Lâm Sơ Dương đồng tình ném cho Hồng Dực một cái kỹ năng khô mộc phùng xuân.
Hào quang màu xanh lục nhạt vây quanh Hồng Dực xoay chuyển vài vòng mới dần dần tiêu tan, sau đó người rốt cuộc cũng coi như lên tinh thần một chút.
Bọn tiểu đệ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu thập tàn cục.
Sau một canh giờ, mọi người đúng giờ ra đi, lần này, tình huống ít nhiều có chút thay đổi so với trước đó.
Chẳng hạn như Trương Linh Nhi không kề cận Mạc Trạch nữa mà là ôn nhu săn sóc hết sức chuyên chú chăm sóc Hồng Dực, một hồi bưng trà rót nước một hồi đưa cơm xoa bóp, ân cần không khác gì so với hầu hạ tổ tông, chỉ là lúc Hồng Dực nhìn thấy nàng ánh mắt có chút né tránh, như chuột thấy mèo vậy.
Lại chẳng hạn như ánh mắt đồng tình thương hại của bọn tiểu đệ đối với lão đại của họ.
Gặp gỡ một đại tẩu như lang như hổ thế này, cũng không biết sau này lão đại còn có thể trọng chấn hùng phong hay không.
Về phần người khởi xướng Mạc Trạch thì lại càng thêm thích dính lấy sư huynh hắn, lâu lâu ôm một cái sờ sờ cọ cọ, có lúc nhiệt tình Lâm Sơ Dương cũng có chút không chịu nổi.
Người ta nói không sai, đây là biểu hiện của tình huynh đệ càng ngày càng sâu nặng.
Có câu nói thế nào nhỉ, ta ôm ngươi chặt bao nhiêu, liền “yêu” ngươi sâu bấy nhiêu.
Lâm Sơ Dương yên lặng nhìn trời, đừng khiến cậu tắt thở là được, cậu nhịn…
Đảo mắt lại qua hai ngày, đội ngũ đi tới lối vào một rừng rậm.
Bạo Viêm Môn thường trú ở thành Bắc Ninh, bọn Hồng Dực cơ bản cách một hai năm sẽ tới Cửu Khê Lĩnh một lần, cho nên theo lý thuyết chỗ này có lớn hơn nữa thì bọn họ cũng đã đi hết, nhưng mảnh rừng rậm này bọn họ lại thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngay cả bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vậy thì có nghĩa là khu vực này mới xuất hiện, bảo bối bên trong cũng chưa bị người ta động tới.
Cái này nhất định phải vào xem một chút nha!
Đám tiểu đệ làm nóng người, ánh mắt sáng loáng lên, bày trận hình xong liền xông vào bên trong.
Lâm Sơ Dương cũng rất hưng phấn, rừng đại thụ đã ở đây, vậy thì rừng cây nhỏ còn xa sao.
Mạc Trạch đi nhanh một bước nắm chặt tay cậu, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được dặn dò: “Sư huynh phải nắm chặt ta.”
Lâm Sơ Dương “Ừ” một tiếng, đôi mắt vẫn cứ kích động nhìn vào rừng.
Ngay sau khi mọi người đều đi vào cánh rừng, mảng lớn sương trắng từ bốn phương tám hướng bay tới, trong chớp mắt cái gì cũng không thấy được.
Không thể nghi ngờ đây chính là chỗ gọi là hung hiểm, mà dưới màn sương dày thất lạc đi mấy người bất quá cũng chỉ là bình thường, đặc biệt là dưới sự dẫn dắt của người có tâm.
Lâm Sơ Dương có một tí tẹo lộ si như thế, thông thường hỏi cậu phương hướng thì không bằng hỏi người khác còn nhanh hơn, cho nên dưới tình huống này cũng là biến thành Mạc Trạch dẫn đường, sau đó càng chạy càng sai lệch gì đó thì càng là chuyện đương nhiên.
Chờ ra khỏi khu vực sương trắng thì cơ bản cũng đến bên cạnh rừng rậm, lúc giương mắt nhìn, đối diện sườn núi chính là một rừng cây nhỏ.
Lâm Sơ Dương hưng phấn đến mức muốn khiêu vũ, mang tính lựa chọn không nhìn nhóm người mất tích xung quanh, nắm lấy Mạc Trạch liền vọt tới.
Cái địa hình này là hình chữ v, bọn họ tương đương với từ một đỉnh này chạy đến một đỉnh khác, lúc chạy xuống phía dưới không thắng được liền tương đối dễ phát sinh một chút ngoài ý muốn, chẳng hạn như chân trái đạp chân phải và vân vân.
Đương nhiên Lâm Sơ Dương không đạp phải chân của mình, cậu chính là xông quá nhanh sau đó dùng chân trái của cậu đạp trúng chân phải của Mạc Trạch mà thôi…
Tiếp đó hai người té ngã sau đó ôm nhau lăn a lăn trực tiếp lăn tới dưới cùng lại thuận thế ngã xuống một cái động cũng bất quá chỉ là chuyện bình thường.
Hào quang nhân vật chính, bạn hiểu mà.
