Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

chương 114: cùm cụp... cùm cụp..

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khu F.

Thiên đường và địa ngục trộn lẫn vào nhau, nơi nơi đều là người sống sót mơ mơ màng màng, nơi nơi cũng đều là người đói đến thất vọng, nơi này phụ nữ không thể xưng là phụ nữ, mà đàn ông cũng không thể xưng là đàn ông, tiếng cười, tiếng khóc, tiếng chửi bậy, tiếng thở dốc ái muội, xã hội bại hoại, đạo đức vứt bỏ, tất cả ở nơi này được biểu hiện thật nhuần nhuyễn...

Hai người cầm tay nhau đi vào khu F, "cùm cụp... cùm cụp..." tiếng bước chân làm rung chuyển nhân tâm, nhìn thấy hai người, mọi người đều ngừng tay, giống như có ai đó không cẩn thận ấn xuống nút tạm dừng, ồn ào trong chớp mắt rút đi, chỉ chừa tiếng "cùm cụp... cùm cụp...". Tiếng bước chân từ xa tới gần, đi thẳng vào lòng người, nhắc bọn họ nhớ lại họ cũng đã từng được xưng là "người".

Ngay sau đó nổi lên từ đáy lòng là phẫn nộ, không cam lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà hai người kia khác biệt với họ, một người ưu nhã quý khí, một người đơn thuần sạch sẽ thật làm người muốn hung hăng đem phá hư...

Ánh mắt cừu thị đuổi theo bọn họ, Thích Thất nhắm mắt theo đuôi dán bên người Hàn Triều, nhận thấy Thích Thất khẩn trương, ánh mắt Hàn Triều lạnh lùng quét về bốn phía, đi qua nơi nào người ở nơi ấy sôi nổi cúi đầu né tránh, đây... không phải là người bọn họ có thể chọc tới...

Hàn Triều kéo Thích Thất đi tiếp, đi qua những đường phố ầm ĩ, đi qua những con hẻm nhỏ hẹp, cuối cùng vào tới một căn nhà tràn đầy u ám, trong phòng giống như có không ít người, cãi cọ ầm ĩ, chửi bậy đủ thứ.

Đẩy cửa vào, trong nhà ánh sáng không được tốt, lọt vào trong tầm mắt là một cái giường thật dài, có khả năng chứa đến bốn năm chục người, trêи giường hoặc nằm hoặc ngồi rất nhiều người già và trẻ em gầy trơ cả xương, tụ tập lại nhiều nhất là một đám bé trai khoảng mười, mười mấy tuổi, bọn nhỏ quay chung quanh một thằng bé năm tuổi, vừa cười nhạo vừa mắng mỏ, thỉnh thoảng còn xô đẩy đứa bé.

Bé trai mặc cho người khác chửi bậy, khinh nhục, khuôn mặt nhỏ non nớt không lộ ra biểu tình gì, ánh mắt trống rỗng đáng sợ. Thích Thất nhìn rõ đứa trẻ là ai, cô trừng mắt tiến lên xua những đứa trẻ khác đi, trẻ trai mười mấy tuổi sức lực đã rất lớn, đứa lớn nhất không kiên nhẫn giơ tay đẩy lại, Thích Thất không phòng bị lảo đảo một chút, được Hàn Triều tiếp vào trong lòng, xoay người lại nhìn. Đứa trẻ nhỏ vẫn luôn thờ ơ lúc này chợt động lên, hung ác đánh tới chỗ đứa trẻ đẩy Thích Thất, hàm răng sắc nhọn cắn vào tay, chịu đau mặc cho thằng bé kia đánh đấm đá đều không buông, những đứa trẻ khác thấy cậu bé nhỏ hung hãn như vậy, sợ tới mức thối lui.

Lúc này mấy người già luôn vẫn sống chết mặc bây mới từ trêи giường nhảy xuống, tiến lên kéo hai người ra, trong đó một bà già vừa khóc lóc vừa mắng cậu bé: "Cái thằng nhỏ này, xuống tay nặng như vậy, nhìn xem nhìn xem cháu tôi muốn bị cắn rớt thịt ra."

"Đồ con nít không gia giáo, cút nhanh đi cùng với cha mày..."

