Thích Thất đánh giá lại xe buýt, cuối cùng dừng lại ở chỗ đống đồ ăn vặt cô chuẩn bị cho đám người Tiểu Đậu Tử, một bao lớn đồ ăn đặt trên sô pha phòng khách có vẻ không hợp với hoàn cảnh, cô nghĩ nghĩ, nhìn về phía Hàn Triều: "Hàn tổng, em có nên thu hồi đồ ăn vặt lại không? Những đồ ăn để ở đây, còn không phải là thông tri cho mọi người rằng bọn Triều Hổ đem xe trở về là anh... chúng ta cấp hay sao?" Đem "anh" đổi thành "chúng ta" chính là kinh nghiệm cô tổng kết được.
Nghe vậy, Hàn Triều nhẹ cong khóe miệng, vươn tay ra nhéo nhéo gương mặt mềm mại, nói: "Không sao, em thích là được, bọn họ biết chúng ta cấp cũng không có gì, trên thực tế chỉ cần bọn Triều Hổ đem xe trở về, bọn họ sẽ biết là Triều Hổ đã gặp được chúng ta, rốt cuộc hiện tại nếu tìm được xe bọn họ đã sớm tìm được rồi, Triều Hổ không có khả năng vô duyên vô cớ bắt được một chiếc xe như thế này."
Anh cấp Triều Hổ một chiếc xe hao xăng cũng vì lý do không muốn cho chút người khác muốn đem xe chiếm làm của riêng, hiện giờ xăng dầu thật hiếm, người nào đó no căng mới có thể muốn một chiếc xe như vậy, anh đã cấp Hàn gia và Hàn Tiến đủ vật tư, đám vật tư đó đã xem như anh dựa trên tình cảm huyết mạch mà cho, ngoài ra không đáng lại cho thêm một chiếc xe.
Lúc hai người Triều Hổ rời đi, Hàn Triều đưa cho họ một bao súng ống đạn dược thu được từ xưởng công binh, ở phương diện quân hỏa, Hàn Triều có thể nói là tự tin có đủ. Ban đầu anh nghĩ tới có nên cấp hai người một ít nước dị năng của Thích Thất để phòng thân hay không, nhưng ý niệm vừa ra đã bị anh tự mình quyết đoán bóp tắt. Có lẽ về sau anh sẽ dùng nước dị năng của Thích Thất đi cứu người nào đó, nhưng anh sẽ chỉ đem nước dị năng khống chế trong tay mình, anh sẽ không làm sự tình xuất hiện nhân tố không khống chế được, mà anh cũng không cho phép loại nhân tố không thể khống chế này phát sinh.
Được đến vật tư, hai người Triều Hổ cao hứng lái xe trở về, đến nửa đường, Triệu Tín xuống xe tự mình trở về nơi đóng quân, bọn họ đã thương lượng tốt, Triều Hổ sẽ chờ đến hừng đông mới có thể trở về.
Triệu Tín về tới nơi, ngoài ý muốn nhìn thấy trực đêm vẫn là Hách Kiến Quốc như cũ, vốn dĩ trực đêm nửa đầu là Hách Kiến Quốc, nửa sau về sáng là Vương Tiểu Lợi. Đối mặt với tình hình hiện tại, trên mặt Triệu Tín hiện lên tia lạnh lẽo, trộm ẩn vào nơi dừng chân, lấy ra ba lô ban nãy giả làm cơ thể mình, nằm vào một lát, sau đó chui ra, lặng lẽ đi tới bên người Hàn Tiến, nhẹ nhàng kêu Hàn Tiến dậy...
Hách Kiến Quốc từ khi hai người Triệu Tín lẻn đi đã phát hiện, sau khi Triệu Tín Triều Hổ đã đi, anh vẫn đề cao tinh thần chú ý, nhưng mà anh không nghĩ tới chỉ có một mình Triệu Tín trở về, không lâu sau lại lén lút chạy đi tìm Hàn Tiến, hai người không biết lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì...
Hách Kiến Quốc cúi đầu, nhẹ nhàng chà lau con dao anh mang từ khi bắt đầu tham gia quân ngũ tới nay, vẻ như không chú ý tới động tác của hai người Triệu Tín. Nhưng mà từ quai hàm anh đang căng chặt có thể thấy được, anh không bình tĩnh như mặt ngoài thể hiện ra như vậy. Hách Kiến Quốc cho rằng xảy ra nhiều chuyện như vậy, Triệu Tín đã sớm thất vọng với Hàn Tiến, trong khoảng thời gian này Triệu Tín xa cách Hàn Tiến thật rõ ràng, nhưng mà Hách Kiến Quốc không nghĩ tới, Triệu Tín thế mà vẫn còn ngầm thân cận với Hàn Tiến như vậy. Cũng đúng, Triệu Tín làm sao có thể dễ dàng từ bỏ Hàn Tiến, nhưng nếu bên người Hàn Tiến vẫn luôn có Triệu Tín làm quân sư, vậy anh còn như thế nào...
