Mạc Trạch an ủi hôn trán Lâm Sơ Dương: “Sư huynh hôm nay vất vả rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Có lẽ vì chuyện gặp phải hơi nhiều, Lâm Sơ Dương nghe Mạc Trạch nói còn thật sự cảm thấy hơi buồn ngủ, nằm lên giường là ngủ luôn…
Hai ngày sau đó, Mạc Trạch lại khôi phục giống như lúc ở ma giới đi sớm về trễ không bắt được bóng người.
Mới đầu Lâm Sơ Dương còn có thể bình tĩnh, nên làm gì thì làm đó, mãi đến tận ngày thứ ba, trong lòng nhảy giống như đánh trống, cả người đều không thích hợp, cuối cùng tha thiết mong chờ nhìn ngoài cửa sổ, ngóng trông Mạc Trạch có thể về sớm một chút.
Vừa trông mong chính là một đêm.
Mạc Trạch hắn thế mà một đêm không về!
Lâm Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi, lôi ra đao mổ lợn sắc bén nhất mua trong thương thành, xem bàn cơm là cái mặt bự của Mạc Trạch một đao bổ xuống, lập tức chém thành hai khúc.
Hai người hầu đang chuẩn bị đi vào hầu hạ liếc nhìn Lâm Sơ Dương giơ đao mổ lợn, lại liếc nhìn cái bàn trên đất, tập thể run rẩy, lặng lẽ lui ra.
Nam chủ nhân không ở nhà chủ nhân liền không bình thường, cứu mạng a a a bọn họ không hầu hạ đâu!
Lâm Sơ Dương yên lặng buông đao, mỗi lần ngu ngốc đều bị người ta nhìn thấy, ai có thể hiểu rõ chua xót của cậu.
Thật ưu thương…
Cậu không có mặt mũi đi gọi người hầu trở về, tự mình động thủ miễn cưỡng xử lý một phen, sau đó đi ra cửa yêu cung vào nhã gian đặc biệt chuẩn bị cho tuyển thủ.
Lúc này cậu tựa như hóa thành hai người, một người bình tĩnh cơ trí uống trà ăn điểm tâm, một người khác táo bạo đếm thời gian trừng phạt, lúc nóng lúc lạnh quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Móa nó, nam chính vì cái gì vẫn chưa trở lại, cậu thật sự rất sốt sắng rất táo bạo rất muốn rít gào a a a!
Cứ như là nghe được tiếng lòng của cậu, chỉ chốc lát, Mạc Trạch thật sự xuất hiện, bộ dạng phong trần mệt mỏi sắc mặt tái nhợt kia khiến người nhìn thấy tâm đều nát.
Mạc Trạch khẽ mỉm cười: “Sư huynh, sự tình đều làm xong rồi.”
Lâm Sơ Dương ngây ngẩn cả người.
Nam chính à cổ họng tốt của anh sao lại khàn khàn thành như vậy, còn có bộ dạng bị trọng thương hữu khí vô lực kia nữa, quả nhiên cũng là vì tôi sao.
Sáng sớm tôi còn phát hỏa lung tung, tôi sai rồi hu hu hu…
Lâm Sơ Dương lại áy náy lại đau lòng, vội vàng kéo người qua đem chén trà trong tay đưa tới, sau đó tra xét mạch đập, kết quả càng tra xét càng sợ hãi, “Ngươi trúng độc!”
Mạc Trạch lắc đầu một cái: “Sư huynh yên tâm, ta không ngại, có một số việc chờ trở về ta sẽ nói tỉ mỉ với sư huynh.”
Lâm Sơ Dương không tin, mạch đập này hoàn toàn là kịch độc!
Cậu nhanh chóng lôi ra kỹ năng vú em, cho Mạc Trạch một cái vạn mộc hồi xuân, lập tức hồi phục lượng lớn khí huyết. Nhưng mà kỹ năng vẫn chưa phát ra hiệu quả, cậu lại kiểm tra trạng thái của Mạc Trạch, lúc này mới chú ý tới một cái buff nho nhỏ.