"Còn nhỏ như vậy mà đã tâm tư ác độc như vậy, không tốt chút nào..."

"Đâu chỉ ác độc, các người đừng bị nó lừa, nhà nó là có nhiều tiền, mấy ngày trước còn lấy tích phân đi đổi thật nhiều sữa bò gì đó, miễn bàn phải thật dư dả mới làm thế." Một người đàn ông gầy gò chừng hơn tuổi nói với Thích Thất, tựa như hâm mộ lại tựa như ghen ghét.

Thích Thất không phản ứng đến đám người kia, nhìn đến cậu bé đã khôi phục vẻ mặt vô biểu tình, cậu đi trở về ngồi xuống mép giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên người đắp chăn trêи giường, trong chăn là một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, ánh mắt cũng trống rỗng nhìn nóc nhà, không quan tâm gì đến sự tình phát sinh xung quanh mình.

Hốc mắt Thích Thất tràn ngập nước mắt nhìn cậu bé vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng trước mặt, cô không hiểu, chỉ là tách ra hai ba tháng mà thôi, cậu bé đáng yêu Tiểu Đậu Tử sao lại biến thành như vậy.

"Triều thiếu gia, Thích Thất tiểu cô nương, các người... Như thế nào lại ở chỗ này?" Người vừa tới kéo suy nghĩ Thích Thất quay trở về, cô nhìn về hướng ông lão trước mặt khuôn mặt tràn đầy tang thương, còn chưa nói gì, người bên cạnh nhìn thấy Vệ lão trở về liền mồm năm miệng mười phê phán, chung quy có hai ý, một là bọn họ nên bồi thường thuốc trị thương, hai là mang đứa con trai tê liệt đi chỗ khác ở.

Bọn họ nơi này là khu nghèo khó, không thiếu có một ít tiểu thư phu nhân thế gia có tiền đến nơi này cho ra tình yêu đổi lấy lòng biết ơn, nhưng họ mang đến vật tư là hữu hạn, khẳng định sẽ ưu tiên lựa chọn người bi thảm nhất để giúp, tựa như hai người vừa tới kia, vừa vào cửa đầu tiên còn không phải nhìn đến người tê liệt kia sao, nếu người này còn ở đây, so ra có còn ai thảm hơn? Những người khác cũng khó mà tranh thủ được lòng thương xót.

"Các người đi đi, lúc trước thiếu các người đồ vật chúng tôi đã trả... Nếu không đủ... chỉ có thể chờ tôi lại kiếm tích phân trả lại các người..." Vẫn luôn trầm mặc, Tiểu Đậu Tử mặt vô biểu tình khàn khàn mở miệng, nói xong liền quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm người nằm trêи giường.

Ánh mắt Thích Thất dò hỏi nhìn về phía Vệ lão, nhưng Vệ lão đang bị một đám người vây quanh muốn bồi thường, không thể thoát thân. Hàn Triều thấy vậy, lấy từ trong không gian ra đồ vật lúc trước hai ông cháu đưa tới, người vây bốn phía trong nháy mắt an tĩnh lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay Hàn Triều. Hàn Triều cầm đồ ăn đi về hướng bọn họ, để lên trêи giường chỗ gần anh nhất, nói: "Các người muốn bồi thường."

Bồi...... Bồi thường? Bồi thường!! Mọi người một tiếng "oa" tiến lên tranh đoạt đồ ăn, tiếng chửi bậy, tranh đoạt không ngừng vang lên, trong khi đó cái vòng nhỏ hẹp mấy người còn lại lại an tĩnh đến có thể nghe được tiếng kim rơi. Tiểu Đậu Tử lẳng lặng nhìn mọi người tranh đoạt vật tư, giọng không chút phập phồng nào: "Hàn Triều thúc thúc thật nhiều vật tư, lại như thế nào sẽ nhìn tới điểm đồ vật này của chúng tôi, trả vật tư gì đó, thật là chúng tôi không biết lượng sức."

Thích Thất nhìn bộ dáng này của Tiểu Đậu Tử, lệ rơi đầy mặt, ánh mắt dò hỏi lại một lần nữa nhìn về phía Vệ lão, Vệ lão lắc đầu, bụm mặt khóc cực kỳ bi thương......

