Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngay lúc hai người nằm trên giường chán ngấy, bên ngoài có người truyền lời, phải họp.

Mạc Trạch có chút khó chịu, Lâm Sơ Dương có chút nghi hoặc, không phải bọn họ xin nghỉ sao?

Truyền lời người: “Hội nghị lần này không giống hội nghị trước kia.”

Lâm Sơ Dương cách cửa hỏi ra phía ngoài: “Có cái gì khác nhau?”

Người truyền lời: “Hội nghị lần này gọi là bàn luận tính khả thi và sự tất yếu của rút lui.”

Lâm Sơ Dương: “…Vậy trước kia thì sao?”

Người truyền lời rất chăm chú rất khinh bỉ trả lời: “Bàn luận tính khả thi và sự tất yếu của tác chiến, hội nghị quan trọng như vậy ngươi làm sao có thể quên chứ, đây là không tôn trọng lãnh đạo, là không tôn trọng trí tuệ của nhân dân, càng không tôn trọng đối với tinh thần của hội nghị.”

Biến mày đi không tôn trọng!

Lâm Sơ Dương nghe được liền nghiến răng, một cái hội nghị mở một tháng ngay cả cái mục đích cũng không lấy ra, còn mở mở mở cái cọng lông, mẹ nó đợi hội nghị kết thúc dưa chuột đồ ăn đều nguội rồi.

Kỳ lạ nhất là hội nghị như vậy còn thật sự có thể sản sinh ra một đống fan não tàn, quả thực không cách nào dùng đầu óc của người bình thường đi tìm hiểu.

Mạc Trạch động viên nói: “Ta đi xem xem tình huống, sư huynh lại nghỉ một lát.”

Lâm Sơ Dương quyết đoán gật đầu, xoay người, ngủ.

Nhưng mà Mạc Trạch chân trước mới vừa đi, chân sau lại có người đến, Lâm Sơ Dương táo bạo từ trên giường bò lên mở cửa, suýt chút nữa là bị người bên ngoài hù dọa.

Người này toàn thân áo trắng, nhưng da đen kịt, hai mắt vô thần, tóc ngổn ngang, nhìn thế nào cũng giống như thiếu nam đàng hoàng vừa trải qua tàn phá.

Có điều nhìn trình độ đen của da kia, nếu là buổi tối, tám phần là Lâm Sơ Dương sẽ cho rằng đụng phải đồng loại.

Lúc này ngụy đồng loại lên tiếng, “Lâm đạo hữu.”

Lâm Sơ Dương không dám tin tưởng: “Bách Lý Thần?”

Bách Lý Thần cười khổ, “Là ta, gần đây gặp chút… trắc trở, không biết Lâm đạo hữu có thời gian theo tại hạ uống mấy chén hay không.”

Loại cơ hội xoát hảo cảm này tự nhiên là không thể bỏ qua, Lâm Sơ Dương thu thập một chút lập tức đỡ eo đi theo người ta, chẳng qua là tư thế đi có chút không quá tốt, người rõ ràng vừa nhìn liền biết đêm qua đã làm việc gì không thể lộ ra ngoài.

Cũng may Bách Lý Thần không hiểu gì về chuyện nam nam, chỉ cho rằng thân thể Lâm Sơ Dương không thoải mái, chẳng hạn như bị bệnh trĩ và vân vân, có thể thông cảm.

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới, thật sự ở trong một khu rừng nhỏ hoang vu tìm một nơi có hoa có nước, Bách Lý Thần từ trong bao trữ vật móc ra bàn đồ nhắm rượu, rót đầy cho hai người, tiếp đó xa xăm thở dài một tiếng, “Ai…”

Gương mặt thê lương khổ bức kia mang biểu tình giống như chết cha vậy, Lâm Sơ Dương có chút ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Bách Lý Thần cầm chén rượu lên vung xuống đất, sầu não nói: “Tế mối tình đầu của ta chết đi.”

Lâm Sơ Dương cảm thấy hiện tại cậu cần phải đồng tình cần phải an ủi cần phải quan tâm cái người thất tình nào đó, nhưng sự thực chính là, cậu muốn cười, muốn vỗ bàn cười to.

Trong nguyên tác tuy Bách Lý Thần là dáng vẻ thanh niên, nhưng số tuổi chân thực hình như cũng sắp sáu mươi.

Người đã lớn tuổi như vậy còn mối tình đầu, mi lừa quỷ à?

Tự luyến còn chưa tính, còn chơi một câu kịch mang theo nồng nặc phong cách tuổi dậy thì như vậy.

Gương mặt tuấn tú của ông nhịn cười nhịn tới mức vặn vẹo.

Bách Lý Thần đại khái cũng phản ứng kịp y đã nói cái gì, lập tức giải thích: “Lúc trước đúng thực là ta từng thích nữ tử khác, nhưng chân chính yêu chỉ có một mình Vân Lạc.”

Thích không có nghĩa là yêu mà, mọi người hiểu đó.

