Canh Nhị lặp lại lời vừa nói: "Tiểu thư mang về người tên Lận Nhị, lúc trước chúng tôi gặp được ở trấn nhỏ vùng ngoại thành, theo người chăm sóc cho tiểu thư nói, con mèo Đại Hoa của tiểu thư ở nội thành thành phố H gặp được họ, mà mục đích tiểu thư mang bọn họ về hình như là vì mua thức ăn cho mèo để cho Đại Hoa ăn."
"Thức ăn cho mèo?" Căn cứ trưởng thành phố H, anh trai Canh Ninh Ninh, Canh Thịnh, xoa xoa đôi mắt, ngẩng đầu nói: "Anh xác định thím Trương không nói sai?" Trước không nói Ninh Ninh như thế nào lại muốn đi mua thức ăn cho mèo, cái người Lận Nhị kia vì sao lại có thức ăn cho mèo? Người bình thường sẽ không thu thập đồ vô dụng như vậy vào trong không gian hữu hạn.
"Không nói sai, hơn nữa, nếu không phải hai ngày nay Lận Nhị vẫn luôn đóng cửa không gặp khách, chỉ sợ tiểu thư đã mua được thức ăn cho mèo rồi." Canh Nhị trong lòng không tiếng động mà thở dài, tiểu thư càng ngày càng kỳ cục, lương thực trong căn cứ càng ngày càng khẩn trương, tiểu thư thế nhưng còn có tâm tư đi mua thức ăn cho mèo, mà thiếu gia còn dung túng cho tiểu thư hồ nháo.
Buổi tối, Canh Thịnh Canh Ninh Ninh dùng bữa tối xong, Canh Thịnh kêu Canh Ninh Ninh trở lại vào phòng khách ngồi xuống, Canh Thịnh nhìn thoáng qua Đại Hoa ở trong lòng Canh Ninh Ninh, hỏi: "Ninh Ninh, thím Trương nói em muốn đi mua thức ăn cho Đại Hoa?"
Canh Ninh Ninh gật đầu, cô đã sớm biết chuyện này không giấu được anh trai, huống hồ gì hôm nay nếu anh trai không tìm cô, cô cũng sẽ tìm anh nhờ hỗ trợ. Cái người Lận Nhị kia thật quá đáng, anh ta hiện tại ở phòng là do cô tìm cho bọn họ, là cô dẫn họ tiến vào căn cứ, kết quả cô đi tìm anh ta, anh ta thế mà lại cho người nói anh ta không ở đó. Rõ ràng, rõ ràng cô ở bên ngoài nhìn thấy anh ta, anh ta cùng em gái Lận Thất, còn có một đôi nam nữ cô không quen ở ban công lầu hai ăn điểm tâm, uống trà chiều nha.
"Ca ca, anh không biết đâu, em tìm cái người Lận Nhị kia đã vài lần, cố tình anh ta không muốn thấy em. Đại Hoa lúc ở thành phố H đã gặp qua bọn họ, bọn họ còn cho Đại Hoa ăn, nó nói bọn họ có thật nhiều đồ ăn, thịt trứng rau dưa sữa bò mỗi bữa cơm đều thật phong phú, bọn họ còn có thức ăn cho mèo, tùy tùy tiện tiện lấy ra là mấy túi." Dị năng của Canh Ninh Ninh chính là vấn đề Hàn Triều đề phòng với động vật biến dị, đó là có được năng lực giao lưu với động vật biến dị.
Mà Đại Hoa trong lời cô nói chính là con mèo Thích Thất cho ăn mấy ngày sau đó biến mất, nguyên lai buổi sáng hôm đó đám mèo đi săn thây ma, vừa ra cửa không lâu nó đã nghe được hương vị quen thuộc, đó chính là hương vị của nam chủ nhân của nó, đi theo khí vị nó đã tìm ra được chủ nhân, mà chủ nhân cũng phát hiện ra nó, mang nó trở về. Lưu lạc cả nửa năm, cuối cùng Đại Hoa đã tìm lại được chủ nhân, cũng dẫn theo đàn mèo lưu lạc đến cậy nhờ chủ nhân của mình.
Cho đến khi ở cửa căn cứ nó nghe được khí vị của hai người ở khách sạn kia, đúng, là hương vị cá khô, nó chạy về nói với chủ nhân là thấy được hai người kia, hai người có thật nhiều thật nhiều vật tư, trái cây chủ nhân muốn ăn hai người kia có rất nhiều, còn có thức ăn cho nó, lại có cá khô nhỏ...
Canh Thịnh nghe Canh Ninh Ninh nói xong, trong mắt lập lòe ánh sáng, cuối cùng giấu toàn bộ sau cặp kính: "Ninh Ninh, cho Đại Hoa ăn hẳn là Lận Thất, vì sao em muốn đi tìm Lận Nhị? Ninh Ninh, em không ngoan nha."
