậy!

Mình bị ô uế rồi! Đúng là mình không nên lên con thuyền này!

Tống Hiền vẫn còn đang buồn bực, vì sao Vinh Tình lại không đồng ý?

Ba người cùng nhau trò chuyện không vui vẻ sao?

"Thế nào?"

Lâu Thiên thấy Vinh Tình không trả lời, lại hỏi tiếp. Khóe mắt cô liếc qua một dĩa trái cây thập cẩm bên cạnh, thuận tay lấy một quả anh đào ném vào trong miệng, trong chốc lát đã phun ra một cuốn anh đào được thắt nút.

Cô ý vị thâm trường ám chỉ, "Tôi.... Rất lợi hại đó."

Mời cô chấm dứt màn biểu diễn của mình!

Tôi vẫn còn nhỏ!

Tôi còn rất trong sáng!

Không muốn hiểu cô lợi hại chỗ nào!

Vinh Tình hít sâu một hơi.

Sớm biết như vậy thì anh không nên đi tới cứu tên Tống ngu ngốc này.

Anh có cảm giác quá mệt!!!

Khóe mắt Vinh Tình quét qua Cao Gia Hiên đang trò chuyện với thuyền vương, anh bỗng nhiên nảy ra một kế.

"Không, không cần, bọn tôi chỉ thích chơi ba người."

Lâu Thiên khó hiểu, "Vậy....."

Vinh Tình giơ tay theo hướng của Cao Gia Hiên, giọng điệu bình tĩnh.

"Người đó cũng đi chung với bọn tôi, bọn tôi ở chung một phòng."

Cao Gia Hiên đứng xa xa thấy Vinh Tình giơ tay nhìn mình, cũng theo bản năng giơ tay ra hiệu.

"Xin lỗi, bạn của tôi hình như đang kêu tôi."

Hắn nghĩ nghĩ, rồi chào tạm biệt thuyền vương, thủ đoạn của lão cáo già này có hơi khéo đưa đẩy quá mức, hắn ở đây không chiếm được nửa chỗ tốt.

"Hả?"

Thuyền vương xoay người lại thì thấy Vinh Tình đang đứng gần rất gần con gái mình.

Ông tức khắc cười lên.

"Ha ha, vậy cậu đi đi, người trẻ tuổi mà, cứ trò chuyện với nhau lâu một chút."

Lâu Thiên quả thực như không thể tin được tai của mình?

"Anh nói cái gì?"

Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua Cao Gia Hiên đang đi tới.

Điểm trung bình tám điểm.

Không phải chứ? Điểm của mấy người đều cao như vậy, tại sao đều tự tiêu hóa trong nội bộ vậy?Mấy người không thể chia bớt điểm cho người khác sao!

Vinh Tình kiên cường gánh lấy phần oan ức này.

"Tôi nói ba người bọn tôi đang ở chung."

Anh nhìn thoáng qua Tống Hiền, "Đúng không?"

Tống Hiền không hiểu nguyên nhân gật đầu.

Tốt, cái nồi này gắn chắc trên lưng rồi.

Vinh Tình khóc thút thít trong lòng.

Nếu không phải do cuộc sống, hừ! Là do tên ngốc Tống bức bách mà!

ε=('ο`))) ai.

Lâu Thiên đứng hình.

.....

Fuck!

Cô hết chỗ nói rồi, thật vất vả mới gặp được ba mặt hàng tốt như vậy, kết quả mẹ nó toàn là tự tiêu hóa trong nội bộ, cái này đúng là....

Không thể cho cô vui vẻ chung sao!

"Không thể."

Vinh Tình vô tình cự tuyệt. Ngoài ra, vị tiểu thư này, cô vừa mới nói hết tiếng lòng của mình ra ngoài rồi.

"Cái gì không thể?"

Cao Gia Hiên vừa vặn đi tới nên chỉ nghe được nửa câu sau.

Hắn ra hiệu cho Vinh Tình, "Nếu cậu còn không buông tay thì Tống gia sẽ gây phiền phức cho cậu tiếp đấy."

