"Hàn đại ca, Bạch tỷ tỷ, đây là đồ ăn khuya dì Ngô làm."
Văn Văn mang vào đồ ăn khuya nói là dì Ngô làm, kỳ thật cũng chỉ là đồ ăn còn dư từ bữa tối, dụng tâm của cô còn ai không rõ.
Văn Văn thật ra ôm tâm thái muốn xem Bạch Thi Thi và Hàn Tiến tiến triển như thế nào mới lại đây, ngày hôm qua Bạch Thi Thi không trở về, cô liền suy đoán hai người có phải đã lên giường với nhau, chuyện này làm cô hối hận đến một buổi tối, đêm nay Bạch Thi Thi lại không trở về, cô rốt cuộc kềm chế không được muốn xem tiến triển, mà giờ phút này đáp án cô có được chỉ là một ý tưởng, đó là Bạch Thi Thi quá gian xảo, biết thân phận Hàn Tiến xong liền nhanh nhanh hiến thân, không để cho người khác một chỗ trống nào.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Văn Văn buông bữa ăn khuya xuống rồi đi ra ngoài, nói cô nhìn đến Hàn Tiến cùng Bạch Thi Thi ở bên nhau mà trong lòng không thoải mái là không có khả năng, cô muốn đi theo Hàn Tiến cũng chỉ vì muốn sinh hoạt về sau khỏi phải lo nghĩ, cái gì tình tình ái ái, cơm còn không ăn đủ no, ai còn tâm tư suy nghĩ cái kia. Theo cô thấy, ý tưởng Bạch Thi Thi độc chiếm Hàn Tiến là ngu không ai bằng, Hàn Tiến là thân phận gì, sao có thể chỉ có một mình cô ta, Bạch Thi Thi có ý tưởng này chỉ là do cô ta không có kiến thức đến mạt thế đáng sợ như thế nào, đem cô ta ném vào đám người sống sót bình thường đi, để cô ta mấy ngày không ăn được một bữa cơm, đến lúc đó xem cô ta ra dáng vẻ gì.
Văn Văn đi rồi, Bạch Thi Thi áp xuống bất mãn tràn đầy trong lòng, cười cười với Hàn Tiến, cô nguyên bản muốn Hàn Tiến đi canh vật tư, nhưng nhìn thấy Văn Văn tiến vào cô liền thay đổi ý tưởng, vật tư làm sao quan trọng bằng Hàn Tiến, thả Hàn Tiến ra, nếu Văn Văn nhân cơ hội này lại đó câu dẫn anh ta thì làm sao bây giờ, vậy chẳng phải cô làm việc công cốc hay sao.
"Hàn đại ca, anh có thể lưu lại với em hay không, một mình em ngủ không được."
Bộ dáng nhu nhu nhược nhược gợi lên dục vọng trong lòng Hàn Tiến, không có một tia giãy giụa nào, anh cam tâm tình nguyện đắm chìm vào trong hương vị ôn nhu này, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, đem vật tư, gác đêm gì gì đều vứt ra sau đầu, bọn họ trong lòng nghĩ chính mình (Hàn Tiến) không đi gác đêm thì sẽ có người khác đi, còn vật tư à, đại khái có bao nhiêu bọn họ vẫn rõ ràng, thách đám người kia cũng không dám lấy, còn nữa, đám vật tư này còn không đáng để anh Hàn Tiến đi coi, bằng thân phận của anh, trở lại thành phố B, vật tư còn không phải cuồn cuộn mà đến hay sao.
Vì thế, đoàn người Hàn Tiến xui xẻo, Hàn Tiến cho rằng những người khác sẽ đi gác đêm, những người khác tin tưởng Hàn Tiến nói sẽ đi gác đêm còn có thể không đi!
Ngày hôm sau dì Ngô và Hà Nhu, Lam Tiểu Điệp, Văn Văn đi làm bữa sáng, vừa mới đi ra cửa phòng liền bị gia cầm biến dị tập kích, mấy người thét chói tai mà tránh né. Nghe tiếng, đám người Triệu Tín chạy ra, thấy một màn đều có điểm ngốc, trước mặt không biết như thế nào xuất hiện mấy chục con gia cầm, cả đám thống nhất truy kích đám người dì Ngô, thỉnh thoảng còn muốn nhảy lên mổ cắn, đám Triệu Tín mau bị tiếng la hét của dì Ngô làm hoàn hồn, chạy nhanh lên giải cứu, chờ đến khi đem toàn bộ gia cầm biến dị chém giết cả, đám người dì Ngô trên mặt đều đã bầm xanh bầm tím, thậm chí có chỗ còn trầy da chảy máu.
