Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ban đêm, Lâm Sơ Dương và Mạc Trạch cùng đi đến hoa phố trong trấn.

Thanh lâu hoa phố cũng coi như một cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong văn ngựa đực, nam chính bởi vì một số nguyên nhân nào đó ngẫu nhiên gặp một em gái bị ép bán / không tình nguyện treo biển hành nghề / bị người ta ức hiếp, hoặc trực tiếp là hồng bài lúc đó, đương nhiên phải là bán nghệ không bán thân. Người trước thì sau khi nam chính trợ giúp liền yêu nam chính cuối cùng vào phòng bẹp bẹp bẹp, người sau thì sẽ nhất kiến chung tình với nam chính kết quả vẫn là vào phòng bẹp bẹp bẹp.

Vì vậy mấy vạn chữ cứ như vậy bẹp bẹp đi ra.

Lâm Sơ Dương nhìn kiến trúc hai tầng đèn đuốc huy hoàng trước mắt, nhớ tới mấy miêu tả cực kỳ kích thích kia, đôi mắt sáng loáng sáng loáng lên.

Rất nhiều rất nhiều em gái đó, còn là em gái không ảnh hưởng đến tình tiết nhiệm vụ nữa, ngao ngao ngao thiệt là hưng phấn, thiệt là muốn vào xem một chút làm sao bây giờ.

Lâm Sơ Dương quá kích động, không cẩn thận quên cái vị ở phía sau.

Mạc Trạch nắm chặt quyền, trong mắt lộ ra một tia vặn vẹo, nhiều thêm một tia sát ý, dường như hận không thể một giây sau liền đem tất cả mọi người trong tòa lầu kia giết sạch.

Đám yên chi tục phấn đó có gì tốt, tại sao muốn nhìn các nàng, còn lộ ra… biểu tình khát vọng như vậy, tại sao?

Hắn nhắm chặt mắt lại đem bạo ngược nổi lên trong lòng mạnh mẽ đè xuống, lúc mở mắt ra trên mặt vẫn cứ tươi cười tựa gió xuân ấm áp như cũ, tiếp đó nắm tay Lâm Sơ Dương, “Chúng ta mau mau đi qua đi.” Nói xong liền lôi kéo người không cho cự tuyệt đi vào một tòa kiến trúc cũng đèn đuốc huy hoàng vô cùng xa hoa ở hướng ngược lại.

Mới nãy chính là thanh lâu, đối diện chính là nam phong quán.

Lâm Sơ Dương dè dặt bước đi, cắn ngón tay giống hệt đứa nhỏ không được ăn kẹo.

Hết cách rồi, trong túi không có tiền mà.

Vào cửa nam phong quán là một gian đại sảnh, hai người đi vào còn chưa thấy rõ hoàn cảnh liền bị một đống người vây quanh, thuần một sắc thiếu niên, còn đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp.

Bởi vì thiết lập hoàn cảnh trong văn ngựa đực, buôn bán của nam phong quán luôn đi theo con đường trong sáng, cho nên khách nhân thì ít, người nhàn rỗi thì nhiều.

Có điều tuy hai người cùng bị vây giống nhau, nhưng đãi ngộ rõ ràng là không giống nhau.

Với Mạc Trạch đó là mặt đẹp vóc người đẹp muốn dạng có dạng muốn hình có hình, các loại khen ngợi các loại mặt đỏ tim đập mị nhãn không ngừng, giống như nhìn thấy thần tượng toàn dân vậy, nếu không phải khí tràng cự tuyệt của Mạc Trạch quá mạnh, hẳn là tất cả mọi người đã sớm nhào qua.

Còn đối với Lâm Sơ Dương, đó chính là mặt không đủ thon mày không đủ nhỏ mắt không đủ lớn mũi không đủ cao thân thể không đủ mềm mại, các loại ghét bỏ các loại châm chọc quả thực ngươi tồn tại chính là sỉ nhục ngành nghề của ta.

