Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Sơ Dương chỉ dựa vào việc mượn hào quang nhân vật chính cùng với nhóm em gái hậu cung ban đầu trả giá liền dễ dàng thành… thần, cảm giác hơi có chút quái dị, có điều thành thì thành, cậu hưởng thụ cho tốt cuộc sống làm thần tiên là được.

Về sau thần tuyền cũng không có nhiều tác dụng lớn đối với bọn họ, vì vậy dưới an bài của em gái Ỷ Điệp hai người liền thay đổi chỗ ở, đương nhiên, cách thần tuyền cũng không xa lắm, dù sao thì ngẫu nhiên tắm cái ôn tuyền cũng là một chuyện rất thoải mái mà.

Sau đó mỗi ngày hai người liền ăn ăn ngủ ngủ lại tắm tắm thuận tiện bẹp bẹp bẹp song tu một chút, Lâm Sơ Dương cảm thấy cuộc sống như vậy rất thích ý.

Không cần lo lắng bị nghẹn chết giống như đời trước nữa quả thực quá hạnh phúc có được không!

Nhưng mà phương thức thăng cấp của nhân vật chính không phải mọi người đều có thể áp dụng, cho dù là nhân vật chính, thì ít nhiều cũng sẽ có một chút tác dụng phụ.

Chẳng hạn như tâm ma…

Tâm ma của Mạc Trạch chính là Lâm Sơ Dương, hiện tại người đang ở bên cạnh, hắn lại là ma tu, tự nhiên cũng không có gì để lo lắng. Mà Lâm Sơ Dương tính thế nào cũng là yêu tu chân chính, không kém quá nhiều so với đạo tu, cái thứ tâm ma này quả thật là tồn tại muốn mạng người, làm không tốt sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma gì đó.

Hiển nhiên hai người đều xem nhẹ vấn đề này, vì thế buổi tối ngày nào đó Lâm Sơ Dương theo lẽ thường tắm rửa bẹp bẹp xong rồi ngủ như chết, thế giới này lại dùng ác ý dán đầy mặt cậu một lần nữa.

Dường như chỉ là thời gian nhắm mắt lại mở mắt ra, toàn bộ thế giới đều không thích hợp…

Kỳ thật hẳn là cũng không có gì không thích hợp, chỉ giống như mơ một giấc mơ hoang đường bất kham mà thôi, hiện tại tỉnh mộng, cậu vẫn ở trong khu nhà nhỏ một phòng khách một phòng ngủ ở hiện đại như trước.

Giường đơn, sofa cũ, máy tính second-hand, ngay cả bát mì ăn liền Lão Đàn dưa muối nghẹn chết cậu cũng nguyên vẹn đặt trên bàn cạnh máy tính, cậu thì mặc một thân áo ngủ trắng nằm ở trên giường.

Đột nhiên có chút hương vị không biết chiều nay là chiều nào…

Cậu còn chưa kịp hồi thần lại, di động liền vang lên, cầm lên nhìn là bạn gay tốt của cậu… không, là bạn tốt.

Bạn tốt tên là Lữ Mông, cùng một cô nhi viện đi ra với cậu, có thể nói là bạn bè duy nhất của cậu.

Nhưng cái cảm giác loại bạn bè này không nên tồn tại ở thế giới này mới đúng là chuyện gì xảy ra!

Nghĩ nghĩ, cậu liền ấn nút nghe máy.

Lữ Mông: “Đồ khốn cậu lại cho tớ leo cây, đã nói cùng nhau tham gia triển lãm truyện tranh mà, cậu quả nhiên không yêu tớ!”

Mẹ nó tiếng gầm gừ này rất quen thuộc rất hoài niệm có được không!

Lâm Sơ Dương lại nghĩ nghĩ: “Manh Manh?”

Lữ Mông: “Mẹ kiếp, đừng gọi cái tên kia, cẩn thận bây giờ ông liền đến mưu sát cậu!”

Được rồi, đây quả thật là Manh Manh nhà bọn họ, vậy hiện tại là tình huống gì?

Chẳng lẽ thật sự là một giấc mộng?

Cái gì xuyên qua tu tiên cái gì nhân vật chính cái gì giảo cơ toàn bộ đều là chuyện trong mộng, căn bản là không tồn tại?

Dường như… thật sự là như vậy, đang tốt đẹp sao có khả năng xuyên thành áo lót của ngựa giống chứ, ha ha ha tuyệt đối là ông xem tiểu thuyết quá nhiều!

Hiện thực nên là cái dạng này nha, nhưng vì cái gì trong lòng lại cảm thấy đặc biệt nghẹn đặc biệt hoảng đặc biệt khó chịu chứ?

Thật phiền phức không thèm nghĩ nữa!

Có lẽ… có lẽ còn có thể mơ thấy ngựa giống chết tiệt kia…

Cậu vừa mê man, liền thật sự ngủ thiếp đi, không bao lâu sau lại bị tiếng phá cửa làm bừng tỉnh.