Ba tháng trước, hai ông cháu Tiểu Đậu Tử theo Hàn Tiến trở lại thành phố B, sau đó được Hách Kiến Quốc mang đi tìm được Vệ Chí Hồng, nguyên lai mấy người này đã sớm biết Vệ Chí Hồng ở nơi nào, chỉ là chưa nói ra mà thôi. Hai ông cháu tìm được con trai (cha) thì rất cao hứng, cho nên bị muộn một chút cũng không sao. Vệ Chí Hồng là quân hàm thiếu tá, thuộc hạ là một tiểu đội đặc chủng, tuy rằng không có gia thế như Hàn Tiến nhưng ở chỗ này cũng được coi như ngang hàng, thậm chí do trước đây anh đi lên từ từ bằng sức lực của mình, đối với binh lính bình thường càng đáng được nể trọng và kính yêu hơn, Vệ lão và Vệ Đậu Đậu cũng được hưởng phúc vào ở khu vực của người nhà.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, nửa tháng sau Vệ Chí Hồng trong một lần tiến hành nhiệm vụ rời căn cứ đi, lúc trở về thì ngày tháng của Vệ lão và Vệ Đậu Đậu đã hoàn toàn thay đổi. Vệ Chí Hồng được đồng đội để trêи cáng nâng về, sau khi trở về chỉ nói với hai ông cháu được một câu, sau đó vẫn luôn giống như một cái xác sống, hai ông cháu đã cầu thật nhiều người tới xem bệnh, nhưng ai cũng đều lắc đầu. Vệ Chí Hồng toàn thân xương bị dập nát, không chỉ tứ chi, ngay cả xương sống cũng nát, loại tình huống này đừng nói là điều kiện chữa bệnh kém cỏi ở mạt thế, ngay cả trước mạt thế cũng trị không hết, anh ta về sau chỉ có thể nằm liệt trêи giường.

Họ ở trong tòa nhà đó ban đầu còn đỡ, có chút người tới thăm, nhưng từ từ khi mọi người biết được Vệ Chí Hồng rốt cuộc sẽ không khỏe lại nên đã dần dần ai không lui tới nữa, đồ ăn cũng một ngày kém một ngày cho đến khi không hề cung cấp chút nào, ngay cả phòng ở cũng bị dọn từ nơi này nơi khác, đến cuối cùng một chỗ ở cũng không còn.

Thuộc hạ cũ của Vệ Chí Hồng lúc trước lặng lẽ tìm được chỗ này an bài cho cả nhà, nói bọn họ tìm người có dị năng chữa trị tới trị liệu cho Vệ Chí Hồng, có lẽ sẽ còn chút hy vọng. Người có dị năng chữa trị bọn họ biết được một người, đó là Bạch Thi Thi, nhưng Bạch Thi Thi hiện tại cũng không phải bọn họ muốn gặp là có thể gặp được, họ đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều không sử dụng được.

Cuối cùng đành phải đi gặp Hà Nhu xin giúp đỡ, Hà Nhu như thế nào cũng là Hà gia tiểu thư, đưa tin cho Bạch Thi Thi cũng là có thể, ngày đó hai ông cháu tính toán cùng đi, nhưng cuối cùng Tiểu Đậu Tử chờ không kịp chính mình chạy tới. Đến khi Vệ lão nhìn thấy Tiểu Đậu Tử trở lại, cậu bé cả người đã lạnh băng, không hề đề cập đến chuyện trị liệu cho cha mà chỉ nói một câu, cũng giống như lời Vệ Chí Hồng nói lúc trước, đó là: "Mọi người đều không thể tin ai cả..."

Biết được sự tình, Thích Thất ôm Tiểu Đậu Tử mặt vô biểu tình mà khóc lớn, cô không biết Tiểu Đậu Tử rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng mà Tiểu Đậu Tử rõ ràng không nên có dáng vẻ này, cậu bé thật đơn thuần, nhiệt tình, tràn ngập hy vọng với cuộc sống...

"Em lớn lên muốn giống ba làm anh hùng, đại anh hùng..."