Lâm Sơ Dương quyết đoán xắn ống tay áo, tuy rằng cậu mọc một cái mặt đàn bà, thế nhưng cậu có một trái tim đàn ông tâm tính thiện lương có được không, không cần đả kích người ta như vậy!

Thời khắc mấu chốt Mạc Trạch kéo người ra phía sau mình, rất lễ phép giải thích ý đồ đến đây, “Chúng ta là đệ tử của Vân Lạc, lại đây đưa đồ.”

Mỹ nam mở miệng, lập tức có một hai ba bốn thiếu niên chạy vào bên trong, chỉ chốc lát liền tìm tú bà tới.

Tú bà tiểu quan quán tất nhiên cũng là nam, chẳng qua là lớn tuổi chút, quần áo xinh đẹp chút, trang điểm dày chút, vừa đi qua là một trận gió nồng nặc thơm nức mũi, khiến người khác suýt chút nữa nghẹt thở.

Phía sau hắn còn có một người phụ nữ, chính là vị em gái Kiều Kha ban ngày gặp được.

Tình tiết đại thần làm sao có khả năng khiến nam chính cùng hậu cung trong sinh mệnh của hắn gặp thoáng qua được, kỳ ngộ chính là không có cũng nhất định phải chế tạo ra cho có, còn việc tiểu quan quán tại sao có nữ nhân hợp lý hay không hợp lý thì không nằm trong phạm vi cân nhắc.

Kiều Kha cũng không nghĩ tới sẽ gặp được bọn họ ở chỗ này, gương mặt kích động, mừng rỡ, thẹn thùng, các loại tâm tình hợp lại cùng nhau phóng điện giống như dính vào trên mặt Mạc Trạch, tổng kết chính là tám chữ —— mặt mày ẩn tình, muốn nói lại thôi!

Ngay cả trừng phạt khi thất bại Lâm Sơ Dương cũng đã sẵn sàng rồi, làm sao có khả năng để em gái này thực hiện được, cậu lập tức thay đổi vị trí với Mạc Trạch, chạy đến phía trước chắn người, khiêu khích trừng trở lại.

Đừng tưởng rằng cô là em gái thì anh sẽ hạ thủ lưu tình, có tin anh lại phi cho em một thân áo lót không hả.

Hai mắt Kiều Kha liền đỏ lên, thân thể hơi động, giơ tay lên duỗi về phía trước, “Ân công…”

Cảnh tượng này nếu như chuyển sang nơi khác, vậy hoàn toàn là dáng vẻ gái đàng hoàng gặp trai phụ lòng, muốn vãn hồi lại bị tai họa đánh gãy.

Đương nhiên, Lâm Sơ Dương chính là cái đồ tai họa kia.

Nhưng nơi này là nam phong quán đó, nhóm thiếu niên đều là xem tình yêu, nam nam mới gọi là đáng tin, còn nam nữ?

Thân ái, tại tiểu quan quán tìm thẳng nam, mi đang nói đùa à.

Vì vậy các thiếu niên lập tức đặt mình vào hoàn cảnh người khác não bổ ra một cái lại một cái chuyện xưa cảm động sâu sắc lệ rơi lã chã, chẳng hạn như nam nam yêu nhau, nữ tiểu tam muốn hoành đao đoạt ái chèn ép nguyên phối, chẳng hạn như nam nam yêu nhau, bị người thân cự tuyệt sau đó định ra vị hôn thê, vị hôn thê tiếp tục hoành đao đoạt ái chèn ép nguyên phối, lại chẳng hạn như nam nam yêu nhau, thanh mai hứa hôn khi còn bé cầm hôn ước tới cửa, vẫn là hoành đao đoạt ái chèn ép nguyên phối…

Mẹ kiếp, cô gái này là ai vậy, ở nam phong quán làm gì, sao trước đây không phát hiện hàng này muốn ăn đòn thế chứ!

