Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

chương 75

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biểu tình của Mạc Trạch rất thuần lương, hai mắt không ngừng truyền đạt —— sư huynh nói cái gì vậy sao ta lại nghe không hiểu…

Lâm Sơ Dương sâu sắc hít một hơi, tốt thôi, giữa tình nhân chung quy phải có chút tình thú mà, cậu liền diễn một phen đại sói hoang dụ dỗ tiểu bạch thỏ, kỳ thực cũng không là gì.

Đương nhiên, nếu như đây thực sự là một con tiểu bạch thỏ chứ không phải hồ ly khoác da thỏ, vậy thì càng hoàn mỹ.

Cậu quăng cho Mạc Trạch một ánh mắt ‘Tiểu mỹ nhân bổn đại gia hảo hảo yêu thương ngươi’, một tay lôi lôi kéo kéo liền đem Mạc Trạch ôm vào trong lồng ngực.

Chỉ là độ cao so với mặt biển của cậu có chút thấp, mới nhìn ngược lại giống như đổ vào trong lòng người ta.

Mạc Trạch cũng tương đối phối hợp, trực tiếp dựa qua, sóng mắt như nước, tình sâu như biển, trong nháy mắt kinh hãi rớt một đống cằm của các thuộc hạ.

Hắc y nhân Giáp: Chủ nhân uy nghiêm của ngài lãnh khốc của ngài khí thế bễ nghễ thiên hạ của ngài đâu!

Hắc y nhân Ất: Chủ nhân tiết tháo của ngài tam quan của ngài đều bị XX rơi mất rồi sao, cho dù muốn yêu đàn ông cũng quyết đoán phải là phía trên, làm sao có thể làm nam sủng!

Hắc y nhân Bính: Nam sủng không phải nghề nghiệp tốt, chủ nhân hãy tỉnh lại! ! !

Mạc Trạch quay đầu nhìn bọn họ, mặt mỉm cười: “Còn không mau đi chuẩn bị.”

Nhóm hắc y nhân cùng nhau rùng mình một cái: “… Dạ “

Một trận gió nhẹ thổi qua, vèo vèo vài tiếng, toàn bộ hắc y nhân không thấy nữa.

Lâm Sơ Dương Σ( ° △ °|||)︴: “Thật nhanh!”

Mạc Trạch khẽ mỉm cười: “Chỉ là một môn tâm pháp của Ảnh tông thôi, sư huynh muốn học ta liền dạy ngươi.”

Cái này nhất định phải học một chút, tăng cường tăng cường thực lực mà, Lâm Sơ Dương hào phóng gật gật đầu, thả Mạc Trạch ra, bay ra ngoài trước một bước, mục tiêu —— phòng tắm đã chuẩn bị xong.

Mạc Trạch khẽ cười thành tiếng, triển khai thân pháp vững bước theo sau, từ lúc có cái suy đoán kia, hắn thật lòng cảm thấy an tâm cùng sung sướng.

Sư huynh hắn không phải hắn thì không được, là không người nào có thể thay thế, giống như ý nghĩ của hắn đối với sư huynh hắn, ngay cả người kia cũng không được…

Tắm rửa xong, hai người thay quần áo quỷ giới, vừa ra khỏi cửa liền thấy hơn một nghìn hắc y nhân đứng trong viện.

Mạc Trạch làm nhân vật chính, bàn tay vàng bổ trợ hoàn toàn, trước đó yêu tinh cũng đã làm, huống chi là quỷ tộc chứ, chỉ nghe trên người hắn vang lên bộp bộp mấy lần, một thân ma khí lập tức quỷ khí âm trầm, ngay cả mặt mũi dung mạo cũng trở nên mơ hồ.

Đối với điểm tướng mạo của quỷ tộc ấy, trước khi xuyên qua Lâm Sơ Dương đã hoài nghi tác giả quân đang lười biếng, còn từng nhắn lại đặt câu hỏi.

Tác giả trả lời cậu như thế này: Quỷ mà, nhìn quá rõ ràng không sợ doạ chết bạn sao ╮(╯▽╰)╭ cậu càng không có gì để nói…

Có điều bây giờ nhìn lại, tác giả mẹ nó rõ ràng chính là đang lười biếng, thuận tiện ngay cả nam chính cũng lười biếng không dễ tha thứ có được không!