"Em phải bảo vệ người già, trẻ em, còn có Thất Thất tỷ tỷ..."

"Ba nói phải bảo vệ con gái, mà Thất Thất tỷ tỷ là con gái..."

......

Hàn Triều tìm người đem cả nhà Tiểu Đậu Tử trở về chung cư, nếu anh không làm thế chỉ sợ Thích Thất sẽ khóc đến làm lụt lội khu dân nghèo, an bài Vệ Chí Hồng xong, mấy người ngồi ở sô pha nhìn Thích Thất ôm Tiểu Đậu Tử... khóc.

Hàn Triều sắc mặt càng ngày càng khó coi, hàm dưới căng chặt lại, đối mặt Thích Thất ôm Tiểu Đậu Tử khóc thở hổn hển, ánh mắt anh thoáng hiện lên tia âm trầm, sớm biết rằng mang cô ấy đi tìm Tiểu Đậu Tử kết quả là cô ấy khóc đến đôi mắt đều sưng lên, vậy anh tuyệt đối sẽ không mang cô đi tìm.

Lúc Hàn Triều đang âm tình bất định, muốn kéo Thích Thất trở về trong lòng mình không cho cô khóc tiếp, Tiểu Đậu Tử bị Thích Thất ôm vào trong lòng ngực không tiếng động thở dài, chớp chớp mắt, khuôn mặt mang vẻ non nớt tươi cười nói với Thích Thất: "Thất Thất tỷ tỷ, em đói bụng..."

"A......" Thích Thất dừng khóc, không xác định nhìn về phía Tiểu Đậu Tử, phát hiện thật là cậu bé đang nói chuyện, nhìn cậu lại giống như trước kia, cô nín khóc mỉm cười, thật cao hứng nói: "Tiểu Đậu Tử em đã trở lại? Làm chị sợ muốn chết, chị còn tưởng rằng linh hồn bé nhỏ của em đã đi lạc mất, em không biết khuôn mặt vô biểu tình của em khi nói chuyện thật dọa người, giống như bị quỷ nhập vào..."

"Cái gì ~ Thất Thất tỷ tỷ mới bị quỷ nhập vào, em đó là thâm trầm, thâm trầm chị hiểu không, cỡ nào thâm ảo, cỡ nào cao thâm." Tiểu Đậu Tử ghét bỏ phản bác, dường như thật bất mãn với việc Thích Thất nói cậu là bị quỷ nhập.

Thích Thất duỗi tay gõ Tiểu Đậu Tử đầu một cái: "Thâm trầm cái quỷ nha, không có việc gì em giả vờ thâm trầm làm gì, ai dạy em......"

"Được rồi." Hàn Triều ánh mắt lóe lóe, giữ chặt Thích Thất giương nanh múa vuốt, cười nói: "Em xem Tiểu Đậu Tử đều đói bụng, trở về lâu như vậy còn chưa ăn cơm, em không đi làm đồ ăn ngon cho mọi người ăn sao?"

Thích Thất vỗ vỗ đầu, lúc này mới nhớ lại Tiểu Đậu Tử nói đói bụng, cô bảo Tiểu Đậu Tử đợi một chút, chính mình chạy tới phòng bếp nấu cơm, Vệ lão cũng đi theo hỗ trợ, cháu trai khôi phục như bình thường ông thật vui vẻ hơn so với bất kỳ ai khác. Đáng tiếc, sự tình cũng không giống như bọn họ đã nghĩ, Thích Thất vừa đi, không khí bên trong phòng khách liền đọng lại như cũ, Tiểu Đậu Tử thu hồi vẻ mặt vô biểu tình như lúc trước, Hàn Triều nhìn thấy Tiểu Đậu Tử biến sắc mặt nhanh chóng như vậy, ánh mắt anh cũng không thay đổi chút nào, dường như đối với chuyện này đã sớm có đoán trước.

Hai người ngồi ở sô pha một người mặt vô biểu tình ai cũng không để ý tới, một người nhắm mắt dưỡng thần biểu tình đạm mạc, cho đến khi......

