Cảnh tượng như thế này, có lẽ cả đời sẽ không thấy được lần thứ hai.
Lộ Dã ngẩng đầu miễn cưỡng chớp mắt thông qua lớp mắt kính vài cái.
Trạng thái của Hồ Trân Trân so với cậu ta thì tốt hơn đôi chút, nhưng cô luôn ngẩng đầu ánh mắt luôn ngước nhìn lên bầu trời.
“Hồ tổng cảm thấy thế nào, thoạt nhìn bảo bối này cho cô cảm giác an toàn chứ.”
Giọng điệu của người lãnh đạo mang theo vài phần tự hào, làm Hồ Trân Trân nhịn không được mà cong khoé miệng lên.
“Đúng là tràn đầy cảm giác an toàn nha.”
Chuyện Hồ Trân Trân quyên tặng đã tạo ra được một tác động khá lớn trên Internet.
Điều này đều thể hiện chung một thái độ và làm cho mọi người tập trung vào Hồ Trân Trân nhiều hơn.
Không xem thì không sao, nhưng khi nhìn thấy những chuyện mà Hồ Trân Trân làm trước đây thì tất cả mọi người ai cũng chú ý đến cô.
Doanh nhân yêu nước đến đâu cũng được hoan nghênh, đặc biệt là khi cô luôn kiên trì với lập trường của mình và chưa bao giờ gây ra ảnh hưởng đối với người khác.
Hồ Trân Trân là người đầu tiên cảm nhận được sự khác biệt.
Sau khi xem chuyến bay thử nghiệm xong thì cô liền dẫn người rời đi.
Lần này đến tỉnh A không chỉ vì chuyện này không, nên cô cũng không muốn ảnh hưởng đến việc luyện tập của bọn họ.
Một nhóm người ngoài như họ nếu cứ liên tục đứng ở đó sẽ gây ảnh hưởng đến sự tập trung của những chiến sĩ.Hồ Trân Trân dẫn đạo diễn biên kịch và một số diễn viên tới đây chỉ đơn giản là học hỏi thêm kiến thức mà thôi, để sau này khi có chọn đề tài này làm kịch bản, sẽ không làm nó lệch ra khỏi quỹ đạo của sự thật.
Sau khi đạt được mục đích đầu tiên họ chỉ ở lại vài tiếng, sau đó Hồ Trân Trân liền dẫn người rời đi.
Lãnh đạo còn muốn trò chuyện với cô thêm một chút, nhưng khi thấy Hồ Trân Trân rời đi nhanh như vậy nên cũng có một chút tiếc nuối.
“Hồ tổng về kịch bản phim lấy chủ đề quân đội cô phải đặc biệt chú ý đấy, nếu có kịch bản hay thì hãy thông báo cho tôi biết, bên chúng tôi nhất định sẽ chi viện thêm người cho cô.”
Đối với những bộ phim dùng để tuyên truyền như thế này họ thường đích thân lựa chọn đạo diễn và biên kịch.
Bên lãnh đạo có thể nói như vậy với Hồ Trân Trân, thì cũng có thể nói rằng họ khá yên tâm về Hồ Trân Trân và cả công ty Ảnh Thị Giang Hồ.
“Ngài lãnh đạo cứ yên tâm, khi có tin tức tốt tuyệt đối tôi sẽ liên lạc với ngài đầu tiên.”
Hồ Trân Trân phải đảm bảo với họ một lúc thì bọn họ mới đồng ý buông tha cho cô.
Lần này Lộ Dã khá tỉnh táo nên bước đi rất nhanh.
“Hồ tổng, bây giờ chúng ta đã đi đến chỗ nào?”
Mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà nên có nhiều điều chưa biết cho lắm.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, đi xem biểu diễn”
Hồ Trân Trân đã trả lời cùng một câu hỏi như vậy đến hai ba lần.
Lộ Dã vẫn còn hỏi làm cho Hồ Trân Trân cảm thấy có chút khó xử nhưng vẫn quyết định trả lời cặn kẽ.
“Mang nhiều diễn viên võ thuật đi như vậy cũng chỉ vì màn trình diễn này thôi đấy, Lôi Đào không nói qua trước với anh sao?”
Lộ Dã lắc đầu rồi liếc nhìn Lôi Đào một cái.
Lôi Đào tự nhiên bị cậu ta trừng mắt nhìn một cái nên liền nói: “Đừng có nói tôi chưa nói cho cậu, tôi nói qua rồi mà.”
Lôi Đào cũng cảm thấy rất tủi thân đấy.
Lúc Hồ Trân Trân đem chuyện này nói cho anh ta, Lôi Đào đã báo cho Lộ Dã ngay lúc đó rồi.
“Cậu quên mất rồi sao tôi nói với cậu rồi mà, Hồ tổng sẽ dẫn chúng ta đi xem biểu diễn võ thuật.”
Khi anh ta nói thẳng ra thì Lộ Dã mới nhớ đến.
“Đó là chuyện của nửa tháng trước rồi, sao tôi có thể nhớ rõ được chứ!”
“Được rồi.” Hồ Trân Trân đã ngồi vào trong xe sau đó thuận miệng khuyên một câu: “Mau lên xe đi, không phải anh là người đề cập với tôi muốn xem võ thuật chân chính là như thế nào sao?”
Lộ Dã gãi tai ngượng ngùng không nói được lời nào.
Đúng là lúc trước cậu ta có nói như vậy.
Trước khi bắt đầu quay phim, Lộ Dã đã xem rất nhiều phim tài liệu về võ thuật, để tìm linh cảm thiết kế các động tác hành động.
Thân là đạo diễn chính cậu ta phải hiểu rõ mọi thứ một chút, việc thiết kế động tác hành động không thể ỷ lại vào đạo diễn hành động được.
Ở những cảnh quay quan trọng, đạo diễn luôn có những ý tưởng của riêng mình.
Lúc đó Lộ Dã xem nhiều đến nghiện luôn, nên mới nói Hồ Trân Trân muốn nhìn xem võ thuật thật sự là như thế nào.
Việc này đã qua lâu lắm rồi, ngay cả bản thân cậu ta còn quên nhưng không ngờ bà chủ lại nhớ.
“Lên xe nhanh lên.”
Bị Hồ Trân Trân hối cậu ta cũng không dám nói gì nữa mà nhanh chóng lên xe.
Các cuộc thi đấu võ thuật đều không được tổ chức hằng năm.
Đặc biệt là trong tình hình hiện nay, số lượng trẻ em theo học võ thuật từ nhỏ không có quá nhiều.
Thi đấu võ thuật chân chính có tính nguy hiểm rất cao, một khi hai bên đã bắt đầu giao chiến rồi thì sẽ có thương vong xảy ra.
Sau khi cuộc thi được tổ chức vài lần, thì có rất nhiều người bị thương.
Bởi vì điều này nên mấy ông chủ lớn không dám tài trợ cho mấy cuộc thi này.
Gần ba năm trở lại đây, không có cuộc thi võ thuật chân chính nào được tổ chức cả.
Dưới tình hình như thế Hồ Trân Trân đã xuất hiện.
Sau khi Lộ Dã đề cập đến chuyện này với Hồ Trân Trân, thì Hồ Trân Trân đã bắt đầu hỏi thăm về mấy cuộc thi võ thuật.