Cậu táo bạo nắm tóc, lại táo bạo mang dép, lại táo bạo mở cửa nhìn, là bạn tốt của cậu tới.

Lữ Mông nhe răng âm trầm cười: “Dám cúp điện thoại của ông à?”

Lâm Sơ Dương nhàn nhạt nhìn lướt qua, giơ tay hướng về cái mặt kia chính là một tát.

Giời ạ, ông đây nói thế nào cũng là nam nhân làm Yêu vương, nam nhân khí phách như vậy uy vũ như vậy đẹp trai lạc lối ngay cả ngựa giống cũng có thể bẻ cong mi còn cho là trạch nam trước đây à!

Con à, mi quá ngây thơ rồi!

Cái này nhất định phải đánh cho tỉnh.

Chờ chút, ông đang nghĩ cái gì vậy, ngựa giống gì đó rõ ràng đều không tồn tại!

Lữ Mông bị một tát này đánh ngốc, một hồi lâu mới phản ứng được, hai tay cùng lên kéo khuôn mặt Lâm Sơ Dương: “Cậu thực sự là anh em của tớ à? Không phải là người khác giả mạo đi?”

Lâm Sơ Dương lại cao lãnh liếc hắn một cái, quay người vào nhà, ngồi xuống, thẳng thắn nói: “Tớ cong.”

Nắm đấm Lữ Mông đánh qua liền khựng lại: “Cái gì?”

Lâm Sơ Dương cũng cùng dừng một chút, tiếp tục thẳng thắn: “Tớ thích nam nhân.”

Lữ Mông nhảy về sau một cái, hai tay che ngực: “Dù ông đây làm gay cũng nhất định phải tìm nam nhân thân hình cao lớn bắp thịt toàn thân, đối với loại trạch nam yếu ớt như cậu không có hứng thú! Từ từ… Ngày hôm qua không phải cậu còn đàm luận về nữ thần đảo quốc với tớ sao, vậy cậu cong lúc nào?”

Lâm Sơ Dương nhìn nhìn dáng người cao to một thân cơ bắp của Lữ Mông, trầm mặc một chút, “… Sáng hôm nay rời giường.” Cậu nhìn thời gian xác thực chỉ qua một đêm, vậy nói là hôm nay cong sẽ không sai đi?

Lữ Mông nghiêm túc thả nắm đấm xuống: “Để tớ nghĩ xem, lẽ nào cậu vẫn cho rằng mình thẳng kết quả hôm nay mới biết mình là cong?”

Lâm Sơ Dương lắc lắc đầu, cậu vẫn là thẳng được không!

Lữ Mông: “Vậy là có gay dụ dỗ cậu?”

Lâm Sơ Dương gật gật đầu, lại lắc đầu, Mạc Trạch rõ ràng là ngựa giống, sau này mới chẳng hiểu ra sao mà lại cong, cũng không tính là gay đi?

Lữ Mông phẫn nộ nện bàn: “Mẹ nó, vậy thì cậu nói đi chứ!”

Lâm Sơ Dương: “Tớ mơ một giấc mơ…”

Lữ Mông giật mình: “Không phải cậu muốn nói cho tớ biết là cậu ở trong mộng giảo cơ với một nam nhân rồi sau khi tỉnh cứ như vậy mà cong đi?”

Lâm Sơ Dương nghiêm túc gật gật đầu, trên cơ bản chính là vậy đó.

Lữ Mông: “…”

bạn gay tốt luôn ngốc nghếch

cái gì cứu vớt chỉ số thông minh của cậu đây, bạn gay của tui

Tim thiệt mệt.

Thôi, cái thứ chỉ số thông minh này đúng là không có cách nào bổ sung, vẫn là từ bỏ trị liệu đi…

Hắn tự mình động thủ lôi kéo Lâm Sơ Dương thu thập ra nhân khuông nhân dạng, sau đó kéo ra ngoài làm chuyện mà mỗi người bình thường đều sẽ làm —— tìm công việc.

Có lẽ tiếp xúc tiếp xúc với người khác nhiều hơn thì sẽ tốt thôi.

Ngày hôm sau, Lâm Sơ Dương thành một anh chàng chuyển phát nhanh, nội dung công việc: đưa thư…

Bạn đang �

Một bên khác, Mạc Trạch như thường ngày chuẩn bị kỹ càng bữa sáng, nhưng lại chậm chạp không thấy áo lót nhà hắn tỉnh lại, trong lòng bất giác sản sinh một tia cảm giác không ổn.

Hắn đi tới trước giường nhẹ nhàng đẩy đẩy Lâm Sơ Dương, ôn nhu nói: “Sư huynh, nên dậy rồi.”

Lâm Sơ Dương vẫn cứ giống như ngủ say, không có phản ứng.

Trong lòng Mạc Trạch run lên, cái này rất không bình thường, hắn vội vàng bắt lấy mạch môn của Lâm Sơ Dương dùng sức tìm tòi, liền biết tất cả mọi chuyện.