Chờ đến khi Hàn Tiến và Bạch Thi Thi nghe tin mà đi ra, tự nhiên phải chịu ánh mắt cừu thị không che dấu của mấy người. Còn Bạch Thi Thi khi nhìn đến trên mặt mấy người loang lổ vết máu ứ, còn giống như lạp xưởng bị sưng đỏ, cô không thèm để ý đến những ánh mắt giết người, khóe miệng cười đến không khép lại được: "Ai nha, các người... Phốc... Khụ... Các người như thế nào lại biến thành như vậy?"
Đón nhận ánh mắt càng thêm cừu thị, Bạch Thi Thi nắm chặt vạt áo mình, cố gắng kềm chế để ngừa chính mình lại phun ra lần nữa: "Đều là do đám động vật biến dị này à, Triều Hổ, đem toàn bộ chúng nó thiêu hủy, báo thù cho Tiểu Điệp các cô ấy."
Nhìn mấy chục con gia cầm bị thiêu, mùi thịt thơm bay lên làm người đứng nhìn nước miếng chảy ròng ròng, trong lòng đều nghĩ đến, đám động vật biến dị này nếu có thể ăn được thì tốt biết bao. Sau này khi trở lại thành phố B, biết được tin tức có thể ăn động vật biến dị, bọn họ nghĩ đến đám gia cầm này bị đốt thành một đống đều thật hối hận, đồng thời càng thêm bất mãn với hai người Hàn Tiến Bạch Thi Thi. Kỳ thật nếu không có Bạch Thi Thi nói những lời này, bọn họ cũng không dám ăn, nhưng ai làm cho bọn họ không thích hai người, cho nên cái gì họ cũng thấy không thuận mắt, đương nhiên đó là những lời phía sau này.
Lúc này trong lòng Bạch Thi Thi vui đến không tưởng, tuy nói rằng cô tự nhận bộ dáng của mình so với mấy người kia xuất sắc hơn nhiều, nhưng nhìn đến mấy người bị phá tướng, cô vẫn rất sung sướng, chỉ là, thật mau cô không còn vui đến như vậy được nữa.
Mở ra cửa phòng vật tư, Bạch Thi Thi nhìn đến tình cảnh trong đó thì thét chói tai, vừa mới đi trở về phòng, mọi người nghe tiếng thét mà nối đuôi nhau đi đến.
Thấy rõ tình huống bên trong, mọi người thật sự khóc không ra nước mắt, chỉ thấy trong phòng tối hôm qua còn tràn đầy vật tư, hôm nay cũng chỉ còn dư lại một bãi đồ vật như chiến trường, nguyên lai gia cầm biến dị tối hôm qua đã tiến vào, dùng cả đêm để ăn sạch đồ ăn, một chút cũng không chừa cho bọn họ, chẳng những thế, ngay cả quần áo lều trại chúng nó cũng cắn xé tan nát, không còn cách nào mà sử dụng được.
Không xe, không đồ ăn, không vật tư, đoàn người tâm tình áp lực đi trên quốc lộ tỉnh H, còn phải thường xuyên diệt thây ma, bọn họ giờ phút này vô cùng hoài niệm thời gian còn Hàn Triều Thích Thất cùng ở chung, Triều thiếu sẽ vô hạn cung cấp vật tư, căn bản sẽ không giống Hàn Tiến Bạch Thi Thi chỉ biết phòng bị không tín nhiệm, còn thêm Thích Thất, bọn họ chỉ cần nhìn thấy cô không có tâm cơ, lạc quan hướng tới phía trước, liền tính ngay cả ở mắt cũng có cảm giác tràn ngập hy vọng, đâu giống như hiện tại, mọi nơi đều là mệt mỏi, ngay cả tâm tư cũng là màu xám.
Kỳ thật con người khi ở khốn cảnh sẽ không tự giác nhớ tới những ngày tốt đẹp lúc trước, thậm chí còn tô đẹp, phóng đại lên. Hàn Triều đối với bọn họ rất hào phóng, vật tư cũng cung cấp liên tục không ngừng, nhưng bọn họ đã quên khi đó bọn họ ngẫu nhiên cũng bất mãn với Hàn Triều, bởi vì Hàn Triều lấy đồ vật ra từ trước tới giờ toàn là cho Thích Thất, Thích Thất muốn ăn cái gì chia cho bọn họ, bọn họ mới có phần, mặc dù Thích Thất mỗi lần đều không quên chia ra cho mọi người. Bọn họ biết Thích Thất có "siêu thị", nhưng họ không tin Hàn Triều không có chút vật tư nào, mà tuyệt đối còn nhiều hơn Thích Thất, cho nên tia bất mãn từ đó mà tới, dĩ nhiên cũng chỉ có một tia. Còn Thích Thất, hiện tại họ nói Thích Thất lạc quan tích cực không có tâm cơ, nhưng khi Thích Thất theo chân bọn họ trên đường, họ thật sự không nghĩ là Thích Thất ngốc hay sao? Không, bọn họ có nghĩ tới, còn thường xuyên nghĩ như vậy, Thích Thất có vật tư, còn có Hàn Triều sủng, mỗi ngày chỉ cần tốn tâm tư lấy lòng Hàn Triều là được, còn thật cẩn thận khom lưng cúi đầu xem sắc mặt, bọn họ xem hành vi này của Thích Thất thật ngốc, thật buồn cười...