Vinh Tình cúi đầu xuống thì thấy.

À hiểu rồi, không biết từ lúc nào lại không cẩn thận bưng kín cái mũi cùng miệng của Tống Hiền lại.

Có thể là do tay của mình có suy nghĩ riêng của nó.

Mặt Vinh Tình không biểu cảm buông tay ra, trong lòng ngầm có chút tiếc nuối.

Tống Hiền QAQ.

Thiếu chút nữa thì thật sự sẽ lên thiên đường!

Cao Gia Hiên lại nhìn thoáng qua cô gái đứng trước mặt, hắn cảm thấy người này hình như có chút quen mắt.

"Đây là....?"

Hắn nhìn thoáng qua Vinh Tình.

Vinh Tình hận sắt không thành thép nhìn lại Cao Gia Hiên.

Hai người các cậu có chuyện gì vậy? Tại sao lại không biết quý trọng sinh mệnh rời xa nguy hiểm là sao!

Anh thổn thức trong lòng, vẻ mặt thản nhiên.

"Vị này chính là con gái của thuyền vương....."

Anh bỗng nhiên mắc kẹt.

Thật ngại quá, chị gái này.... Chị.... Họ tên chị là gì vậy?

Vinh Tình da mặt dày hỏi đối phương.

.....

Fuck.

Nội tâm Lâu Thiên bùng nổ. Đi thong thả, người đàn ông có điểm trung bình là chín này đã chết, tên này không xứng có được tôi.

"Tôi tên Lâu Thiên."

Cô hung hăng trừng mắt nhìn Vinh Tình.

Nhớ kỹ tên của bà đây đi!

"Cái gì?!"

Vinh Tình bỗng nhiên khiếp sợ, "Cô nói cô tên gì?"

Anh gặp ảo giác hả? Hai bên tai cùng nhau gặp ảo giác?

Vẻ mặt Lâu Thiên khó chịu.

"Lâu Thiên, anh không phải tới tham gia tiệc rượu này sao? Ngay cả tên tôi mà anh cũng không biết?"

Không phải!

"Cô là chữ Thiên nào? Cô có người anh trai nào trong tên cũng có chữ Thiên này không?"

"Anh đang nói hươu nói vượn gì vậy?"

Lâu Thiên càng thêm bất mãn, "Anh trai của tôi tên Lâu Trọng!"

Anh trai của cô mới không có trùng tên với cô, cha mẹ nhà ai lại đặt tên con trai và con gái trùng nhau một cách ngu ngốc như vậy?

Không có?

Fuck!

Vinh Tình từ từ đứng hình.

Không phải a a a a a!

Tại sao cô lại tên Lâu Thiên? Đó không phải là công chính thứ nhất của bạch liên hoa sao? Cho nên, đó không phải là đàn ông sao!

Càng nghĩ càng thấy sợ a a a a a a a!

"Cô...."

Trong sự ngập ngừng của Vinh Tình mang theo nghi ngờ, trong nghi ngờ lại mang theo chút kỳ quái.

"Cô là đàn ông?"

Lâu Thiên trợn tròn mắt.

Hồi nãy chắc là cô bị mù rồi! Tên đàn ông chó chết này sao lại được tận chín điểm vậy?

"Bà đây trước sau đều lồi lõm, anh nhìn ra được chỗ nào mà nói tôi là đàn ông vậy?"

Cô nhịn không được trở nên hung dữ, dù sao đã không cua được thì giữ hình tượng làm gì?

Lần này, người từ từ đứng hình biến thành Tống Hiền.

Không phải chứ, chị gái vừa rồi cười tươi lên vô cùng thục nữ, nói chuyện vô cùng ôn nhu đâu rồi? Người phụ nữ tự xưng là bà đây này là ai?

Vinh Tình chậm rãi đánh giá từ trên xuống dưới một lúc lâu.

Là sự thật, tất cả đều là sự thật.

Không phải chứ, vậy đứa con trai của thuyền vương tên Lâu Thiên được nói đến trong sách thật sự là cô gái này sao?

Khẩu vị của bạch liên hoa nặng như vậy hả?