Lâm Sơ Dương cảm thấy trái tim độc giả chân thành đều cho nhân vật chính của cậu bị tổn thương nghiêm trọng…

Tác giả chết tiệt, nguyền rủa mi mua mì ăn liền không có gói gia vị!

Mạc Trạch có thể ngụy trang hơi thở của chính mình, nhưng muốn ngụy trang nhiều người hơn, chỉ có thể dựa vào trận pháp phụ trợ, đợi hắn bố trí xong trận pháp, Lâm Sơ Dương đi vào đầu tiên, chỉ cảm thấy khí tức thân thể bỗng nhiên cứng lại, cả người cũng trở nên quỷ khí âm trầm.

Hiện tại cậu cũng coi như là quỷ tộc …

Nhóm hắc y nhân học theo răm rắp đi vào, khoảng chừng chưa tới một canh giờ, hầu như đều biến xong, sau đó, mọi người xuất phát.

Tô Luật sớm tìm được khe nứt cách chiến trường gần nhất, mọi người chỉ cần xuyên qua liền đến một khu rừng cách doanh địa Ma tôn không xa.

Một đoàn lớn quỷ khí như vậy đột nhiên xuất hiện, chẳng khác nào thêm vào trên bản đồ một điểm đỏ lớn, quả thực rõ ràng đến mức nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy, cho nên rất tự nhiên liền bị Ma tôn nhận ra.

Có điều quỷ giới nhân khẩu ít ỏi, từ trước đến giờ đều là phụ thuộc với ma giới, tự nhiên không chiếm được chiêu đãi gì quá tốt, Ma tôn tùy tiện phái một người tới bàn bạc, liền đem đám người đánh tan an bài vào quân đội.

Mỗi một đệ tử Ảnh tông không chỉ nắm giữ năng lực ẩn nấp tuyệt hảo cùng giá trị vũ lực siêu cao, còn có một cái miệng giỏi ăn nói, một đệ tử Ảnh tông đi vào, thì có hàng trăm hàng ngàn đệ tử Ảnh tông đi ra, bằng không, ngươi cho rằng Ảnh tông nhiều người như vậy là thế nào tới ╮(╯▽╰)╭ Lâm Sơ Dương đồng tình liếc mắt nhìn về hướng Ma tôn, quả nhiên dù nội dung truyện vỡ nát, thì nhân vật chính vẫn là tình yêu đích thực của tình tiết đại thần, vì Ma tôn cùng Đại hoàng tử đốt một loạt nến.

Chờ đến đêm khuya, Mạc Trạch đi ra ngoài dạo một vòng, thuận tiện trao đổi một chút với mấy nội gian mai phục trước kia, lại nhận được một ít tin tức, chẳng hạn như vừa bắt đầu hai quân giao chiến mấy lần, hai phe đều có thắng thua; chẳng hạn như trước đây không lâu tu vi của Đại hoàng tử đột nhiên tăng mạnh, đánh những hoàng tử khác tơi bời hoa lá; lại chẳng hạn như gần đây Ma tôn rốt cuộc vì tình yêu đích thực mà chấn chỉnh lại hùng phong, kết quả vừa cao hứng tẩu hỏa nhập ma, tu vi giảm mạnh…

Mạc Trạch nhíu mày chốc lát, phân phó nói: “Các ngươi nghĩ biện pháp đem việc Ma tôn bị thương truyền ra, lui ra đi.”

Nhóm nội gian lên tiếng đáp lại, tiếp đó toàn bộ biến mất.

Sự tình so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn, nghĩ đến không bao lâu nữa có thể chấm dứt, hiện tại đã có thể phái Ỷ Điệp về thần giới chuẩn bị…

Sau khi trở về hắn nói chuyện này với Lâm Sơ Dương, Lâm Sơ Dương nghe xong không nhịn được liền muốn thở dài.

Quả thực ông trời cũng đang trợ giúp hàng này mà, hoàn toàn là toàn thắng không áp lực.

Mấy ngày sau, hai người đều không làm ra động tác thế nào, thế nhưng bên cạnh các đệ tử Ảnh tông phân tán ra lại luôn có một đám lại một đám ma tộc vây quanh, có mấy tên còn thông đồng lên quản lý, mà hết thảy những chuyện này dưới hào quang nhân vật chính chiếu rọi, cũng không gây nên chú ý của đại nhân vật gì, cho dù có vài người thấy được cũng chỉ cho rằng mọi người đang liên lạc tình cảm mà thôi, thậm chí vì thế buông lỏng cảnh giác.

