Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

chương 102: sống không còn gì luyến tiếc?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thích Thất và Bối Thiến phối hợp liên thủ đối phó với thây ma thỏ vây công lại, Bối Thiến có bản lĩnh võ thuật lại được tiền bối trong bang chỉ đạo qua bao nhiêu trận, thân thủ tự nhiên không dưới bọn Ô Sao, còn Thích Thất được Hàn Triều đặc biệt dạy dỗ, đường đao cùng chiêu số với Hàn Triều ôn chuẩn tàn nhẫn, hai người phối hợp thật khăng khít, thật mau thây ma thỏ gần đó đã bị diệt gọn ghẽ, những người khác thấy hai người phối hợp ăn ý, cũng tìm đồng bạn gần nhất hội hợp liên thủ kháng địch.

Hàn Triều đối phó với thây ma thỏ nhưng vẫn không quên phân một tia tinh thần chú ý đến Thích Thất, thấy cô trong tay cầm đao chơi đến uy vũ sinh phong, thây ma thỏ dưới chân xếp thành núi, anh vui mừng cười, bất tri bất giác cô gái nhỏ hay tránh một góc run bần bật thế mà đã trưởng thành như vậy, như vậy cô ấy có phải rốt cuộc chịu đối mặt với hiện thực mà chịu ở lại chỗ này cắm rễ sinh tồn hay không? Hay là vẫn còn giống như lúc trước, như lục bình trôi nổi, cảm giác mình không thuộc về nơi này?

Tay Hàn Triều vừa chuyển, đầu cũng không quay lại, một con thây ma thỏ xông lên cứ như vậy bị hạ dưới đao, Hàn Triều tiếp tục công kϊƈɦ thây ma thỏ cấp ba ở cách đó không xa, có thể phát giác ra dưới chân Thích Thất và Bối Thiến có nhiều thi thể thỏ nhiều nhất, cũng có thể nó bị hấp dẫn bởi tinh hạch của thây ma thỏ bị chết, con thỏ cấp ba hướng tới phía Thích Thất ngo ngoe rục rịch, đáng tiếc còn chưa kịp tiến thêm một bước đã bị tinh thần lực của Hàn Triều nhốt vào trong đầu, hoàn toàn ngừng lại.

Chém giết từ buổi tối liên tục tới rạng sáng, từ rạng sáng tới trời sáng, cả đêm khởi đao, mọi người cuối cùng chém giết xong con thây ma thỏ cuối cùng, ai nấy ngồi xuống nghỉ, Nhị Tử nằm trêи đùi Đại Phúc, hai mắt nhắm lại, vỗ bụng, hưởng thụ ánh nắng sớm.

Lại không nghĩ sẽ có biến, một con thây ma thỏ chưa chết như mũi tên giương hàm răng sắc bén hướng tới người sống sót gần nó nhất mà táp, người sống sót đầu lĩnh này là dị năng hệ mộc cấp hai, cảm giác được nguy hiểm tới gần thì thả ra roi mây ném nguy hiểm đi xa, không biết cố ý hay vô tình, thây ma thỏ bị ném lại đúng vào hướng trong lòng ngực Nhị Tử.

Thây ma thỏ trong khung trung lăn một cái, không tới gần được mục tiêu làm nó hung tính tăng cao, "chi chi" hướng về phía trước cắn xé công kϊƈɦ, mắt thấy nó sẽ dừng ở trong lòng ngực Nhị Tử, một khi rơi xuống, thân là người thường, Nhị Tử chắc chắn sẽ bị công kϊƈɦ cả người...

Sự tình từ khi phát sinh đến kết thúc chỉ có vài giây, mọi người mỏi mệt thậm chí còn không biết đã xảy ra cái gì, chờ đến khi bọn họ hồi phục tinh thần lại đã thấy Bối Thiến nửa quỳ trêи mặt đất, cây đao để ở bên trái, trêи mặt đao máu thây ma tanh tưởi chảy xuống, mà thây ma thỏ hung tính quá độ đã chết hẳn.

Nhị Tử được Bối Thiến cứu mới biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn còn tia sợ hãi trong lòng, tiến đến nâng Bối Thiến dậy: "Thiến tỷ, chị không sao chứ? Mau, mau đứng lên, trêи mặt đất lạnh."