Ảo cảnh tâm ma, lần đầu của hắn và Lâm Sơ Dương chính là ở trong ảo cảnh, chỉ có điều khi đó là tâm ma của hắn, mà lần này biến thành Lâm Sơ Dương.

Rốt cuộc là hắn sơ sót, cơ mà có từng trải lúc trước, Lâm Sơ Dương cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn, chỉ cần đi vào ảo cảnh khiến người tỉnh lại là được.

Lại nói đây cũng không tính là chuyện xấu không phải sao, tâm ma phản ánh, xưa nay đều là bí mật ở nơi sâu nhất trong nội tâm của người ký sinh, tất nhiên cũng là bí mật mà hắn muốn biết…

Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự nằm bên cạnh Lâm Sơ Dương, nhắm mắt lại, nguyên thần hóa thành một vệt sáng xông vào trong thức hải của Lâm Sơ Dương.

Khi hắn tiến vào ảo cảnh đến địa phương kỳ quái lạ lùng, hoàng toàn khác biệt với thế giới tu tiên, cả người đều kinh hãi.

Đây là cái gì! ! !

Tại sao hộp sắt có thể chạy trên đất?

Tại sao quái điểu có thể bay trên trời?

Tại sao mọi người ở trong một cái ô vuông dựng thẳng đứng hình thù kỳ quái hai ba chục tầng thế mà lại không sập?

Mạc Trạch sâu sắc cảm thấy tam quan còn sót lại của hắn có thể vỡ nát rồi tổ hợp lại lần nữa được rồi.

Có điều nam chính chính là nam chính, cho dù nội tâm có bao nhiêu rít gào, trên mặt vẫn như trước không hiện ra chút nào, nhiều lắm chính là mặt không chút cảm xúc.

Xem ra chuyện mà áo lót nhà hắn gạt hắn có hơi lớn…

Hắn đội ánh mắt kỳ quái của mọi người, bình tĩnh cảm nhận vị trí của áo lót nhà mình, lại bình tĩnh dùng bước đi giống như tản bộ với tốc độ của xe thể thao, xoạt một cái vọt tới, sau đó hắn nhìn thấy một nam thanh niên hoàn toàn xa lạ xách một cái rương lớn gõ vang cửa nhà ai đó.

Tuy rằng tướng mạo khác biệt, nhưng Mạc Trạch rất khẳng định, người kia chính là áo lót nhà hắn, vì vậy hắn treo lên nụ cười ôn nhu sủng nịch nhất đi tới, “Sư huynh, ta tới đón ngươi.”

Lâm Sơ Dương quay đầu, liền thấy gương mặt tuấn tú áp đảo hết các loại người mẫu kia.

Mẹ kiếp, thật quen thuộc!

Quả thực giống như đúc nhân vật chính trong giấc mộng của cậu!

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! ?

Cậu triệt để choáng váng, valy trong tay bộp một tiếng rơi xuống đất, lộ ra một con búp bê tình x cùng với các loại nội y tình x, rơi khắp cửa nhà.

Mạc Trạch cúi đầu nhìn, cười càng thêm dễ nhìn: “Sư huynh không có gì muốn nói với ta ư?”

Lâm Sơ Dương dụi dụi mắt.

Ông tuyệt đối là hoa mắt, nhân vật chính làm sao có khả năng xuất hiện ở hiện đại chứ, ha ha ha ha nhất định là chưa tỉnh ngủ nhìn lầm rồi!

Không sai, hiện tại việc cậu cần làm là về nhà, lại ngủ một giấc, nhân vật chính gì đó nhất định là giả!

Cậu thẳng tắp quay đầu lại, thở ra một hơi thật lớn, cùng tay cùng chân đi ra ngoài.

Mạc Trạch nhìn áo lót nhà hắn đi về phía hắn, mở hai tay ra, tựa như một giây sau là có thể đem người ôm vào trong ngực.

Ngay lúc hai người cách không tới nửa mét, Lâm Sơ Dương bước lệch một cái, lướt qua hắn, đi…

Cứ như vậy… mà đi…

Nụ cười của Mạc Trạch trong nháy mắt cứng lại trên mặt, sau đó bắt đầu vặn vẹo, trong mắt cũng sinh ra âm u như gió bão dưới vực sâu.

Lâm Sơ Dương muốn đi đâu?

Lẽ nào trong thực tế yêu nhau làm bạn đều là giả, trong lòng như vậy mới là thật?

Lẽ nào cứ như vậy không muốn thấy hắn?

Không phải nói yêu hắn sao, không phải nói muốn cùng hắn làm bạn trường sinh cùng leo lên vị trí chí cao vô thượng kia sao?

Kết quả là… chán ghét hắn như thế?

Cuối cùng trong đầu Mạc Trạch chỉ còn lại một suy nghĩ —— đây mới là thật đây mới là thật đây mới là thật… Vô hạn tuần hoàn.

Hắn quay người một cái tật phong thuật đuổi tới, từ phía sau đem người giam thật chặt trong lồng ngực mình, “Sư huynh… muốn đi đâu?”

Hết

Truyện Chữ Hay