Ngụy – trúng độc: Thông qua con đường đặc thù khiến người thu được triệu chứng trúng độc, tinh lực hạ thấp %, dùng trừ tà tán có thể xua tan trạng thái.
Cho nên nói, nam chính nói là sự thật?
Lâm Sơ Dương không suy nghĩ cẩn thận, nhưng sự thật nhanh chóng khiến cậu rõ ràng, bởi vì ngoài cửa có một em gái được dìu vào.
Em gái nhu nhược không xương dựa vào nha hoàn, tóc đen như mực, da trắng như sáp, tướng mạo đẹp không đủ để dùng ngôn ngữ hình dung, một thân khí chất thanh nhã lạnh nhạt kia, tựa như bất cứ chuyện gì bất cứ người nào đều không đủ để lưu lại mảy may vết tích trong lòng nàng.
Đơn giản mà nói, chính là đẹp, phát, ngốc!
Em gái như vậy, sao có khả năng không liên quan tới nam chính chứ, mẹ nó đứng cùng nam chính tuyệt đối là trai tài gái sắc có được không, những hậu cung khác so sánh với cô ta quả thực yếu bạo có được không.
Lâm Sơ Dương làm một độc giả – đích thực xem qua toàn truyện đối với mỗi một người phụ nữ của nam chính ngựa giống đều có nghiên cứu, vừa so sánh như vậy, thân phận của em gái cũng hiểu được rất rõ ràng.
Ỷ Điệp, thánh nữ thần giới, vị cuối cùng trong ba nữ chính trong nguyên tác.
Theo nguyên tác hai người hẳn là quen biết ở tiên giới, trùng hợp đồng hành, kết quả hiểu nhau làm bạn, anh thông đồng em một chút, em câu dẫn anh một chút, tới tới lui lui cuối cùng vào lúc nam chính thân trong tình độc dục hỏa đốt người, em gái chủ động hiến thân, bị bẹp đến bẹp đi bẹp đi bẹp đến sau đó triệt để luân hãm dưới ống quần của nam chính, sau đó hai người gặp được các vị em gái hậu cung, lập tức hai người biến quần chiến, kết quả phát hiện bẹp bẹp bẹp chỉ có thể giảm bớt độc tố chứ không thể chân chính giải độc.
Vì vậy em gái Ỷ Điệp dứt khoát bán đi thần giới mang nam chính cùng các em gái tiến vào thần tuyền, lại trải qua một hồi một nam n nữ vô cùng hương diễm gần mười vạn chữ bẹp bẹp bẹp, hết thảy em gái đều tu thành tiên thân, mà nam chính thì lại trực tiếp luyện thành thần thể, bách độc bất xâm.
Em gái Ỷ Điệp cống hiến ra nước suối lại là người duy nhất ngoài nam chính nắm giữ thần thể, thành công chen rớt hai vị nữ chính khác, trở thành chính cung chân chính.
Lâm Sơ Dương quay đầu nhìn về phía Mạc Trạch, trong lòng hơi chua.
Cho nên nói… mẹ nó hai người này đến tột cùng là làm thế nào thông đồng với nhau vậy, rõ ràng thời gian địa điểm đều không đúng mà.
Hệ thống: “Phát động hậu cung, mời kí chủ trợ giúp Ỷ Điệp thu được hảo cảm của nhân vật chính, nhiệm vụ hoàn thành thưởng hai ngàn điểm thương thành, hai viên bồi nguyên đan, hai viên cửu dương tu tủy đan.”
Lâm Sơ Dương: Tao muốn bãi công…
Hệ thống: “Ha ha.”
Lâm Sơ Dương làm như không nghe thấy, nói với Mạc Trạch: “Vị cô nương này là?” Khốn nạn mau khai ra cho ông, bằng không thì cút đi!