Bối Thiến thở sâu đứng dậy, thu hồi đao, đôi tay cắm vào túi, một chân đá hướng Nhị Tử: "Thằng nhóc chết tiệt, còn không có điểm cảnh giác, cứ như vậy về sau chết như thế nào cũng không biết."

Nhị Tử cợt nhả lấy lòng: "Hắc hắc, đây không phải có Thiến tỷ ở đây sao, vừa rồi còn chưa cảm ơn Thiến tỷ cứu tiểu nhân một cái mạng nhỏ, Thiến tỷ, em thích chị nhất!" Làm nũng, cậu ôm lấy Bối Thiến, đầu cọ cọ vào cánh tay Bối Thiến.

Bối Thiến lại là một chân đá tới, đem Nhị Tử đá khỏi người mình, mắng: "Lăn qua một bên đi, cứ dựa vào tôi mãi, nếu tôi chết đi thì sao, cậu sẽ dựa ai, phải biết tự mình chiếu cố mình thật tốt..."

"Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ, Thiến tỷ, về sau em sẽ gia tăng cảnh giác có được chưa, chị đừng nói gở chính mình." Nói xong đột nhiên nhớ tới chuyện này người khởi xướng là ai, cậu tức giận bất bình nhấc AK trong tay hướng về phía đám người sống sót: "Cmn, ai đá thây ma thỏ tới hướng tiểu gia, đứng ra đây, ta bảo đảm sẽ đánh chết ngươi..."

Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ gì.

Nhị Tử là "nhi tử" của Bối Thiến ở trong bang, nhỏ hơn Bối Thiến bảy tuổi, hiện tại mới hai mươi. Khi Bối Thiến đến bên người Lương Tử Hùng, Nhị Tử vẫn là một cậu nhóc con, khi đó nhìn thấy Bối Thiến liền gọi cô là Thiến tỷ, còn nói sau khi lớn lên sẽ cưới Bối Thiến, Bối Thiến cũng xem cậu như em trai mà đối đãi, nếu nói trêи thế giới này còn ai có thể tác động đến tinh thần của cô, ngoại trừ Lương Tử Hùng chỉ sợ cũng chỉ có cậu, hiện tại đương nhiên còn nhiều ra một người Thích Thất. Nhị Tử ở đời trước chết dưới tay của thây ma cấp năm ở nhà máy hóa chất, đời này nhân có Hàn Triều ra tay, bọn Nhị Tử Đại Phúc đều được sống sót, Ô Sao cũng không bị dị năng tiêu hao quá độ làm tổn thương kinh mạch mà chết trêи đường về thành phố Y.

Bối Thiến nhìn mọi người một lần cuối, lấy cớ mệt mỏi mà không cùng mọi người dọn dẹp thi thể thây ma, cô xoay người về phòng nghỉ ngơi, mà lúc này, tiêu diệt xong thây ma thỏ liền mang Thích Thất về phòng nghỉ, Hàn Triều xoắn xoắn lọn tóc Thích Thất trong tay, dùng tinh thần lực nhìn chằm chằm chỗ Bối Thiến vừa quỳ, khóe miệng gợi lên, lần này nên hố Lương Tử Hùng như thế nào cho tốt đây...

Nơi Bối Thiến vừa mới quỳ, trêи mặt tuyết trắng có một giọt máu đỏ tươi, yêu diễm, chói mắt, đáng tiếc bị người tới tới lui lui xem nhẹ, vài bước chân dồn dập đi qua đi lại, tuyết tung bay lên, lần nữa rơi xuống đã che dấu hết thảy, từ nay về sau không ai thấy được chút màu đỏ kia nữa.

Thây ma thỏ chồng chất thành đống bị thủ hạ Lương Tử Hùng tưới xăng đốt hoàn toàn biến thành tro, lưu lại chỉ là hơn ngàn cái tinh hạch cấp một, hai, ba, tinh hạch cấp bậc cao đã được Hàn Triều thu vào trong túi, còn lại trăm cái tinh hạch cấp ba anh không lấy, mặc dù những thây ma thỏ đó toàn chết dưới tinh thần lực của anh nhưng mọi người vất vả cả buổi tối, có một số việc anh không nên tuyệt tình như vậy.

