Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

chương 16: chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối hôm đó, Sở Mộc Vi như được sống trong mơ mà ở lại Lâm Trang Sơn một ngày.

Đến buổi tối, được các nhà style nổi tiếng cùng thợ trang điểm và thợ làm tóc dày vò đến tiếng đồng hồ.

Cuối cùng là thành quả muốn thốt lên kinh ngạc.

"Một con vịt xấu xí như mình...!trời ơi" cô nàng háo hức chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè của mình.

Tôn Thắng đã bình luận đầu tiên.

Tôn Thắng: Trời đi dạ hội chăng, thật lỗng lẫy hơn lúc đi học nha!

Sở Mộc Vi tức giận, tiếc không thể đem Tôn Thắng đánh chết.

Sở Mộc Vi: Tôi băm cậu nấu riêu bây giờ.

"Đại tiểu thư, Sở tiểu thư, chúng ta lên xe thôi ạ!" Liễu quản gia thông báo xong liền rời đi.

Để lại hai cô nàng lò mò xuống dưới lầu, đi ra xe thẳng tới khách sạn Vân Đình.

Ngồi trên xe còn có cả ba mẹ của Bạc Hạ Cửu.

Họ cũng ăn diện không kém, một gia đình không làm người mẫu thật uổng phí.

Chỉ sau phút xe đỗ tại khách sạn, nhân viên tiếp khách bước tới mở cửa xe.

Người bước xuống là Thuần Khanh, sắc đẹp của bà khiến mọi người đang xuống xe cũng phải ngước nhìn.

Bạc Gia Thành bước xuống thêm khí chất cao lãnh thu hút được bao nhiêu minh tinh nữ.

Theo sau là Bạc Hạ Cửu cùng Sở Mộ Vi dắt tay nhau bước ra, hai cô nàng hai cá tính khác nhau, ngưòi thanh lịch trẻ trung, người gợi cảm trưởng thành.

Họ còn chưa hề bước qua cánh cửa để vào phòng tiệc đã thu rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và tôn kính.

Nếu bước vào phòng tiệc có khi mọi người lại còn bất ngờ hơn.

Quả thực như vậy ánh sáng của Bạc gia đã khiến những người có máu mặt tới đâu cũng tới chào hỏi một câu.

Trong phòng tiệc, Sở Mộc Vi bắt gặp được Tôn Thắng cũng đang nhìn bên này, nhìn muốn rơi cả tròng mắt.

Sở Mộ Vi chạy đến chào hỏi rồi bắt đầu càm ràm cậu, tiếp mới hỏi đến lí do ở đây.

Tôn Thắng chỉ liền thuận theo giải thích.

Nhà người Bạc gia trò chuyện với giới chính trị cũng giới thiệu Bạc Hạ Cửu cho họ.

"Thật là gia đình hoàn mĩ, được thừa hưởng hết nét đẹp của cha mẹ" đây là Nam tổng, ông là một người có khuôn mặt phúc hậu vô cùng.

Đặc biệt lại tốt tính là đối tác của Bạc Gia Thành "A, đây là con trai tôi, Nam Thần Phong.

Cũng bằng tuổi Bạc tiểu thư" hóa ra Nam Thần Phong cũng rất có máu mặt, cô cũng bất ngờ nho nhỏ.

"Bạc Hạ Cửu, lại gặp cậu rồi" Nam Thần Phong cũng có điểm phúc hậu rất giống Nam tổng, anh lại cười rạng rỡ để lộ hàm răng trăng đều thật rạng rỡ "Lại gặp cậu rồi" cô cũng mỉm cười chào lại.

"A, ra hai con có quen biết sao?" Thuần Khương như vớ được vàng cười cười "Bọn con khác lớp thưa dì" Nam Thần Phong trả lời nhẹ nhàng lịch thiếp khiến cho Thuần Khương đã có một điểm cộng về anh.

"Tiệc của Tiêu gia cũng bắt đầu rồi, tôi với thằng bé đi qua kia một chút không làm phiền Bạc tổng cùng gia đình nữa" Nam Phi Vũ kéo Nam Thần Phong cùng rời đi.

"Cửu à, thằng bé rất được đó"

"Mẹ Khương nói vậy không sợ ba Thành bên cạnh ghen sao?" Đúng là Bạc Gia Thành mặt đã sớm trầm đi đôi phần "Ba con, ông già rồi"

Như một nhát dao đâm xuyên tim như vậy, ba cũng phải gắng thôi.