Mọi người phẫn nộ rồi, ngay cả tú bà cũng thay đổi sắc mặt, sau đó em gái này có quan hệ gì với nam phong quán thì tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của bọn họ.

Cho nên sau một khắc Lâm Sơ Dương liền thấy đám người mới nãy còn lom lom nhìn cậu một loạt tiếp một loạt chặn ở trước mặt cậu, rất có mùi vị đối đầu với kẻ địch mạnh thì phải nhất trí đối ngoại, đối với em gái kia chính là một trận cuồng oanh loạn tạc nước miếng bay tứ tung.

Sau đó, cách mạng hữu tình mọc lên như nấm, một cái tiếp một cái mọc ra ngoài, bao vây bốn phía Lâm Sơ Dương.

Thiếu niên giáp lấy ra nắm đấm: “Tuy rằng nhìn ngươi rất không vừa mắt, nhưng sau này lại có thêm tiểu tam tìm ngươi gây phiền phức, cứ việc tới tìm chúng ta, có một người chúng ta đánh một người!”

Thiếu niên ất vô cùng kích động: “Yên tâm đi, mặc kệ người bên ngoài nhìn các ngươi thế nào, ở đây, chúng ta ủng hộ ngươi!”

Thiếu niên bính ước ao an ủi: “Chúc các ngươi hạnh phúc!”

Câu cuối cùng lặp lại N lần.

Cả người Lâm Sơ Dương đều không tốt.

Mẹ kiếp, ai có thể nói anh biết đây là tình huống gì không, hoàn toàn nghe không hiểu mà!

Áp lực dư luận là tương đối kinh người, Kiều Kha vốn tưởng là cơ hội, nước đã đến chân mới biết nàng là chỉ số thông minh tàn, sắc mặt một hồi đen một hồi trắng, cuối cùng thực sự không chịu nổi tạm thời rút lui.

Có điều cho rằng như vậy nàng liền bỏ cuộc?

Đừng có ngây thơ.

Nụ cười trên mặt Mạc Trạch vẫn còn, chỉ có hai mắt nhìn phương hướng Kiều Kha rời đi càng hiện ra băng lãnh…

Đưa xong thuốc thu xong tiền, mãi đến tận khách điếm Lâm Sơ Dương vẫn là một mặt mờ mịt, kéo Mạc Trạch có chút choáng.

Mạc Trạch vào phòng rót cho cậu chén nước, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, bọn họ… cũng không có ác ý.”

Lâm Sơ Dương hoảng hoảng hốt hốt, cũng không nhìn cái chén cầm lấy trực tiếp uống, sau đó cậu cảm thấy có chút buồn ngủ, giống như càng choáng…

Ở một khắc người ngã xuống Mạc Trạch sớm tiếp được, ôm đến trên giường, động tác mềm nhẹ giống như đối đãi với một vật dễ vỡ, từng cái một đem quần áo đối phương cởi ra, lại đắp kín chăn.

Mê dược trong nước là tự tay hắn luyện chế, ngủ nhiều nhất một đêm, không có tác dụng phụ gì, trước lúc rời đi ngày mai, có một số việc hắn nhất định phải đi xử lý một chút.

Sau đó hắn phủ thêm một cái đấu bồng đen che mặt, từ cửa sổ nhảy xuống, ngự kiếm lần thứ hai bay trở về nam phong quán.

Lần này hắn đi vào từ hậu viện, trực tiếp ẩn vào phòng tú bà, ngay trước lúc đối phương phản ứng liền mang tấm lệnh bài lấy được ở tiểu bí cảnh ra.

Sắc mặt tú bà nhất thời biến đổi, quỳ trên mặt đất, lúc này giống như biến thành người khác, cung kính nói: “Tông chủ.”

Không sai, nam phong quán này chính là một đường khẩu của lệnh bài thế lực kia, chuyên phụ trách thu thập tin tức của Huyền Dương tông và phụ cận.