"Tiểu Đậu Tử, Hàn tổng, hai người buổi tối muốn ăn gì? Sườn kho hay là sườn heo chua ngọt?" Thích Thất từ phòng bếp lộ đầu ra, nói với hai người.

Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, đồng thời nở nụ cười: "Đều tốt, em quyết định là tốt rồi.", "Thất Thất tỷ tỷ làm cái gì em cũng đều thích ăn..."

Thích Thất thấy hỏi bọn họ cũng không ra đáp án gì, lui về suy nghĩ, mà hai người ngồi trêи sô pha nhìn nhau một cái, Tiểu Đậu Tử là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn, nói với Hàn Triều: "Nếu không có Thất Thất tỷ tỷ, Hàn Triều thúc thúc sẽ không quản tới chúng tôi, cho nên không cần chờ chúng tôi cảm ơn thúc."

Liếc Tiểu Đậu Tử một cái, Hàn Triều cong cong khóe miệng, buồn cười nói: "Nếu tôi muốn cháu cảm tạ, cháu có thể lấy gì tạ tôi?"

"Thúc......" Tiểu Đậu Tử trợn mắt giận, sau đó nhớ ra, không xu dính túi bất lực, cậu đích xác cái gì cũng lấy không ra, không có gì đáng giá đưa cho Hàn Triều. Hàn Triều tuy rằng là vì mặt mũi Thích Thất mới thu lưu bọn họ, nhưng chú ấy cũng đích xác giúp đỡ gia đình cậu, tốt hơn nhiều so với những người khác thấy nhà cậu vô dụng thì ra sức đánh chó rơi xuống nước.

Thấy Tiểu Đậu Tử lại lâm vào trầm mặc, Hàn Triều nắn vuốt ngón tay, nói với Tiểu Đậu Tử: "Tôi tuy rằng đáp ứng Thích Thất đi gặp cháu, nhưng khi đó cũng không tính toán đem cháu trở về."

Một nhà Tiểu Đậu Tử rất bi thảm, nhưng mà người bi thảm rất nhiều, Thích Thất đồng tình người nào thì anh phải tiếp toàn bộ họ trở về sao? Tuyệt đối không có khả năng, anh chỉ cần tùy tiện cho bọn họ một ít vật tư là đã đủ trước mặt Thích Thất để cô vui lòng, Thích Thất không phải người không biết đúng mực, cuộc sống của Tiểu Đậu Tử không quá tệ thì cô sẽ không rối rắm không bỏ.

Làm Hàn Triều quyết định mang Tiểu Đậu Tử về, nguyên nhân là lúc đó Tiểu Đậu Tử mặc dù tuyệt vọng thật sâu, nhưng khi nhìn thấy Thích Thất bị khi dễ bị đẩy ngã, cậu bé đã nhảy ra liều chết bảo vệ cô, anh nghĩ mặc dù Tiểu Đậu Tử hiện tại còn nhỏ yếu, nhưng với thời gian, cậu có thể sẽ trở thành một lưỡi dao bảo hộ sắc bén, huống chi Vệ Chí Hồng cha của Tiểu Đậu Tử cũng không phải không thể dùng...

"Cho nên, cháu có thể đứng ở chỗ này, đều là do chính bản thân cháu..." Nếu muốn tiếp tục sinh hoạt như vậy, thì phải tự biết mà nâng cao tinh thần lên.

......

Đêm khuya, Hàn Triều lặng yên không một tiếng động đi vào phòng thuê cấp cho nhà Tiểu Đậu Tử, phòng anh và Thích Thất ở chỉ là một phòng chung cư nhỏ, nhiều người ở sẽ rất chen chúc, huống hồ anh không muốn bị nhiều người quấy rầy anh và Thích Thất, cho nên đã đi thuê một căn phòng ở kế bên cho cả nhà Tiểu Đậu Tử. Lúc này hai ông cháu Tiểu Đậu Tử đã ngủ, Hàn Triều từ ban công nhảy vào phòng Vệ Chí Hồng, vừa rơi xuống đất liền cảm giác được một ánh mắt dừng trêи người mình, Hàn Triều chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy Vệ Chí Hồng mắt không chớp nhìn mình chằm chằm.

Truyện Chữ Hay