Tưởng tượng đến cảnh bạch liên hoa không biết là bị 'công' bằng tư thế như thế nào, Vinh Tình cảm thấy bản thân bẩn đến mức không rửa sạch sẽ được.

Con thuyền này mình không đi lên, nó không nên tên là Bạch Hộc, nó nên có tên là thuyền dơ bẩn.

Một lần nói chuyện cuối cùng cứ như vậy mà tan rã trong không vui. Vẻ mặt của Vinh Tình cùng Tống Hiền đều xanh xao trở về phòng.

Chỉ có một mình Cao Gia Hiên bắt đầu kỹ năng kinh doanh của mình, siêng năng quen thêm nhiều nhân mạch mới trên thuyền, ý đồ muốn nhanh chóng tìm cách giải quyết chuyện miếng đất trên tay mình.

Nhưng mà.

Một tờ báo vào sáng ngày hôm sau đã không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên gáy một tiếng đều làm cho ai nấy kinh sợ.

Mị lực của con gái thuyền vương thật đáng kinh ngạc? Ba vị thiếu gia nhà giàu đều quý gối dưới váy cô! Vì tranh giành địa vị mà đánh nhau!

Không ít người không biết chân tướng sôi nổi bấm vào đọc. Ảnh chụp của tờ báo vô cùng có sắc nét. Trong hình, Vinh Tình một tay chụp lấy Tống Hiền, sắc mặt xanh mét, đúng lúc Cao Gia Hiên ở phía xa đi tới, sắc mặt hắn cũng không tốt, mà Lâu Thiên thì đang đứng ở vị trí trung tâm, xem ra tiêu đề cũng có chút ý nghĩa.

Mà bốn người đi tham gia hội đấu giá tất nhiên vẫn chưa nhìn thấy tờ báo này.

Người phát hiện đầu tiên chính là trợ lý Hà vạn năng.

Gần đây y bận đến mức tối tăm mặt mũi, hơn nữa còn có chuyện bên phía Lâm Kích nên chỉ có một người mà phải phân ra làm ba, nếu không phải tiền thưởng cho mèo cũng cao thì y tuyệt đối sẽ không liều mạng làm như vậy.

Mà buổi sáng hôm nay, trợ lý Hà vừa rời giường thì thấy được tờ báo này.

Y nhịn không được cẩn thận nhìn kỹ lại.

Sau đó trợ lý Hà bỗng bật cười, lấy sự hiểu biết của y đối với Vinh tổng, hiển nhiên Vinh tổng vô cùng ghét bỏ người phụ nữ trước mặt này.

Lại nhìn vẻ mặt của Thái tử Tống gia, hắn có lẽ là bị Vinh tổng kìm lại rồi.

Còn tiểu Cao tổng? Hắn hình như còn chưa nắm rõ tình hình.

"Tờ báo này thật sự có can đảm, một lần đã đắc tội với bốn gia tộc."

Hà Khiêm cười nhạt, tiện tay cầm điện thoại ra một cái chỉ thị cho đoàn đội xã giao.

"Để đoàn luật sư gửi một công văn cho tờ báo này đi, khởi kiện bọn họ đến khi họ công khai xin lỗi thì thôi."

"Vâng, bọn tôi hiểu rồi."

Bên phía đoàn đội xã giao, sau khi cúp điện thoại lập tức trở nên hăng hái.

"Nhanh nhanh nhanh! Mau nối máy với đoàn luật sư đi! Có tờ báo không sợ chết vậy mà dám viết lung tung về Vinh tổng của chúng ta!"

"Cmn! Tờ báo nhà ai ăn gan hùm mật gấu vậy? Vinh tổng mà cũng dám viết lung tung?"

"Báo mới đăng đấy, miệng toàn nói phét, tôi sớm đã khó chịu với nhà bọn họ rồi! Nhanh, nói chuyện với các anh em đoàn luật sư đi, đến lúc đó phát trực tiếp công văn lên! Mọi người nhau thoải mái một chút! Đã lâu rồi không có vả mặt người khác như vậy!"

Truyện Chữ Hay