Mạc Trạch ôn nhu nói: “Vị này chính là Ỷ Điệp cô nương, nghe nói yêu giới chọn lựa Yêu vương nên tới xem một chút, lúc nãy vừa vặn gặp gỡ cùng ta.”
Cho nên liền thuận tiện thông đồng một chút?
Lâm Sơ Dương đánh rớt tay Mạc Trạch, mặt không biểu tình đứng lên, “Thời gian không sai biệt lắm, ta đi trước.”
Tươi cười của Mạc Trạch hơi cứng đờ, sư huynh đây là… ghen?
Trên thực tế hắn cũng không ngờ sẽ gặp phải Ỷ Điệp ở yêu giới, đêm qua hắn ra ngoài thành làm việc, lúc trở về trùng hợp gặp một nữ tử hô cứu mạng, vốn dĩ hắn lười quản, nhưng không nghĩ tới không biết nữ tử kia dùng bảo vật gì, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn, phía sau còn có mấy tên côn đồ đuổi theo.
Lúc đó hắn cảm thấy không gian lợi dụng của em gái này rất lớn, cho nên liền thuận tiện cứu về, sau đó giả bộ trúng độc thu được hảo cảm của em gái mang người về, nhưng bây giờ xem ra áo lót nhà hắn rất không vui.
Tuy nói Ỷ Điệp là một quân cờ không tồi, thế nhưng bây giờ nhìn lại, có nên giải quyết trước hay không…
Hắn vừa nghĩ vừa đuổi theo, tóm lại trước tiên phải giải thích một chút với áo lót nhà hắn rồi lại nói.
Em gái Ỷ Điệp từ đầu tới đuôi bị triệt để xem nhẹ một chữ cũng chưa nói: “…”
Thương hương tiếc ngọc đã nói đâu, cơ lão gì đó ghét nhất mà!
Khi Lâm Sơ Dương tiến vào hậu trường gần như là dùng bay, không phải loại bay tiêu sái tuấn dật tựa như đóa hoa cao lãnh kia, mà là tương tự như phiêu phiêu, hết cách rồi, cậu là áo lót mà, bản thể quyết định thuộc tính, cậu giả bộ thâm trầm cũng không sửa đổi được ╮(╯▽╰)╭ sau khi dọa sợ một hai ba bốn tiểu yêu tinh, Mạc Trạch cũng đuổi theo dùng truyền âm bí mật nói rõ rõ ràng ràng chuyện gặp được Ỷ Điệp, sau đó dựa vào trong lòng áo lót nhà hắn, nắm tay đối phương đặt ở trước ngực mình, thâm tình nói: “Ta chung quy là để ý sư huynh, sư huynh không vui, ta cũng rất khó chịu.”
Lâm Sơ Dương: “…” Ngựa đực có dám đừng buồn nôn như vậy không!
Có điều nhìn mức độ thành thật của anh như thế, bổn đại gia liền cố gắng mà tha thứ cho anh ╭(╯^╰)╮ anh cái đồ tiểu yêu tinh chọc người.
Mạc Trạch – tiểu yêu tinh thấy ánh mắt áo lót nhà hắn không còn lạnh như băng như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Chờ lát sư huynh lên đài không cần làm gì cả, chỉ cần đứng lên đó rồi đi xuống là được.” Mấy ngày nay hắn cũng không phải phí công.
Lâm Sơ Dương rất muốn hỏi một chút xem Mạc Trạch đã làm cái gì, chỉ có điều vừa vặn có người đến giục cậu lên đài, cũng tạm thời từ bỏ, tính toán thời gian trừng phạt đếm ngược, thân pháp nhất lưu hóa thành một vệt sáng, bay lên đài cao.
Hôm nay dưới đài gần như tập kết hơn một nửa con dân chủ thành, bọn họ vừa nhìn thấy Lâm Sơ Dương, lập tức lên tiếng hoan hô, có vài người thậm chí kích động thất thanh khóc rống, tựa như nhìn thấy không phải là Yêu vương dự bị gì đó, mà là thần trong mắt bọn họ…
Lâm Sơ Dương sợ ngây người, mẹ kiếp, tình huống này là sao!