Lâm Sơ Dương từ trên người Mạc Trạch bò lên, câu nói đầu tiên chỉ trời phun mạnh: “Mẹ kiếp, ai không có lòng công đức như vậy đào lỗ cũng đào tới trong núi, bảo vệ thiên nhiên yêu quý động vật hoang dã có hiểu hay không!”
“Sư huynh có bị thương không?” Mạc Trạch mặc kệ mấy lời không hiểu ra sao của áo lót nhà hắn, trước tiên chuyển người qua kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định không có ngoại thương gì rõ ràng sau đó bàn tay hướng về vạt áo đối phương.
Lâm Sơ Dương lùi về sau một bước, giật giật khóe miệng, “Quần áo cũng không cần cởi đi?”
Mạc Trạch thở dài một hơi, lo lắng nói: “Không cởi làm sao biết bên trong có thương tổn hay không, sư huynh luôn không chú ý những thứ này.”
Lâm Sơ Dương nghĩ đi nghĩ lại, hình như là đạo lý này, chỉ có điều luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên…
Ánh mắt Mạc Trạch u oán: “Sư huynh…”
Lâm Sơ Dương hoàn toàn thất bại, nhận mệnh gỡ quần áo cởi sạch phía trên.
Màu mắt của Mạc Trạch đậm lại, dùng ánh mắt đem mỗi một tấc da thịt đối phương đều xem triệt để, sau đó dần dần dịch xuống phía dưới.
Tầm mắt Lâm Sơ Dương cũng cùng dịch xuống theo, mãi đến tận khu vực phía dưới phần eo phía trên cái đùi…
Cậu lập tức ghìm chặt thắt lưng, vội nói: “Phía dưới ta tự mình xem là được!”
“Được rồi, vậy sư huynh… cần phải xem cẩn thận đó.” Mạc Trạch hơi tiếc nuối thu hồi ánh mắt nhìn về phía khác.
“…” Lâm Sơ Dương không nhịn được nóng nảy, đáng tiếc em gái mi, xem cẩn thận em gái mi, ông cũng không phải biến thái tự công tự thụ!
Tâm tư Mạc Trạch hơi động, rũ mắt xuống, thống khổ nói: “Sư huynh chính là giận ta, cũng đúng, đúng là ta không nên quản việc không đâu, dù sao ta như vậy…”
Mẹ kiếp, đã lâu không thấy đại tuyệt chiêu thánh nhân nha!
Đừng tưởng rằng làm một cái mặt khổ sở u buồn thống khổ như thế thì anh liền đau lòng áy náy…
Còn mẹ nó thật sự có chút khó chịu!
“Ta không giận ngươi, thật sự.” Lâm Sơ Dương nói rất chân thành, sau đó chủ động nắm tay đối phương nhân thể ôm lấy Mạc Trạch, ở trên cổ của đối phương cọ hai cái.
Hình như sư đệ nhà cậu đều làm như vậy, sẽ không có học sai đi?
Nhưng rõ ràng người ta làm thật lưu loát, cậu làm sao lại càng không được tự nhiên cơ chứ?
Kinh hỉ quá lớn, Mạc Trạch run lên một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lại nhìn ánh mắt thuần khiết của áo lót nhà hắn, lập tức hiểu ra…
Đột nhiên có một loại cảm giác nếu tiếp tục dạy dỗ thì trực tiếp mang lên giường cũng không có vấn đề là chuyện gì xảy ra vậy?
Áo lót nhà hắn cũng thật là… đáng yêu…
Mạc Trạch cũng không vạch trần, chỉ là xoay tay lại đem người ôm chặt, một hồi lâu mới không cam lòng buông tha, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh một lần, liền nhặt từ trên mặt đất lên một tảng đá nghiên cứu một chút, làm bộ hơi hoài nghi nói rằng: “Đây hình như là linh quặng.”
Trên thực tế nơi này chính là linh quặng kia, còn giữa rừng cây nhỏ gì đó, ai quy định khoáng sản chỉ có thể có một cửa vào đâu.
Trong lòng Lâm Sơ Dương kích động nha, nhân vật chính đã nói vậy tất nhiên là chính xác, nhiều linh thạch như vậy nghèo xấu lùn một giây liền biến cao phú suất đó có được không!
Từ hôm nay trở đi anh cũng là người có tiền có biết không!
Cậu thuận lợi nhặt lên một khối đá không lớn cất vào túi trữ vật.
Hệ thống: “Linh khoáng thạch chưa đánh bóng, nồng độ rất cao, giá trị một trăm điểm thương thành, có bán ra hay không?”
Lâm Sơ Dương vui vẻ nói: “Có muốn hay không, gọi anh đi, anh cho mày.”
Hệ thống: “Xì!”
Một giây sau khối linh khoáng thạch đó liền bị ném ra ngoài, rơi vào dưới chân Mạc Trạch.
“Hẹp hòi.” Lâm Sơ Dương hừ một tiếng, xoay người nhìn về nơi khác.
