669
Phạm gia rất nhanh gửi thư hồi âm, ngày hôm sau Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn Tiêu Tiểu Quai đến Phạm gia. Sau khi đến, Phạm gia đại gia và đại phu nhân ở của nghênh đón, hành lễ với nhau, sau đó Tiêu Hoài đi theo Phạm đại gia đến tiền viện, Đường Thư Nghi và Tiêu Tiểu Quai đi theo Phạm đại phu nhân ra hậu viện.
Đến viện của Phạm đại phu nhân, ngồi xuống rồi nói chuyện với nhau. Phạm đại phu nhân mơ hồ đánh giá Tiêu Tiểu Quai, sau đó trong lòng không nhịn được khen ngợi, vị tiểu công chúa này về sau cũng không đơn giản.
Trước nói đến dung mạo, mặc dù chỉ mới tám tuổi nhưng có thể nhìn ra là một mỹ nhân, nói không chừng tương lai lại thành đệ nhất mỹ nhân ở Thượng Kinh. Lại nói đến khí độ, con bé chỉ đơn giản ngồi ở đó, trên người đã có một loại cảm giác tuỳ tính đạm nhiên, lại cộng thêm thân phận công chúa của con bé, mang lại cho người một loại cảm giác muốn với nhưng không thể với tới.
Tán gẫu một lúc, có người đến báo: "Gia chủ mời Định Quốc Công phu nhân và Phúc Thuỵ công chúa đến tiền viện nói chuyện."
Đường Thư Nghi mỉm cười cáo từ Phạm đại phu nhân, dẫn theo Tiêu Tiểu Quai ra tiền viện. Trên đường đi, nàng nhỏ giọng nói với Tiêu Tiểu Quai: "Lát nữa không cần căng thẳng, như ngày thường là được rồi."
Tiêu Tiểu Quai gật đầu, Đường Thư Nghi đã nói với con bé, đại sĩ tộc như Phạm gia, ngay cả Hoàng thượng cũng phải cho vài phần thể diện, con bé nên cung kính khi gặp gia chủ Phạm gia.
Đến tiền viện, đi theo người hầu đến thư phòng của Phạm gia chủ. Tiêu Tiểu Quai cung kính hành lễ với Phạm gia chủ, nhưng con bé hành lễ được một nửa, Phạm gia chủ cũng đứng dậy hành lễ với con bé. Tiểu Quai vội vàng đỡ ông ấy: "Phạm công ngài như vậy ta nhận không nổi, ta tuổi nhỏ, không thể nhận lễ của ngài."
Nữ hài nhi tám tuổi, nhìn gia chủ của thế gia đại tộc không có chút sợ sệt mà biết tiến biết lùi, Phạm gia chủ không thể không khen phu thê Định Quốc Công biết dạy dỗ hài tử.
Mọi người ngồi xuống, Phạm gia chủ bắt đầu kiểm tra Tiêu Tiểu Quai. Tiêu Tiểu Quai nếu biết sẽ trả lời, không biết trực tiếp nói không biết, Phạm gia chủ càng hài lòng hơn. Sau đó Phạm gia chủ lại bảo Tiêu Tiểu Quai sáng tác một bài thơ, Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ tầm một khắc, cầm bút viết xuống một bài thơ.
Phạm gia chủ đọc xong liên tục gật đầu, một hài tử tám tuổi có thể viết ra bài thơ như này, không phải thiên tài tầm thường! Đồng thời trong lòng ông ấy thầm cảm khái, này nếu là nam hài tử thì tốt biết bao nhiêu, chỉ dạy thật tốt, tương lai chắc chắn có thể trở thành một thế hệ bậc thầy.
"Ta sẽ viết thư cho Kinh Luân, bảo nó nhanh chóng đến Thượng Kinh."
Phạm gia chủ nói như vậy, căn bản đã xác định Phạm Kinh Luân sẽ nhận Tiểu Tiểu Quai làm đệ tử, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều đứng dậy cảm tạ ông ấy.
Mà Phạm Kinh Luân, người đang ở cách xa hàng ngàn dặm, sau khi nhận được thư của Phạm gia chủ, hừ mạnh một tiếng ném thư qua một bên. Từ khi hắn thành danh, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến bái sư, nhưng hắn đều không đồng ý. Bây giờ lão đầu tử thế mà bảo hắn nhận một tiểu nữ hài nhi làm đệ tử, đây có khác gì bán nhi tử?
Phạm Kinh Luân hắn là người vì quyền thế mà chịu khuất phục sao?