Lâm Sơ Dương: “Các ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Nhắc tới cái này Bách Lý Thần liền than thở một tiếng, việc này nói đến chính là ngày hôm qua Vân Lạc giữ y lại ăn cơm, y nghĩ lòng thành của mình rốt cuộc được đối phương tán đồng, liền cao hứng ở lại, mãi đến tận khi cơm nước vào bàn.

Cơm Vân Lạc làm là người bình thường có thể tiêu thụ được sao, cho dù chỉ đơn giản là hai ngụm rau xào cũng có thể đẩy ngã một con voi, Bách Lý Thần tự nhiên liền trúng chiêu, sau đó đau lăn lộn đầy đất phong lưu hoàn toàn không còn, cuối cùng lại bị Vân Lạc nắm lấy đổ một trận thuốc, sau khi xong việc da dẻ toàn thân y bao gồm cả mặt đều đen thui thùi lùi.

Cái này còn chưa hết, Vân Lạc đại khái là sảng khoái, cho nên y lên tiếng.

Y nói: “Nếu không phải thấy ngươi còn có chút tác dụng ấy, ông đã sớm đem xương cốt cả người ngươi đập nát vứt vào trong ruộng cho tơi đất rồi.”

Ngươi có thể tưởng tượng ra tình cảnh nữ thần trong lòng mang âm thanh của một tên đàn ông thô cuồng hào phóng phun ngươi à.

Bị sét đánh cũng là nhẹ…

Quả nhiên, nói đến đây biểu tình của Bách Lý Thần tất cả đều là vết rách, giống như trái tim thủy tinh của y đều sắp vỡ thành cặn bã, y liền rót cho mình một chén rượu tương đương một phen thủ tiêu khổ bức.

Ai, nhất túy giải ngàn sầu, nói nữa cũng đều là nước mắt.

Lâm Sơ Dương cảm động lây vỗ vỗ vai y, “Thời đại này, giới tính bất đồng không có cách nào nói chuyện tình cảm…”

Bách Lý Thần: “Cái gì?”

Lâm Sơ Dương gãi gãi chóp mũi, “Ặc… Sai rồi, giới tính tương đồng có lẽ cũng có chân ái… hình như cũng không đúng… Kỳ thực ta muốn nói, ngươi có thể cân nhắc Mạc Trạch một chút.”

Bách Lý Thần giật giật khóe mắt, “Cân nhắc hắn?” Lời này không phải là cái ý mà y nghĩ đi?

Lâm Sơ Dương rất chăm chú rất xác định nói: “Đúng vậy, hắn ôn nhu như vậy thiện lương như vậy giàu lòng thông cảm như vậy, cùng hắn nhất định không tệ.”

Cậu cũng không tính là nói dối, trước kia nam chính xác thực ôn nhu thiện lương giàu lòng thông cảm, quả thực là thánh nhân đệ nhất thiên hạ.

Về phần hiện tại, khụ, có thay đổi sao, sao cậu không biết?

Lâm Sơ Dương chột dạ nhìn trời, sự thực cùng giấc mộng đều sẽ có một tí tẹo chênh lệch như thế mà.

Cậu bị bạo cúc không phải cũng bình tĩnh như thường à.

“…” Bách Lý Thần gian nan gật đầu một cái, giống như nuốt phải con ruồi, “Hình như… đúng là chuyện như vậy, ha ha.”

Hệ thống: “Nhiệm vụ nội dung hoàn thành, thưởng đã phân phát, xin kí chủ không ngừng cố gắng.”

Nhiệm vụ nội dung chỉ cần Bách Lý Thần gật đầu khiến tình tiết không chếch đi, mặc kệ thật lòng hay giả dối đều coi là hoàn thành.

Lâm Sơ Dương không biết những thứ này, cho nên tiểu đệ của nhân vật chính cứ như vậy bị cậu thuyết phục cực kỳ có cảm giác thành tựu có được không.

Cậu đắc ý giơ ly rượu lên, uống, sau đó đầu hơi choáng váng, nhìn người dường như cũng ra hai cái bóng, tiếp đó từ bụi cỏ không xa chui ra một người, tuy rằng đội một thân cỏ, nhưng tướng mạo này đặc biệt nhìn quen mắt, mãi đến một khắc trước khi nằm lật cậu mới đột nhiên nhớ tới, mẹ kiếp, đó không phải là mặt của cậu à!

Làm thể tập hợp của tiểu đệ-giả cùng boss-thật, Bách Lý Thần vung tay lên, lại có bốn hắc y nhân giơ lên một cái rương lớn từ bên cạnh chui ra.

Hắc y nhân tên gọi tử sĩ, xuất phẩm của Bách Lý gia.

Trên thực tế đây chính là một âm mưu, âm mưu mà Bách Lý Thần đặc biệt bày ra cho Mạc Trạch.

Bách Lý gia là tồn tại duy nhất biết được động phủ Chân gia cùng thân thế của Mạc Trạch.

Người có thể đồng thời nắm giữ huyết thống thần ma cũng không phải đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, nếu như bồi dưỡng tốt thì thống nhất lục giới cũng chỉ là chuyện cỏn con, lại nói còn có một cái động phủ truyền thừa như vậy nữa, đống lớn tài nguyên cùng quyền lợi liền đặt ở vị trí dễ như trở bàn tay, ngươi muốn hay là không muốn.