Khi trời tờ mờ sáng, mọi người đang ngủ mơ bị một tiếng động cơ công suất lớn ầm ầm đánh thức, cả bọn sôi nổi tìm kiếm nhìn đến hướng phát ra tiếng động, không bao lâu trong tầm mắt mọi người xuất hiện một chiếc xe còn muốn lớn hơn chiếc xe buýt trước đây bọn họ sử dụng. Mọi người kích động lên, từng người trong chăn bò ra muốn đi chặn lại chiếc xe thật vất vả mới nhìn đến được này. Trong đội ngũ cũng chỉ có ba người Triệu Tín, Hàn Tiến cùng Hách Kiến Quốc đang mờ mịt nhìn về phía hai người là trấn định hơn những người còn lại, không chờ mọi người tiến lên, xe buýt dừng lại ở gần đó. Sau đó từ trên xe xuống một người mà bọn họ cho rằng cả đêm theo sát chân cả đoàn, mọi người kinh nghi bất định mà nhìn Triều Hổ, cũng không biết nói cái gì cho phải, sau đó vẫn là Hàn Tiến tiến lên đón, hỏi: "Triều Hổ, anh như thế nào tìm ra xe? Ngày hôm qua khi nào đi ra ngoài?"
Triều Hổ vỗ vỗ tro bụi dính trên quần áo, đĩnh đạc trả lời: "Tối hôm qua tôi đi WC, bất tri bất giác liền không biết đã đi tới đâu, sau đó phát hiện được cái món đồ chơi này, tối qua mân mê cả đêm mà xe không chạy, sau đó tôi nghĩ muốn quay trở về chờ trời sáng đi lấy xe, lại tưởng tượng, không được nha, nếu tôi đi thì mất xe thì sao, cho nên đành phải hy sinh ngủ trên xe, sáng hôm nay mới thử đánh lửa, không ngờ lại làm xe chạy được."
Mọi người người xe buýt trước mặt che mưa chắn gió, lại quay đầu nhìn ổ chăn của mình, không hẹn mà cùng nghĩ: hy sinh như vậy cho tôi làm đi, cảm ơn!!!
Đương nhiên đây là ý tưởng khi bọn họ chưa nhìn đến bên trong xe buýt, khi họ nhìn thấy được bên trong, ý tưởng không phải như vậy nữa mà ý tưởng của bọn họ đó là: không có ý tưởng...
Đối mặt với xe buýt đột nhiên xuất hiện, nhìn nhìn lại một bao đầy đồ ăn vặt, mọi người dần dần khẳng định, đây là Triều Hổ gặp Triều thiếu đi, bằng không ai có bút tích lớn như vậy, vừa đưa xe lại đưa vật tư, bất quá...
"Triều thiếu sao lại nhỏ mọn như vậy, chỉ cho bao nhiêu đây vật tư." Đây là Vương Tiểu Lợi nói không lựa lời, tuy rằng mọi người đều biết cậu nói không lựa lời, bất quá cậu nói ra không nhiều thì ít tiếng lòng của mọi người ở đây, Triều thiếu lần này thật có điểm keo kiệt.
Nghe vậy, Triều Hổ và Triệu Tín, một người trợn mắt giận nhìn Vương Tiểu Lợi, một người hạ mi mắt, áp xuống bất mãn trong lòng.
Anh biết đây là thiếu gia nuôi nấng bọn họ đã quá tốt, có câu "lon gạo ân, gánh gạo thù", một khi thiếu gia không cung cấp cho họ nữa, lúc đó cho dù không bị bọn họ ghét bỏ, nhưng cũng không có cảm kích. Đạo lý này anh minh bạch, nhưng chuyện này phát sinh trước mắt mình, anh vẫn thực tức giận, tay chạm chạm vào một đồ vật lạnh lạnh trong túi, Triệu Tín thở dài.
"Lon gạo ân, gánh gạo thù": khi bạn giúp người một chuyện rất nhỏ lúc khó khăn, thì đối phương sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng sau khi họ đã có thế sống dựa vào sức của mình mà bạn vẫn tiếp tục giúp đỡ, rồi đột nhiên một ngày không còn giúp họ vì một nguyên nhân nào đó thì đối phương có thể sẽ quay ra hận bạn. Đây cũng có ý muốn nói khi việc cho nhận trở thành thói quen thì nó sẽ trở thành một trách nhiệm không thể chối đẩy.
"Ai nói đây là vật tư thiếu gia cấp, xe này, còn có vật tư trên xe đều là của tôi." Triều Hổ theo thương lượng với Triệu Tín hôm qua mà nói với Vương Tiểu Lợi, bọn họ những người này đoán là một chuyện, chỉ cần anh không thừa nhận bọn họ cũng không có biện pháp, không đem xe và vật tư làm tiện nghi Hàn Tiến là một phương diện, phương diện còn lại là phối hợp với Triệu Tín.
Bị Triều Hổ quát lên, Vương Tiểu Lợi cười mỉa: "Đừng đùa, Hổ ca, hiện tại là thế nào, chỗ nào có thể cho anh tùy tiện đi một chút là có thể đụng tới chuyện tốt như vậy, mọi người trong lòng biết rõ ràng, anh không cần phải che dấu."