Ở dưới từng loại tê liệt này, lại qua mấy ngày, Đại hoàng tử giết tới.

Tu giả thể lực chạy phía trước, pháp tu ở sau cùng, khi người thứ nhất bị chém ngã, mọi người còn tưởng là đùa giỡn, mãi đến người thứ hai thứ ba mới phản ứng được không đúng, đâu đâu cũng có tiếng la giết cùng tiếng nổ mạnh.

Tình cảnh nơi đây trong nháy mắt hỗn loạn lên, các đệ tử Ảnh tông cũng nhân cơ hội này lặng yên lùi về sau chạy ra khỏi phạm vi doanh địa.

Bọn họ chỉ là tới quấy rối, cũng không phải đến đánh nhau ╮(╯▽╰)╭ Ma tôn đợi ở trong phòng, nghe tin tức bọn thuộc hạ một lần lại một lần truyền về, tức giận mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, đối với phân phối nhân viên của công trình doanh địa Đại hoàng tử sờ một cái liền chuẩn, mẹ nó so với nhà mình còn quen thuộc hơn!

Nội gian, hoàn toàn là nội gian!

Sủng phi luôn ở bên cạnh phục vụ tiến lên, vội la lên: “Này, phải làm sao mới ổn đây?”

Ma tôn cắn răng nói: “Bất quá chỉ là phế vật bản tôn dạy dỗ mà thôi, có thể lợi hại bao nhiêu, bản tôn dù là bị thương cũng đủ để phân thây hắn!”

Sủng phi do dự nhìn gã: “Nhưng ngài…”

“Không cần nhiều lời!” Ma tôn cắt đứt lời nàng, “Chờ ở đây là được.” Nói xong liền bay ra khỏi phòng.

Truyền thừa huyết thống giữa phụ tử, thường thường có thể cảm thụ được, thậm chí còn có chút áp bức mơ hồ.

Đương nhiên, ngoại trừ nhân vật chính, đừng hỏi nguyên nhân, vầng sáng có hiểu không, bàn tay vàng có hiểu không, cho dù nhân dân toàn thế giới đều có thể, thì nhân vật chính cũng là ngoại lệ!

Có huyết thống dẫn dắt, Ma tôn cùng Đại hoàng tử liền rất dễ dàng đụng phải nhau ở một vùng hoang dã.

Chủ soái hai quân đối trận, bộ dạng ánh sáng vạn trượng kia tuy rằng không bằng nhân vật chính, nhưng cũng đặc biệt chói mắt, Lâm Sơ Dương đã sớm hóa thành áo lót rất dễ dàng liền xác định được vị trí lặng lẽ thổi qua treo ở trên nhánh cây chẳng kiêng dè… giả chết.

Ma tôn cùng Đại hoàng tử đều dùng dư quang liếc một cái, ai cũng không nghĩ nhiều, một cái áo lót thôi, rất có thể là những tên trong doanh địa kia dùng pháp thuật gì đó thổi lại đây, không đáng để ý, hiện tại mấu chốt nhất là vị đối diện này.

Ma tôn bắt đầu đánh bài tình cảm: “Ngươi thật sự muốn như vậy?”

Đại hoàng tử học theo, than thở một tiếng: “Phụ hoàng, thế giới của ngươi đã mục nát.”

Ma tôn thương cảm nói: “Nếu ngươi quay đầu lại, ta vẫn xem ngươi là con trai ta.”

Đại hoàng tử trực tiếp tuyệt vọng: “Chuyện đến nước này, ta còn quay đầu lại thế nào.”

Kỹ năng diễn xuất của Ma tôn hơi kém một chút, khóe miệng giật giật, mở ra hình thức nói nhiều: “Ngươi còn nhớ mẫu thân ngươi không, lúc ngươi vừa ra đời mới bây lớn, ta nhìn ngươi… palapalapala…”

Lâm Sơ Dương phẫn nộ: mẹ nó các ngươi đánh đi chứ, quần ông cũng cởi rồi mà các ngươi để ông xem cái này à!