Bách Lý gia đương nhiên động tâm, vì vậy việc này liền rơi xuống trên đầu Bách Lý Thần, rốt cuộc là lôi kéo hay là uy hiếp hoặc là cái gì khác, tự y lựa chọn.

Vì thế liền có tình cảnh hai đội nhân mã tình cờ gặp gỡ đó, chỉ trách mỗi lần y muốn đùa giỡn âm mưu đều sẽ bị Lâm Sơ Dương tâm cơ cực kỳ âm trầm này (?) phá hỏng, mỗi lần đều làm cho y hận nghiến răng nhưng cố tình lại không nói được cái gì, thủ đoạn cao y hoàn toàn không phải là đối thủ, cho nên mới có kế hoạch thay mận đổi đào ngày hôm nay.

Về phần mê dược tất nhiên là bôi trên chén rượu, Bách Lý Thần cảm thấy mình thật sự là quá anh minh rồi, “Đợi lát nữa mang xa một chút trực tiếp giết, làm sạch sẽ một chút.”

Nhóm tử sĩ đáp lại sau đó đem Lâm Sơ Dương-thật nhét vào trong rương, gánh đi, sau đó Lâm Sơ Dương-giả nhanh chóng phủi rớt cỏ dại trên người, áo mũ chỉnh tề thân thể mảnh mai cùng Bách Lý Thần trở về.

Kế hoạch thoạt nhìn rất thành công, nhưng sự thực như thế nào, trời mới biết…

Nhóm tử sĩ đều rất nghe lời, chủ nhân nói xa vậy thì phải xa, vì vậy vừa bay chính là n ngày đi mấy trăm dặm, mãi đến tận khi bay không nổi mới dừng lại, sau đó cho nhau một cái ánh mắt.

Tử sĩ giáp: “Mặc dù nói chúng ta bay không nổi, nhưng hình như nơi này còn chưa đủ xa.”

Tử sĩ ất: “Hức hức hức, chúng ta quả nhiên không phải tử sĩ tốt, ngay cả yêu cầu của chủ nhân cũng không làm được.”

Tử sĩ bính: “Chết cũng phải kiên trì chống đỡ!”

Tử sĩ đinh yếu ớt nhấc tay: “Ta cảm thấy trước tiên chúng ta cần phải kiểm tra một chút xem người trong rương có bị nghẹn chết hay không.”

Ánh mắt của ba vị trước xoát một cái quăng qua đồng loạt nhìn về phía vị cuối cùng, hình như hơi có đạo lý…

Bọn họ thật sự mở rương ra, cùng liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó cho nhau một ánh mắt, rút trường kiếm ra liền muốn đi cắt cổ.

Lâm Sơ Dương bởi vì rời khỏi nhân vật chính quá lâu dẫn đến chỉ có thể khôi phục thành hình thái áo lót: “…”

Mẹ kiếp đùa gì thế, tự giác như thế thật sự tốt sao?

Có điều ông nhìn ra được mấy người là bị người ta chỉ điểm, làm sao có khả năng dễ dàng để cho mấy người cắt cổ chứ, ít nhất phải biết được chủ mưu mới được.

Một trận ánh sáng qua đi, bốn cái áo lót trắng toát bồng bềnh hạ xuống, hai cái nam hai cái nữ, rất đồng đều.

Lâm Sơ Dương từ trong rương bay ra ngoài, sau đó dùng hai cái ống tay áo của mình đem bốn cái áo lót cuộn rồi lại cuộn ném vào trong túi trữ vật.

Có lẽ bởi vì cậu cuộn quá chặt, tên biểu thị là “Một cuộn áo lót vải rách nát”, dámg vẻ khá giống bị hệ thống ghét bỏ.

Lâm Sơ Dương 囧, có phải là cậu nên ôn nhu một chút không?

Xử lý xong cậu liền cảm nhận vị trí của nhân vật chính, chuẩn bị thuận theo huyết khế bay trở về, nhưng cậu phát hiện cậu không cảm nhận được…

bàn luận tính khả thi của việc áo lót mù đường về nhà

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc!

Mạc Trạch vốn dĩ đang ở trên hội trường tra xét tình huống, vừa bắt đầu Lâm Sơ Dương đi ra ngoài hắn không để bụng, thế nhưng khi người nhanh chóng rời xa mặt hắn liền vặn vẹo trong nháy mắt.

Rõ ràng trước đó đều tốt, vì sao lại như vậy?

Lẽ nào hết thảy đều là giả, là diễn cho hắn xem?

Buồn cười cỡ nào, tình nguyện chạy trốn cũng không muốn ở cùng ma tu làm nhiều việc ác như hắn.

Thật sự… chán ghét hắn như thế à…

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người Mạc Trạch đột nhiên biến mất, bay về phương hướng Lâm Sơ Dương chạy trốn.

Tốc độ của hắn tự nhiên rất nhanh, mãi đến khi chân chính đuổi theo thì trái tim bạo loạn mới dần dần bình ổn xuống, sự thực dường như không giống suy nghĩ của hắn cho lắm…

Truyện Chữ Hay