Chờ đến khi Hàn Triều xuống lầu, Ô Sao đem phần tinh hạch của anh và Thích Thất đưa cho anh, Hàn Triều không chút khách khí nhận lấy, chút nữa Thích Thất tỉnh lại anh đem tinh hạch này cho cô, bảo đảm cô ấy sẽ mừng rỡ đến híp mắt lại, cô gái nhỏ kia chính là thật tham tiền mà.

Tâm tư vừa chuyển, Hàn Triều nhìn đến đám người sống sót kia đang hết sức vui mừng liền biết bọn họ còn không phát hiện Bối Thiến dị thường, đã đi qua hai giờ, theo đạo lý Bối Thiến không có khả năng sẽ hóa thây ma mau như vậy, nhưng mà anh quan sát thấy miệng vết thương trêи tay Bối Thiến đều đã hư thối mưng mủ, trừ phi... trừ phi cô ấy căn bản không nghĩ tới chống cự, mặc cho virus trong thân thể tàn sát bừa bãi? Cô ấy đây là... không muốn sống tiếp?

Hàn Triều mày nhăn lại thật sâu, Bối Thiến muốn chết hay muốn sống anh không quan tâm, nhưng cô ấy mà chết thì Thích Thất làm sao bây giờ? Thích Thất thân thiết với Bối Thiến như vậy, nếu Bối Thiến chết, chỉ sợ ảnh hưởng làm Thích Thất thương tâm, còn Lương Tử Hùng phát hiện Bối Thiến biến thành thây ma sẽ làm ra sự tình gì, không ai nói được... Nhìn chung quanh một vòng mọi người đang sung sướиɠ, trông cậy vào bọn họ phát hiện ra Bối Thiến dị thường, căn bản là người si nói mộng. Đôi mắt Hàn Triều cuối cùng dừng lại trêи người Nhị Tử, Hàn Triều hơi hơi híp mắt, hướng tinh thần lực về não bộ Nhị Tử...

"A? Thiến tỷ đâu? Đi nơi nào? Vừa rồi ăn cơm cũng không thấy chị ấy." Nhị Tử dừng đếm số tinh hạch trêи tay, hướng về người gần nhất hỏi, người nọ sửng sốt một chút, mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Nhị Tử đứng dậy muốn đi tìm Bối Thiến, không nghĩ ở cửa thang lầu bị Lương Tử Hùng ngăn lại: "Đi làm gì? Thiến tỷ của cậu đang nghỉ ngơi, không cần đi quấy rầy cô ấy." Nhị Tử này càng lớn càng kỳ cục, trước kia tuổi còn nhỏ ôm ôm ấp ấp Bối Thiến còn chưa tính, hiện tại đã lớn như vậy còn đu vào Bối Thiến.

"Ách, Hùng ca, em đi xem Thiến tỷ, chỉ liếc mắt một cái là được, sẽ không quấy rầy chị ấy nghỉ ngơi." Không biết sao lại thế này, cậu hiện tại chỉ muốn liếc nhìn Thiến tỷ một cái, không thấy người giống như trong lòng có lửa đốt.

Lương Tử Hùng trừng mắt nhìn Nhị Tử, trong miệng không kiên nhẫn nói: "Cút cút cút, nhìn cái gì mà nhìn, cậu đã bao lớn, còn tùy tiện vào phòng phụ nữ." Sợ quấy rầy Bối Thiến nghỉ ngơi là thật sự, ngày hôm trước và hôm qua Bối Thiến đều không nghỉ ngơi được nhiều, nhìn đến quầng đen ở mắt cô, trong lòng anh không ngăn được đau lòng.

Nhị Tử bị Lương Tử Hùng đuổi đi, Hàn Triều vuốt vuốt ngón tay, nhìn qua hướng Lương Tử Hùng biến mất, đối với người dị năng cấp bậc cao và ý chí kiên định, tinh thần lực của anh khống chế không được, mà cố tình Lương Tử Hùng hai điểm này đều có, không có cách khống chế anh ta, người khác lại không vào được phòng Bối Thiến, có lẽ thật sự phải dựa vào Lương Tử Hùng chính mình đi tìm Bối Thiến?