"Bạc Gia Thành, Thuần Khương" bước tới chỗ bọn họ là một người phụ nữ thoạt nhìn rất trẻ năng động kéo theo một người đàn ông có vẻ nghiêm túc.

"Khả Ái, lâu lắm rồi mới gặp cậu đó" Thuần Khanh vui vẻ ôm chầm lấy người tên Khả Ái, có vẻ là bạn thân "Cậu với Gia Thành bận đến đâu thì cũng nên đến họp lớp chứ, làm mình với lão già chết tiệt này cứ nghĩ sẽ không gặp mặt được các cậu"

"Haha, từ khi nào Tiêu Thanh Liêm lại thành một lão già vậy" Bạc Gia Thành cười lớn "Gia Thành lâu không gặp tính nết cậu vẫn không thay đổi" Tiêu Thanh Liêm chỉ biết lãnh đạm nói.

"Thuần Khương, đây là Tiểu Cửu sao, nhanh vậy con bé đã lớn như vậy rồi" Khả Ái mỉm cười nhìn về cô "Chào dì ạ" cô không biết người này họ như nào nên chỉ đành gọi dì ngắn gọn.

Thuần Khanh như nhớ ra gì đó liền hào hứng "Tiểu Dạ nhà cậu đâu, tớ muốn xem thằng bé lớn tới đâu rồi" Khả Ái liền vẫy gọi người nào đó.

Mà tiểu Dạ, sao nghe quen quen.

Bước tới là Tiêu Dạ theo sau có Tôn Thắng cùng Sở Mộc Vi.

Bạc Hạ Cửu đứng chết sững người, bất động ngay tức khắc.

Sao cô lại quên mất Tiêu Dạ cũng họ Tiêu đi, nhưng sao cả chữ "Dạ" như nào cũng quên được vậy.

Anh mặc trên người một bộ đồ vest xám trông rất trưởng thành, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ Dior Pháp và chiếc nhẫn bạc đeo ở ngón giữa vô cùng sáng bóng.

Tiêu Dạ cũng nhìn cô lại thấy chiếc váy cô mặc khoét một rãnh ở ngực, lại rất mập mờ ẩn hiện, chiếc váy rất bó lại chỉ ngắn đến gối còn xẻ tà một bên đùi.

Rõ ràng rất đẹp nhưng anh lại không thích như vậy thật khiến anh muốn đuổi hết mấy gã đàn ông ở đây đều đi hết.

"Tiểu Dạ, đây là tiểu Cửu ngày trước có qua ta chơi lần hồi bé con còn nhớ không?" Khả Ái vẫn không biết chuyện gì vui vẻ nói chuyện "Vâng con còn nhớ"

Trước đây cô có gặp Tiêu Dạ sao? Sao trong tiểu thuyết không ghi gì về chuyện này hết vậy.

Với lại cô cũng đang hoang mang chuyện nãy giờ ào thêm chuyện này khiến cô mất hết bình tĩnh như con rùa rụt cổ muốn trốn chạy.

"Mẹ con đi vệ sinh" Bạc Hạ Cửu vụt thẳng đi dường như vẫn còn lo lắng mọi thứ.

Câu chuyện đi sai hướng hết rồi, bữa tiệc này lẽ ra không nên có hay có nhưng cô lại không nhớ.

Còn nữa nếu không phải là có quen từ bé thì ít ra cũng là bạn chứ nhỉ thanh mai trúc mã à.

"Con cũng đi" Tiêu Dạ biết Bạc Hạ Cửu lại có ý trốn tránh liền đuổi theo.

Tôn Thắng và Sở Mộc Vi nhìn nhau cười, chuyện của hai người này cũng chỉ có hai người bát quái này biết.

"A, tiểu Vi nói chút chuyện nào" Thuần Khanh thấy hai đứa bé có vẻ có chút gì đó liền muốn lôi kéo Sở Mộc Vi để hỏi chuyện.

Phía bên Bạc Hạ Cửu thì tồi tệ, cô vào nhà vệ sinh muốn lấy nước lạnh tạt vào mặt cho tỉnh táo lại sợ nhòe mất lớp trang điểm đành giữ yên tư thế chống tay trên bồn nước gục đầu xuống ảo não.

Nếu cô nhận ra sớm hơn thì cô sẽ không nên tới đây.

Truyện Chữ Hay