[Vãi chưởng! Chị Hồ lại làm chuyện gì nữa vậy?]
[Quốc phòng kìa, đó là quốc phòng đó!]
[Tôi đã thấy, chị Hồ đã tặng cho mấy anh trai đi nhập ngũ ánh mặt trời tỏa sáng luôn rồi đấy nha.]
[Tốt lắm, trước giờ toàn thấy mấy doanh nhân quyên tiền làm từ thiện, nhưng chưa thấy người nào làm mấy việc liên quan đến điều này nha.]
[Đừng nói nữa tốt nhất là không nên nói, chuyện này tuy có chút thái quá nhưng khi đi kèm theo với tên của chị Hồ, thì đột nhiên nó lại hợp lý đến lạ thường.]
Càng nhiều người thảo luận thì càng có nhiều thông tin nội bộ xuất hiện
Quần chúng tò mò hóng hớt ăn dưa thích nhất là những chuyện này.
Sự xuất hiện của bọn họ đã thoả mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, còn có không ít người chụp hình để lưu lại, chờ đến khi bài đăng gốc bị xóa đi thì đăng lên để kiếm chút tiền.
Nhưng thật đáng tiếc sự chuẩn bị lần này của họ đều là vô ích.
Mấy cái tin nội bộ không những không bị xoá đi, mà nó còn xuất sắc được tài khoản của chính phủ nhấn nút thích
[Đừng nói nữa để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện có thật, chị Hồ bị một fan hâm mộ ở nước ngoài bày tỏ tình yêu quá nồng nhiệt, thay vì chi tiền thuê vệ sĩ thì chị Hồ lại dùng cách đóng góp cho quốc phòng nước nhà.]
[Cảm ơn món quà do thiên nhiên ban tặng.]
[Xin mạn phép nói một câu phim điện ảnh do công ty chị Hồ sản xuất sắp ra mắt mọi người nhớ ủng hộ nhé.]
[Có tiền thì có cảnh tiền chào, không có tiền thì chỉ có một mình, đúng là náo nhiệt thật đấy nha.]
Trong khi một số người còn cảm thấy tiếc nuối, thì một số người còn lại đã nhân cơ hội này quảng bá cho phim điện ảnh mới của công ty Hồ Trân Trân.
Dưới cái Weibo này không có thuỷ quân nào dám tràn vào cả.
Dù sao cũng là Weibo chính thức của chính phủ, nếu nói cái gì thì có lẽ thật sự sẽ bay màu mất.“Trần Khai, thế nào? Người đi rồi sao?”
Cùng ngày khi việc này lên hot search, Hồ Trân Trân còn cố ý tìm phiên dịch dịch câu chuyện này sau đó đăng lên mạng.
Khi hỏi đến vấn đề này vẻ mặt của Trần Khai có chút khó xử.
“Bà chủ, người vẫn chưa đi.”
Đã như vậy rồi mà còn chưa đi sao?
Hồ Trân Trân thật sự không ngờ được: “Anh ta còn đứng canh ở bên ngoài phim trường sao?”
Trần Khai gật đầu, “Nhưng bà chủ hình như anh ta đã tìm được một công việc mới ở bên ngoài phim trường của chúng ta.”
“Công việc mới sao?”
Nói đến chuyện này Trần Khai có chút không nhịn được cười.
Đầu óc của cái người nước ngoài kia khá linh hoạt.
Khi anh ta từ nước ngoài đến đây cho dù gì đi chăng nữa cũng tốn tiền chỗ ở và ăn cơm.
Không thấy được Hồ Trân Trân chuyện gì cũng không làm, mỗi ngày đều lãng phí tiền bạc cả.
Vì thế, người này đã bắt đầu quan tâm đến chuyện kinh doanh.
“Anh ta mở cửa hàng bán pizza ở trước phim trường.”
“Hả?”
Sự nghi hoặc của Hồ Trân Trân đã khiến cô thốt ra thành tiếng: “Có người đi mua sao?”
Trong phim trường có nhà ăn mà, Hồ Trân Trân còn thuê những đầu bếp nấu ăn rất ngon nữa.