Thời gian từng phút từng giây qua đi, ngay lúc Hàn Triều suy xét không đợi được nữa mà muốn trực tiếp cứu tỉnh Bối Thiến, Lương Tử Hùng cũng ở trong phòng mình đi tới đi lui ngày càng bất an, luôn cảm giác có thứ gì đang rời xa mình đi, rốt cuộc anh không chờ đợi nữa, nghe theo tim mình mà đi đến ngoài phòng Bối Thiến, ngón tay để trêи cánh cửa, "chỉ liếc mắt một cái, chỉ xem một cái, nhìn thấy cô ấy là có thể buông xuống bất an trong lòng, sẽ không lo âu như vậy nữa", Lương Tử Hùng mặc niệm trong lòng, tay mở cửa phòng ra...

Lọt vào trong tầm mắt anh là căn phòng nhỏ tối tăm an tĩnh, bức màn trong phòng bị chủ nhân đóng kín, nhìn chung quanh một vòng chỉ có cái giường lớn, một tủ đứng và đầu giường có cái ghế dựa, trêи giường một bóng người cố phát ra một tiếng lại một tiếng hít thở nặng nề, Lương Tử Hùng nhẹ nhõm xuống, vừa muốn xoay người rời đi lại bị một tờ giấy trắng đặt ở tủ đầu giường hấp dẫn ánh mắt, theo ánh sáng từ cửa, Lương Tử Hùng cầm tờ giấy mở ra, chỉ có mấy chữ "Đừng nhớ mong" đập vào mắt, mày Lương Tử Hùng nhướng lên, "Bang" một tiếng bật đèn trong phòng lên, ánh đèn sáng ngời làm đôi mắt thật đau, nhưng anh đã không để ý tới cái gì nữa, tay xốc chăn trêи người Bối Thiến lên, sắc mặt trắng xanh của Bối Thiến đập vào trong mắt, Lương Tử Hùng kinh hãi một chút, nhìn xuống dưới, chỉ lấy tay chân bị Bối Thiến tự mình buộc chặt lại, miệng vết thương trêи tay đã hư thối sinh mủ, mùi hôi đặc trưng của thây ma truyền đến mũi Lương Tử Hùng.

"Không......" Thân thể Lương Tử Hùng vô ý thức hoảng loạn một chút, lắc đầu không tin cởi bỏ toàn bộ dây thừng ở cổ tay cổ chân Bối Thiến ra, ôm cô vào trong ngực, một lần lại một lần kêu lên: "Bối Thiến, Bối Thiến......"

Nghe Lương Tử Hùng kêu to, đám người Ô Sao toàn bộ chạy tràn vào trong phòng, nhìn đến Bối Thiến hôn mê bất tỉnh được Lương Tử Hùng ôm chặt trong ngực, tất cả đều ngốc, đây là có chuyện gì? Rõ ràng, rõ ràng vừa rồi còn tốt đẹp, như thế nào một lát sau lại biến thành như vậy?

Mọi người nhìn nhau không nói gì, nhất thời yên lặng xuống.

Cho đến khi Nhị Tử "ngao" một tiếng kêu khóc mới đem tinh thần mọi người quay trở về, nguyên lai vừa rồi Nhị Tử đi WC, vừa trở về thấy phòng khách không có ai, theo động tĩnh tìm tới đây thì phát hiện được Bối Thiến hôn mê trong lòng Lương Tử Hùng, cậu khóc, kêu, tiến lên, muốn lôi Bối Thiến trong lòng ngực Lương Tử Hùng ra tới, nhưng mặc kệ cậu kéo như thế, Lương Tử Hùng vẫn không buông tay, Nhị Tử khó thở nắm chặt cổ áo Lương Tử Hùng, không lựa lời hét toáng lên: "Đều là anh, đều là anh, nếu không phải anh, Thiến tỷ sao lại biến thành như vậy, chị ấy không muốn sống, chị ấy không muốn sống nữa. Đều là tại anh, đều là tại anh..."

Truyện Chữ Hay