Về phần tên của thế lực này, gọi là Ảnh tông, trên thực tế nó cũng là một tông môn, chỉ là quanh năm đều hoạt động dưới đất, rất ít người biết, có điều bàn về thực lực, lại có thể ngang hàng với Huyền Dương tông, hơn nữa toàn bộ người trong đó ngoại trừ nhận chủ nhân của bọn họ, thì cũng chỉ nhận tấm lệnh bài này.

Cho nên không cần lo lắng nội gian phản đồ gì đó, quản lý cực kỳ tốt có biết không, nam chính giả dạng là cần thiết có biết không, sau này không cần phải tiếp tục lo lắng không có tiền có biết không.

Mạc Trạch đè thấp giọng, phân phó: “Đem chuyện của bản tọa truyền xuống, ngoài ra để cho đệ tử Bách Vũ thành giám thị Bách Lý gia.”

Bách Lý gia là thế gia tu chân đệ nhất, cũng là một nhà duy nhất có quan hệ với tông môn, thực lực thân phận đều xem như không tồi, nhưng quan trọng nhất là vì Bách Lý gia có một người đời trước hắn xem là huynh đệ cuối cùng lại đem hắn đẩy vào vực sâu.

Không sai, kẻ cầm đầu đặt bẫy hắn chính là ở Bách Lý gia.

Mạc Trạch thu lại sát ý trên người, tiếp tục nói: “Một khi có bất cứ tin tức gì lập tức dùng bí pháp của bản tông truyền tin cho bản tọa.”

Công pháp Ảnh tông rất lợi hại, đặc biệt là ở phương diện che giấu tu vi và truyền tin, dù là Đại thừa kỳ cũng chưa chắc có thể phá giải toàn bộ.

Về phần làm thế nào hắn học được, vậy dĩ nhiên là bởi vì những công pháp này cùng với những chuyện liên quan tới phân bố thế lực của Ảnh tông và vân vân đều được niêm phong trong lệnh bài…

Tú bà cung kính đáp lại, mãi đến tận khi triệt để không nhìn thấy tân tông chủ nữa mới từ dưới đất bò dậy, sau đó thở dài một cái.

Tân tông chủ này không đơn giản, sau này Ảnh tông sợ là không yên tĩnh.

Có điều chỉ tưởng tượng thôi liền cực kỳ hưng phấn đó có được không, thành thật thì lâu như vậy y đã sớm ngứa tay cào tường cũng không nhịn được, không được, nhanh chóng viết thư đi, để cho người khác cũng cùng vui mừng vui mừng nha…

Mạc Trạch xử lý xong chuyện Ảnh tông cũng không rời khỏi hậu viện nam phong quán, mà là chạy tới một viện ở góc tây bắc, Kiều Kha là ở nơi đó.

Độc hắn hạ giờ tý sẽ phát tác, hiện tại cũng chỉ còn không đến một phút thời gian.

Bên trong phòng, một nam một nữ đang ôm nhau ngủ, nữ tự nhiên chính là Kiều Kha, nam lại là vị “huynh trưởng” lúc ban ngày của nàng.

Không phải huynh muội thật, nhưng là phu thê thật, khó trách đời trước hai người này luôn lén lút gặp mặt.

Mạc Trạch nhẹ nhàng nở nụ cười, rõ ràng vẫn là biểu tình ôn nhu như cũ nhưng lại khiến người ta cả người phát lạnh, như rơi vào hầm băng.

Chuyện đời trước hắn không để ý, lừa dối thì đã sao, bất quá chỉ là người không quá quan trọng thôi, nhưng cố tình hai người này không biết điều, còn muốn trêu chọc thứ duy nhất đời này hắn quan tâm.

“Vậy thì… chết đi.”

Giờ tý vừa đến, đôi nam nữ trên giường đồng thời độc phát, chỉ chốc lát liền không còn hơi thở.

Lâm Sơ Dương đang mê man ở khách điếm cách xa dĩ nhiên không nghe thấy âm thanh gợi ý nhiệm vụ thất bại của hệ thống…

Hết

Truyện Chữ Hay