Cuối cùng động thủ là.. Mạc Trạch.

Mạc Trạch hóa thành một cái bóng, ngay lúc Ma tôn đối thoại với Đại hoàng tử lặng lẽ vòng ra phía sau Ma tôn, một tay nhanh chuẩn cắt vào đan điền Ma tôn, bóp nát, lưu loát dứt khoát.

Ma tôn không dám tin cúi đầu nhìn nhìn cánh tay từ bụng mình xuyên ra, lại quay đầu nhìn thấy Mạc Trạch, gã căn bản không cảm giác được có người tiếp cận!

Tu vi bậc này, đứa con vẫn luôn bị mình lơ là này đến tột cùng ẩn giấu bao lâu…

Bên môi Mạc Trạch đẩy ra một vệt ý cười nhợt nhạt, duỗi đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, nói: “Đại ca hắn có một câu nói không sai, thế giới này đã mục nát, nên đổi chủ nhân.”

Ma tôn nhắm mắt lại, đoạn tuyệt một tia sinh cơ cuối cùng.

“Không!” Mắt Đại hoàng tử lộ vẻ vui mừng, trong miệng lại phát ra một tiếng gào thét không dám tin, giơ trường kiếm lên xông thẳng lại.

Cái này nhất định không thể để cho hắn thực hiện được.

Lâm Sơ Dương vẫn luôn giả làm áo lót vốn định xem trò vui lại cái gì cũng không thấy u u bay lên, run run ống tay áo, Đại hoàng tử đang bay trên trời cũng cùng dừng lại run run cánh tay.

Lâm Sơ Dương thoáng chốc hoá hình, cầm bạch lăng trong tay ném qua, trong khoảnh khắc nghiền nát đan điền Đại hoàng tử.

Người đã chết, cậu lại muốn thở dài, còn tưởng rằng đối phương là cái loại rất lợi hại rất không dễ đánh, cậu còn đặc biệt suy nghĩ rất nhiều rất nhiều kỹ xảo chiến đấu, kết quả làm nửa ngày thì ra là giấy!

Rõ ràng đâm một cái là rách a!

Thật ưu thương, thật muốn có một đối thủ.

Cao xử bất thắng hàn mà…

Mạc Trạch đem thi thể Ma tôn thu vào túi trữ vật, đi tới bên cạnh áo lót nhà hắn đem người ôm chặt: “Sư huynh đồng tình với hắn? Cảm thấy ta làm như vậy là sai?”

Lâm Sơ Dương lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy có chút cô đơn.”

Mạc Trạch mặt mày nhu hòa nhìn cậu: “Sư huynh có ta ở cùng làm sao lại cô đơn chứ, không bằng chúng ta đi giải sầu đi.”

Lâm Sơ Dương đẩy đầu hắn: “Ma tôn vừa mới chết, bên này không cần chỉnh đốn hả?”

Thiếu niên à, tốt xấu cũng đánh ngã đầu lĩnh người ta, đừng có không chịu trách nhiệm như thế được không.

Mạc Trạch nhíu mày: “Sư huynh đang lo lắng cho ta?”

Bạn đang �

Lâm Sơ Dương ╭(╯^╰)╮: “Không có.”

Mạc Trạch giải thích nói: “Ta nuôi nhiều người như vậy chung quy không phải nuôi không, chuyện nơi đây giao cho bọn họ là tốt rồi, hơn nữa Ma tôn vừa mới chết, nếu lúc này ta xuất hiện ngược lại khó mà giải thích.”

Lâm Sơ Dương: “Trong lòng ngươi đều biết là được.” Ẩn ý là chúng ta đi thôi.

Mạc Trạch hôn lên trán cậu, tiện tay đánh ra một tấm bùa truyền âm, mang theo người liền bay đến Tô phủ tiến vào khe nứt không gian.

Mục tiêu: Thần tuyền thần giới.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Sơ Dương: “Tác giả, gần đây có phải ngươi rất xui xẻo không?”

Tác giả quân: “Cái gì?”

Lâm Sơ Dương: “Chẳng hạn như mua mì ăn liền không có gói gia vị.”

Tác giả quân bình tĩnh mở hộp thức ăn ra: “Ta đã sớm đổi thành ăn sủi cảo đông lạnh rồi.”

Hết

Truyện Chữ Hay