Canh Ninh Ninh nghe Canh Thịnh như vậy, sống lưng nổi lên một tia lạnh lẽo, anh và cô không phải là anh em cùng huyết thống, chuyện này ai cũng biết, Canh Thịnh đã tuổi khi được Canh gia thu dưỡng, Canh gia đối với anh chỉ có một yêu cầu, đó chính là chiếu cố thật tốt huyết mạch duy nhất của Canh gia Canh Ninh Ninh. Canh Thịnh đích xác chăm sóc Canh Ninh Ninh thật tốt, cùng lúc với Canh Thịnh, Canh gia cũng thu dưỡng Canh Nhất, Canh Nhị, Canh Tam, Canh Tứ, Canh Ngũ, tất cả đều đối với Canh Ninh Ninh thật tốt, nhưng không ai biết cô và Canh Thịnh còn một tầng quan hệ khác, trêи thực tế hai người là một đôi... tình nhân.
Khi nào bắt đầu, Canh Ninh Ninh không nhớ được, bất quá trong ký ức của cô Canh Thịnh là người thủ đoạn, nhớ lúc cô mới vào đại học, có bạn học thổ lộ với cô, cô không đồng ý nhưng cũng không thể xấu hổ mà cự tuyệt thẳng thừng, kết quả đến khi về nhà nghỉ đông, chờ đợi cô chính là Canh Thịnh một câu "Ninh Ninh, em không ngoan nha." Sau đó khi cô trở lại trường mới biết bạn học kia đã thôi học, mà xí nghiệp nhà cậu ta kinh doanh không tốt bị phá sản.
Cô cảm thấy anh trai làm như vậy có điểm quá mức, nhưng mà cô lại cảm thấy anh làm như vậy bởi vì quá yêu cô, cho nên cô lựa chọn tha thứ, sau đó vì an toàn của người khác cô sẽ không tiến gần đến những người đàn ông khác nữa. Lần này cô đi tìm Lận Nhị không phải có ý gì với anh ta, mà trong tiềm thức của cô cảm thấy chuyện này tìm đàn ông đáng tin cậy hơn tìm phụ nữ, có mấy người đàn ông sẽ cự tuyệt yêu cầu của phụ nữ đâu!
Nhưng mà cô không nghĩ tới cái người Lận Nhị kia thế mà không chịu gặp cô, anh ta chẳng lẽ không biết cô là ai sao? Anh ta muốn ở căn cứ thành phố H, chẳng lẽ không biết không thể đắc tội với cô sao? Hiện tại anh trai muốn đi giáo huấn anh ta, cô sẽ không cần giải thích là Canh Thịnh đã hiểu lầm, Lận Nhị nên bị anh cô giáo huấn một chút mới được, đương nhiên cô sẽ không làm Canh Thịnh hiểu lầm, cô sẽ từ từ giải thích mà không để anh trai làm anh ta bị thương.
......
Hàn Triều phóng tinh thần lực khắp nơi, vừa đút dâu tây tươi rói cho Thích Thất, tay vừa vuốt cằm trầm tư, không nghĩ tới, anh mới nghĩ tới việc có người giao lưu với động vật, chưa bao lâu đã gặp được, còn có, con mèo kia, con mèo chỉ biết để lộ bí mật...
......
Hôm sau, Canh Thịnh mang theo Canh Ninh Ninh ẵm Đại Hoa bước đến cửa chỗ Hàn Triều, đi theo còn có Canh Nhị và Canh Ngũ, đoàn người bị Nhị Tử mời đến ngồi ở sô pha, người đến là căn cứ trưởng của căn cứ thành phố H, cậu không thể tống cổ đi giống như đã làm với Canh Ninh Ninh.
"Ai... Nói căn cứ trưởng căn cứ thành phố H tới, tôi tưởng là ai sáng sớm đã tới quấy nhiễu giấc ngủ người khác, đây không phải là Canh thiếu tá sao? Như thế nào? Canh thiếu tá không đi nịnh bợ cái lão đông tây Vũ Văn Thác kia, chạy tới chỗ tôi làm gì." Lương Tử Hùng đi dép lê xuống lầu, áo ngủ màu đen mặc lỏng lẻo trêи người, lộ ra tảng ngực rắn chắc.
Quan hệ Lương Tử Hùng và Canh Thịnh phải nói ngược dòng đến trước mạt thế, một bên là giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, một bên là thiếu tá vô tình không bắt được người kia, vốn dĩ sự tình cũng không có gì là lớn, chuyện đã qua thì cho qua, hiện tại đã là mạt thế, còn ai quản trước đây người nọ là cái gì, bình thường Lương Tử Hùng có lẽ sẽ đối với Canh Thịnh khách khí một ít, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, lúc anh đang muốn làm một ít vận động sáng sớm lại bị người kêu xuống dưới tiếp khách.