Khi Hàn Triều "nhìn" tới là thời điểm bọn họ chật vật nhất, vừa mới chém giết xong thây ma, đoàn người tìm chỗ có mặt trời chiếu nóng mà nghỉ ngơi, cả đoàn vừa lạnh vừa đói, còn để trong không gian Chu Đại Sơn chỉ là một ít trân quý dầu xăng, cùng một ít tạp vật căn bản không cần thiết mấy ở mạt thế. Xăng dầu thật quý, nhưng lúc này không có xe đối với bọn họ cũng là vô dụng, mà sở dĩ có nhiều tạp vật như vậy cũng là do bị Hàn Triều chiều hư mà thôi, đi theo Hàn Triều đồ ăn uống cái gì cũng không thiếu, tự nhiên bọn họ có thêm tiểu tâm tư, cái gì đồ dùng nữ nhân, sách vở nhàm chán thì xem, thượng vàng hạ cám đồ vật hiện giờ họ hối hận cũng không kịp.
Ban đêm, nằm trên giường êm ấm, Hàn Triều mở to mắt, xoay người nhìn về phía Thích Thất bên cạnh, bởi vì trời lạnh, cô rúc lại thành một cục nho nhỏ, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì, không cần lắng nghe anh cũng biết cô nhắc tới chính là cái gì ăn ngon, cái gì ăn không được. Hàn Triều dở khóc dở cười đắp lại chăn cho cô, cô nhóc này ngủ đặc biệt không ngoan, đừng nhìn hiện giờ cô thật an tĩnh, sáng mai nhất định giống như bạch tuộc triền lên người anh, áp anh thở không muốn nổi, nhưng mà Hàn Triều thật vui vẻ mà chịu đựng.
Nhẹ nhàng đi xuống giường, Hàn Triều mặc áo khoác vào, đi xuống xe, quan sát khắp nơi, không phát hiện có gì dị thường, anh thả ra một chiếc xe máy, nhanh chóng hướng về phía đám người Hàn Tiến đang đóng quân.
Đám người Hàn Tiến hiện giờ đóng quân tại địa phương không thể nào so sánh với trước đây, lúc trước họ có vật tư có lều trại, đóng quân bên ngoài coi như dã ngoại cắm trại, lúc này họ cái gì cũng không có, một đám người tụ tập ở sau cái cây chắn gió, chật vật bọc trong mấy cái chăn còn sót lại. Bọn họ mấy ngày nay quá mệt mỏi, mỗi ngày đều phải đi rất nhiều, mà bọn họ lại không thể không đi, họ còn phải đi đến trấn nhỏ gần nhất tìm kiếm xe có thể sử dụng cùng đồ ăn, nếu không chưa đến thành phố B đã đói chết hay mệt chết. Cho nên, kết quả là cả đám người vừa mới dừng lại liền quá mệt mà nằm liệt ra, ngoại trừ trực đêm, tất cả đều đã ngủ.
Khi Hàn Triều tìm được chỗ đóng quân của bọn họ, may mắn đụng phải người vừa mới giao ban xong vừa muốn đi WC, anh tiến lên vài bước, vừa muốn kêu Triều Hổ đã bị Triều Hổ cảnh giác công kích, Hàn Triều giơ tay đón đỡ, một chiêu ném Triều Hổ xuống trên đất.
Quay một vòng trên mặt đất, thân thể Triều Hổ tự nhiên bày ra tư thế công kích, chuẩn bị tùy thời tiến lên làm một đòn trí mạng, nhưng khí thế cả người khi nhìn thấy người mới đến thì im bặt xuống, sắc mặt Triều Hổ chuyển thành cười ngây ngô, phảng phất như cái người vừa mới toát ra vẻ định lấy mạng người là không phải là anh.
"Thiếu......" Vừa mới hô lên một chữ đã bị Hàn Triều phất tay ngăn lại, Triều Hổ đưa nhanh tay che miệng, động tác cố gắng nhẹ nhàng để người khác khỏi phát hiện, thiếu gia nhà anh nếu nửa đêm mới đến tìm, nhất định là không muốn làm người khác biết hành tung của mình.
Hai người rời khỏi đám người sau cây đại thụ, Hàn Triều lấy ra xe máy, giơ giơ tay chỉ hướng xe van đang đậu: "Tôi đang ở cách nơi này km, anh đem Triệu Tín ra đây, hai người tới đó tìm tôi, Thất Thất đang ở trong xe một mình, tôi không yên tâm."