Rất nhanh, cậu liền nghe được một ít âm thanh khác chen lẫn trong tiếng hoan hô, tuy rằng rất nhỏ, nhưng làm cao thủ Phân thần kỳ, cũng không đến nỗi nghe không rõ.
Chuyện những người này nói rất nhiều cũng rất hỗn tạp, tổng kết lại đại khái là như vầy: Trong nhà có người bệnh nặng / nhiều năm không có cách nào đột phá, nhờ có Liệt Dương tôn giả tặng dược mới có thể khôi phục; trong nhà nhi tử / nữ nhi / cha mẹ / đệ đệ mất tích, nhờ có Liệt Dương tôn giả không ngại cực khổ bói toán mới đoàn viên; trong nhà khốn cùng chán nản, không gạo vào nồi, sau khi Liệt Dương tôn giả biết không chỉ tặng gạo tặng đồ ăn, còn giới thiệu công việc cho người nhà bọn họ, rốt cục có thể ăn bữa cơm no.
Ngoài ra, còn có một vài người không cưới được tức phụ được đưa tức phụ, gả không được thì được nhét cho cô gia, muốn tiền được đưa linh thạch vân vân.
Bây giờ những người này đều tụ tập ở dưới đài, hô to tên Liệt Dương, một tiếng cao hơn một tiếng, cuối cùng ngay cả nhóm yêu tinh đang đàm luận việc mình từng nhận ân huệ cũng dừng, cùng hô to, tựa như hai chữ kia chính là tín ngưỡng của bọn họ.
Đương nhiên, trong đám người không thể thiếu lửa cháy đổ thêm dầu, Mạc Trạch đã sớm an bài hơn trăm đệ tử Ảnh tông phân tán ở trong đám người, âm thanh của bọn họ lớn nhất, cũng là chỉnh tề nhất, rất nhanh liền khiến càng nhiều yêu tinh cùng đi theo nhịp điệu của bọn họ hơn.
Lâm Sơ Dương chẳng hề làm gì cả, ngoại trừ nhìn thời gian trừng phạt, còn lại tất cả đều là cảm động.
Có thể trong ba ngày ngắn ngủi làm được trình độ như thế này, dù là nhân vật chính vậy cũng tuyệt đối không thoải mái, cậu đột nhiên cảm thấy, Mạc Trạch thật giống như cũng mệt gầy rồi.
Ừm, chờ trừng phạt kết thúc liền làm chút đồ bổ cho tên kia ăn một chút đi…
Ngay lúc cậu đang nghĩ đến thực đơn, thời gian trừng phạt còn lại hai giây cuối cùng, cậu dùng một giây bay đến hậu trường, bắt lấy Mạc Trạch, lại dùng một giây bay đến nhã gian.
Một giây bay trở về khách điếm có chút xa, nhưng bay trở về nhã gian lại là đầy đủ, Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu quả thực quá thông minh.
Hơn nữa em gái Ỷ Điệp đã sớm đi, trong phòng không có ai, có Mạc Trạch ở đây, yên tĩnh lại an toàn, cậu có thể yên tâm biến thân.
Hệ thống: “Trừng phạt bắt đầu.”
Mạc Trạch vốn đang si mê nhìn lén phong thái của áo lót nhà hắn, bị người đột nhiên tới gần tất nhiên là nổi lên sát ý, nhưng gần như là một giây tiếp theo liền phản ứng lại là áo lót nhà hắn, cũng liền từ bỏ chống cự, sau đó liền bị tóm đến trong này, “Sư huynh, ngươi…”
Lời kế tiếp hắn không nói ra, bởi vì Lâm Sơ Dương cứ như vậy biến thành một cái áo lót thuần trắng, tiếp theo lại biến a biến, thành quần lót thuần trắng…
Khóe mắt hắn hung hăng co rút hai lần, chuyện gì xảy ra?
Hết