Ánh mắt Canh Thịnh thản nhiên chợt biến âm ngoan, lóe qua một tia, cuối cùng ẩn sau cặp mắt kính, đối với Lương Tử Hùng lời nói kẹp dao giấu kiếm, anh cũng chỉ lộ ra nụ cười ánh mắt hiểu: "Nguyên lai là Lương lão đại, nhìn dáng vẻ này, Lận Nhị tôi muốn tìm hẳn là thủ hạ Lương lão đại."
Anh liền nói, Lận Nhị như thế nào lại có năng lực làm ra rau dưa trái cây, thì ra sau lưng anh ta là Lương Tử Hùng. Từ sau mạt thế Lương Tử Hùng chiếm lĩnh căn cứ thành phố Y, lấy thực lực của anh ta, có chút đồ vật không nên tồn tại cũng là bình thường, từ khi mạt thế cũng không phải không ăn được rau dưa trái cây, ở căn cứ thành phố B có một khu chuyên nuôi trồng những thứ này, chẳng qua sản lượng thật thấp, giá cả dĩ nhiên cao vời vợi, đừng nói là người sống sót bình thường, ngay cả anh muốn ăn cũng không phải là có thể ăn, nhìn dáng vẻ này của Lương Tử Hùng, chuyến này có lẽ họ sẽ trắng tay.
"Lận Nhị?" Lương Tử Hùng khóe miệng kéo lên, ánh mắt hung hăng trừng Nhị Tử một cái, Canh Thịnh tới tìm Lận Nhị, cậu ta lại gọi người kêu anh xuống, đứng tưởng rằng anh không biết cậu nhóc này có chủ ý gì, cậu ta chính là không thể nhìn anh và Bối Thiến ở bên nhau, tiểu tử thúi, nếu không phải sợ Bối Thiến tức giận không để ý tới anh, anh thế nào cũng phải giáo huấn cậu ta cho ra trò.
"Lận Nhị không phải là thủ hạ của tôi, anh muốn tìm anh ta làm gì?" Lương Tử Hùng khẩu khí đã không còn nóng nảy như ban nãy, dù sao cũng đã xuống đây, anh tùy ý ngồi lên sô pha, tính toán nhìn xem Canh Thịnh rốt cuộc tìm Hàn Triều vì chuyện gì...
Khoảng hai mươi phút sau, Hàn Triều mang theo Thích Thất xuống lầu, gật gật đầu chào hỏi đám người Canh Thịnh, mang theo Thích Thất vào nhà ăn bên cạnh, ánh mắt đoàn người chăm chú nhìn vào thân ảnh hai người, cho đến khi...
"Bang" một tiếng vang truyền đến, tiếp theo là giọng Lương Tử Hùng chửi nhỏ: "Cái tên tiểu tử ngốc này thất thần chuyện gì? Còn không đi kêu Thiến tỷ của cậu xuống đây ăn sáng..."
Nhị Tử phản ứng lại, che cái ót bị đánh đau chạy lên lầu, thanh âm Lương Tử Hùng liên tục truyền đến: "Bối Thiến thích uống nước chanh, cho cô ấy ly nước chanh, còn có trứng gà biến dị cũng cho cô ấy để tẩm bổ..." Không đi đến căn cứ thành phố H anh cũng không biết trong không gian Hàn Triều có đủ loại đồ vật như vậy, ăn, mặc, ở, đi lại đã không nói, chỉ là bữa sáng cũng có thể lăn lộn ra đủ thứ, sáng hôm qua anh còn được ăn cháo tôm tươi, hiện tại trong miệng còn có thể cảm giác tôm tươi nhai giòn giòn.
Cmn, hố lão tử phí gia công hai trăm vạn tấn dầu thô, lão tử ăn chút đồ vật cũng không cảm thấy đuối lý, huống chi lão tử còn cấp mệnh này ra luôn, cậu ta còn không nên cấp chút đồ ăn cho lão tử hay sao, Lương Tử Hùng vừa căm giận nghĩ vừa nhanh chóng đi vào nhà ăn, chỉ thấy trêи bàn cơm đã đầy đồ vật, bánh sừng bò, thịt xông khói, trứng chiên... còn có hai ly nước chanh cùng máy pha cà phê đang chảy lộc cộc, sữa tươi để ở một bên... Tới gần còn thấy bên Thích Thất có dưa tây, dâu tây, quả việt quất... Lương Tử Hùng mắng mắng trong lòng, nghĩ tới khả năng đi tới thành phố B sinh hoạt cùng Hàn Triều.