Triều Hổ hai mắt trừng lớn như chuông đồng, bắt lấy cổ áo Vương Tiểu Lợi đè cậu xuống, gằn từng chữ: "Tôi nói, đây là tôi tìm được, xe là của tôi, đồ vật trong xe cũng là của tôi."
Mọi người vừa thấy Triều Hổ phát hỏa, chạy nhanh lên kéo hai người ra, Hách Kiến Quốc vừa kéo Vương Tiểu Lợi về phía sau, vừa khuyên nhủ: "Mọi người đều là anh em, đừng vì điểm này mà xung đột." Sau đó lại tiến đến bên tai Vương Tiểu Lợi, nói nhỏ: "Cậu cũng không quá lựa lời, cậu nhìn xem nơi này có ai không biết vật tư là Triều thiếu cấp, người khác không đề cập tới, cậu sao phải làm vậy?"
Vương Tiểu Lợi an tĩnh lại, nghi vấn nhìn về phía Hách Kiến Quốc, Hách Kiến Quốc như cũ thấp giọng nói: "Cậu ngốc nha, Triều Hổ nếu thừa nhận vật tư là Triều thiếu cấp, cuối cùng sẽ tiện nghi ai? Đừng quên, lúc trước Triều thiếu cho chúng ta không ít vật tư, vì sao vật tư không còn chút nào."
Một câu đã lôi ra việc Vương Tiểu Lợi nhân chuyện nhìn thấy vật tư mà quên mất bất mãn đối với Hàn Tiến, hơn nữa còn đem chuyện vừa xung đột với Triều Hổ giận chó đánh mèo lên người Hàn Tiến, cậu cho rằng nếu Triều Hổ không phải sợ Hàn Tiến lại đoạt vật tư, căn bản sẽ không giấu giếm vật tư là do Triều thiếu cấp, cũng sẽ không xung đột với mình.
Hách Kiến Quốc thấy Vương Tiểu Lợi không tiếp tục nháo lên, ngược lại cố ý nhìn Hàn Tiến vài lần, vì thế tay đè Vương Tiểu Lợi buông ra, vỗ vỗ vai cậu.
Bên kia Triều Hổ cũng bị người khuyên, hừ lạnh một tiếng xoay người về phòng của mình. Mọi người thấy vậy cũng không biết nên làm cái gì, cuối cùng vẫn là Triệu Tín tới hòa giải: "Mọi người trước đem dọn đồ vật lên xe đi, sau đó phân phối chỗ nghỉ, buổi sáng nhờ dì Ngô và các cô làm."
......
Cách đó km, bộ đàm truyền đến giọng của từng người, từ đầu đến cuối không ai hỏi Triều Hổ xem bọn họ có được không, cho dù là thấp giọng hỏi. Tính năng bộ đàm rất tốt, tốt đến nỗi Hách Kiến Quốc thấp giọng khuyên nhủ Vương Tiểu Lợi đều có thể nghe được rõ ràng, lại trước sau không truyền đến một giọng ai thăm hỏi bọn họ cả.
Thích Thất giơ tay tắt đi bộ đàm, cúi đầu yên lặng không nói. Nguyên bản cô cho rằng bọn họ đoán được vật tư Hàn Triều cấp sẽ thật cao hứng, sẽ hỏi tình hình bọn họ gần đây như thế nào, vì sao không cùng trở về. Cô trăm triệu không nghĩ tới, Vương Tiểu Lợi quan hệ rất tốt với cô, mở miệng câu đầu tiên chính là oán giận. Oán giận bọn họ quá keo kiệt, vật tư cấp quá ít, chính là khi Hàn Triều để vật tư lên xe buýt, cô thấy được, khoảng vật tư này để họ trở lại thành phố B là quá dư thừa, nhưng cô vẫn sợ bọn họ thiếu thốn, cho nên cô mới tự chủ trương làm thêm một bao đồ ăn vặt thật to, cô cho rằng có những thứ này bọn họ sẽ vui vẻ, lại không biết sự tình sẽ biến thành như vậy.
"Thương tâm?" Hàn Triều lười biếng nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng bộ đàm tắt đi, khóe miệng trào phúng gợi lên, cười nhạo nói: "Đây là nhân tính, "lon gạo ân, gánh gạo thù" em đã nghe qua sao? Ngay cả đối với em một lòng vướng bận dì Ngô đều không hỏi đến em một câu, em biết đây là vì sao hay không?"
Chầm chậm đứng dậy, Hàn Triều mở to mắt nhìn về phía Thích Thất, nhìn thấy cô trầm mặc cúi đầu không nói, anh dừng lại, lời muốn nói ra chựng lại không thốt nên lời. Hàn Triều lắc đầu cười khổ một tiếng, vô ngữ mà hỏi trời, anh làm những chuyện này hết thảy rốt cuộc là vì cái gì? Người nên được giáo dục chưa nói tới, chính anh lại đau lòng luyến tiếc trước.
Cục diện này, cục diện này là anh đã sớm bày ra......