Đối với nghề này thì diễn viên có yêu cầu khá cao về vóc dáng, dưới tình hình như vậy thì tất cả mọi người ở đó đều không có hứng thú gì với pizza mới đúng.
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ trường hợp nhân viên công tác thích ăn pizza.
“Có người đi mua” Trần Khai cho Hồ Trân Trân một đáp án khẳng định.
Nhưng trước khi cô nói tiếp thì Trần Khai đã giải thích rõ ràng mọi chuyện với cô.
“Nhưng không phải là những người ở trong phim trường, mọi người ở đó đều rất bận không rảnh đi mua món này.”
Trần Khai úp úp mở mở: “Mà người mua chính là đám paparazzi ngồi canh ngoài cửa.”
Hồ Trân Trân có chút bất ngờ sau đó nở nụ cười.
“Trước cửa phim trường của chúng ta còn có paparazzi sao?”
Không trách cô nghi ngờ được, năm đó khi paparazzi quyết định rút lui khỏi phim trường thì chuyện này còn lên cả hotsearch.
Hồ Trân Trân và cư dân mạng đều chăm chú xem hotsearch này.
Bây giờ lại nghe đến việc vẫn còn có paparazzi ngồi canh trước phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ, nên Hồ Trân Trân mới cảm thấy không thể tin được.
“Không có quá nhiều.” Trần Khai không nhịn được cười.
“Nhưng sau khi anh bạn ngoại quốc này xuất hiện thì càng nhiều hơn.”
Ban đầu paparazzi muốn chụp được những bức ảnh độc quyền của Hồ Trân Trân.
Nhưng họ không ngờ đến mấy ngày hôm nay Hồ Trân Trân không đến phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ.
Lần này nhóm paparazzi không còn khổ sở giống như trước nữa, bọn họ đã chuẩn bị cả nước khoáng và bánh mì.
Nhưng thời gian chờ đợi quá lâu, họ sẽ cảm thấy nhàm chán nếu chỉ ăn một món.
Sau khi gian hàng bán pizza của cậu bạn nước ngoài này bắt đầu khai trương thì bọn họ đã động tâm.
Bọn họ nghĩ dù sao người này cũng là người nước ngoài nên không hiểu tình hình ở bên này, dứt khoát phái một người đại diện ra mua chẳng sợ người ta phát hiện.
“Một ngày thì còn có thể nói được, nhưng mỗi ngày đều mua lại còn mua với số lượng lớn như thế, nên đã sớm bị anh ta phát hiện.”
Chuyện Trần Khai cười chính là chuyện này.
“Người nước ngoài này cũng khá mưu mô đấy, khi phát hiện ra cậu ta cũng không biểu hiện gì cả, chỉ là mỗi lần bán pizza đều cho thêm rất nhiều thứ.”
“Khoai tây chiên, gà rán cùng đồ uống, những thứ này ở bên ngoài không đáng bao nhiêu, nhưng mua ở chỗ của cậu ta thì giống như mua từ một nhà hàng cao cấp vậy, giá cả rất cao.”
Hồ Trân Trân cười rồi hỏi: “Paparazzi cũng không ngốc như vậy đâu, làm sao tiêu tiền như cỏ rác được, họ sẽ không bị lợi dụng đâu.”
“Đó là sự thật.” Trần Khai nhún vai: “Nhưng xung quanh chẳng có gian hàng nào bán đồ ăn như vậy cả, nên mấy ngày này paparazzi đều mua cả.”
“Sau khi bọn họ mua xong thì đến buổi chiều cậu bạn nước ngoài đó đã rời đi.”
“Nếu bọn họ mua thì cậu ta sẽ ở lại đó một ngày, nếu không mua, thì cậu ta chỉ ở đó nửa ngày thôi.”
Hồ Trân Trân lắc đầu: “Người này cũng quá mưu mô rồi.”
“Cũng không phải hay sao.” Trần Khai nói: “Đám paparazzi đến nơi này vì mong chụp được chuyện gì đó của bà chủ, họ đã ở đây nhiều ngày như vậy rồi làm sao dễ dàng từ bỏ được chứ, sau đó liền dứt khoát mua pizza của cậu bạn nước ngoài này luôn.”
Trần Khai vừa nói vừa nghe cô hỏi.