Mạc Trạch nhìn nhìn áo lót nhà hắn, liền đem tầm mắt rơi lên tảng đá dưới chân, sau đó ngồi xổm người xuống dời đi một góc, dưới đáy quả nhiên đè lên thứ gì đó.
Là một tờ giấy, một tờ giấy tràn ngập chữ, cũng chính là tờ “nhật ký” hắn vẫn luôn tìm kiếm nhưng làm thế nào cũng không tìm được kia.
Nên nói áo lót nhà hắn quá mức sơ ý, hay là gì đây?
Lúc này Lâm Sơ Dương vừa vặn quay người lại, nói: “Nơi này linh khí nồng nặc, sư đệ nên chăm chỉ tu luyện mới phải, dù sao thì qua không bao lâu liền phải tham gia tỷ thí thành Bắc Ninh… Ngươi đang giấu cái gì?”
Mạc Trạch ung dung đem giấy nhét vào túi áo, cười nói: “Không có gì, sư huynh cũng phải chăm chỉ tu luyện mới phải, theo ta thấy nơi này cũng không nguy hiểm gì, trùng hợp bên trong còn có một động linh khoáng, sư huynh liền ở bên trong, ta ở bên ngoài, thế nào?”
“Cũng tốt.” Lâm Sơ Dương vốn cũng là ý này, nếu đối phương đã nói thì cậu cũng không khách khí, trực tiếp đi vào bên trong, vừa đi vừa đem mấy khối linh quặng lớn xung quanh thu sạch vào bao, mãi đến tận khi đi vào nơi sâu nhất sau đó tìm một chỗ tương đối kín đáo chuyển hóa áo lót.
Hệ thống: “Đều là linh thạch chưa đánh bóng, thể tích lớn nồng độ cao, giá trị ngàn điểm thương thành, có bán ra hay không?”
Lâm Sơ Dương gật đầu: “Bán!”
Đợi thu được điểm, cậu mở thương thành ra xem lướt qua kỹ năng trong thương thành.
Ngoại trừ kỹ năng hệ áo lót, những kỹ năng khác đều có hạn chế linh căn, nói cách khác cậu chỉ có thể mua kỹ năng hệ mộc.
Cuối cùng cậu chọn hai cái kỹ năng, một là nhập mộc tam phân, hiệu quả chính là biến ra một thanh kiếm gỗ, duy trì tiêu hao, có thể công có thể thủ, một cái khác là di hoa tiếp mộc, nói trắng ra chính là làm một cái phân thân giả để cho kẻ địch không phân rõ địch ta.
Nghe thấy có phải là rất soái không?
Lâm Sơ Dương cao hứng đắc ý, sau đó bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, tuy nói linh khí chỗ này không nồng như lúc cậu là áo lót, nhưng có dù sao cũng hơn không có mà đúng không.
Bên này tiến vào trạng thái, bên kia Mạc Trạch cũng bắt đầu động.
Hắn dĩ nhiên là cố ý đợi đến khi áo lót nhà hắn bắt đầu mới hành động, dù sao thì hắn chuẩn bị dựa vào linh khí nơi này để nhập ma, đến lúc đó nếu như không cẩn thận đem toàn bộ linh khí đều hút sạch thì có lẽ áo lót nhà hắn ngay cả một khối linh thạch cũng không kiếm được.
Đương nhiên, còn có một chuyện quan trọng nhất.
Hắn lấy tờ giấy lúc nãy giấu kỹ ra đọc từng chữ từng chữ.
Đây là một bức thư tình, còn là một bức thư tình đề tên, tuy rằng cách viết có chút kỳ quái, nhưng mấy chữ phía trên cùng hắn xem hiểu.
Chỉ San thân ái…
Chỉ San là một trong những nữ nhân đời trước của hắn, tướng mạo xác thực đủ đẹp, hơn nữa cơm canh làm ra cũng là ngon hiếm có.
Ha ha.
Xác thực phù hợp khẩu vị của áo lót nhà hắn.
Nữ nhân sao?
Mạc Trạch dùng khí lực rất lớn mới không xé nát tờ giấy cầm trong tay.
Tại sao?
Tại sao muốn yêu người khác?
Hắn quyết không cho phép!
Tâm ma đã sớm rục rịch vì giết chóc như là tìm được cửa ra, trong khoảnh khắc mãnh liệt tràn ra, Mạc Trạch trong nháy mắt tạo một trận pháp ngăn cách, ngồi trên mặt đất, đem linh khí nồng nặc chuyển hóa thành ma khí, sau đó đột phá lại đột phá.
Trúc cơ, Linh tịch, Kim đan…
Mãi đến tận Kim đan hậu kỳ mới dần dần dừng lại, thiếu một chút liền hóa anh.
Đợi hắn từ trong trận pháp đi ra, linh khí trong toàn bộ khoáng động giống như đều bị hắn hút khô, lộ ra xám xịt như chết.
Lúc này Lâm Sơ Dương còn chưa đi ra từ bên trong.
Mạc Trạch ném một trận pháp phòng người lạc vào bên trong, quay người bay ra sơn động bắt đầu trận giết chóc đầu tiên sau khi hắn nhập ma… Nguồn :
Hết