Gần hơn mười ngày, Phạm gia chủ không nhận được hồi âm của hắn, liền biết rằng nhi tử này lại bướng bỉnh, phái đại nhi tử viết thư cho Phạm Kinh Luân, nói ông bị bệnh, nằm liệt giường.
Lần này Phạm Kinh Luân nhận được thư, mặc dù nghi ngờ Phạm gia chủ giả vờ bị bệnh, nhưng vẫn lên đường đến Thượng Kinh. Hơn mười ngày sau hắn đến Thượng Kinh, quả nhiên tinh thần của Phạm gia chủ rất tốt, nhìn thấy hắn còn có thể hất râu trừng mắt.
Phụ tử hai người ngồi xuống nói chuyện, Phạm gia chủ nói: "Bảo con nhận Phúc Thuỵ công chúa làm đệ tử, ta quả thật có tư tâm. Phúc Thuỵ công chúa là bảo bối của phu thê Định Quốc Công, Thái hoàng thái hậu càng thương con bé đến tận xương, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng chiều chuộng con bé. Con nhận con bé làm đệ tử, càng tăng cường liên hệ giữa chúng ta và Hoàng thất."
Phạm Kinh Luân nghe ông ấy nói chuyện, cầm chén lên nhấp một ngụm trà không nói chuyện. Phạm gia chủ hừ một tiếng: "Mặc dù ta có tư tâm, nhưng nếu như hài tử kia không có chỗ mạnh, ta sẽ đồng ý để ngươi nhận đệ tử sao? Ta không cần mặt mũi, Phạm gia vẫn cần mặt mũi."
Nói rồi ông ấy cầm bài thơ Tiêu Tiểu Quai viết ngày hôm đó ra đưa cho Phạm Kinh Luân, "Đây là bài thơ hôm đó ta gặp tiểu nha đầu kia, lấy đề tuỳ ý mà bảo nó viết."Phạm Kinh Luân đọc lại bài thơ, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hắn hỏi: "Con bé mấy tuổi?"
"Tám tuổi, hai tuổi rưỡi vỡ lòng, Định Quốc Công phu nhân tự mình chỉ dạy." Phạm gia chủ nói.
Phạm Kinh Luân im lặng một hồi, sau đó nói: "Nghe nói Hoàng thượng chính là người được đế sư dạy bảo, ta cũng muốn nhìn xem hài tử mà đế sư chỉ dạy tài giỏi như thế nào."
Phạm gia chủ biết hắn đây là muốn gặp người, lập tức nói: "Ta sẽ gửi thiếp thư mời phu thê Định Quốc Công."
Phạm gia chủ tin, chỉ cần Phạm Kinh Luân nhìn thấy Tiêu Tiểu Quai, sẽ đồng ý nhận con bé làm đệ tử.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nhận thiếp thư của Phạm gia chủ, lập tức chuẩn bị quà, ngày hôm sau dẫn Tiểu Quai đến Phạm gia. Trên đường đi, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Tiểu Quai: "Đừng lo lắng, giống như lần trước con gặp Phạm gia chủ là được rồi."
Tiêu Tiểu Quai gật đầu, con bé thật sự không lo lắng. Mặc dù, tài năng học thức của Phạm Kinh Luân bây giờ ở Đại Càn không có mấy người có thể so được, nhưng con bé không quá truy cầu quá lớn, cho nên có thể bái được lão sư tốt nhất, có bái được hay không cũng không quan trọng.
Lần này, bọn họ trực tiếp đi tới tiền viện, Phạm gia chủ và Phạm Kinh Luân đang ở sảnh đường đợi bọn họ, gặp mặt rồi lại hành lễ với nhau. Phạm Kinh Luân vẫn luôn nhìn Tiêu Tiểu Quai, mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hài tử này về phương diện khí độ và lễ tiết đều vô cùng tài giỏi.
Tiếp theo là kiểm tra Phạm Kinh Luân với Tiêu Tiểu Quai, kết quả là Phạm Kinh Luân rất hài lòng. Cuối cùng, Phạm Kinh Luân hỏi Tiêu Tiểu Quai: "Ngươi là nữ tử, tại vì sao muốn nghiên cứu học vấn giống nam tử?"
Tiêu Tiểu Quai nghi ngờ nhìn hắn, "Muốn nghiên cứu học vấn và chuyện là nam tử hay nữ tử có quan hệ gì sao?"
Phạm Kinh Luân nhếch khóe môi một cái, lại hỏi: "Vậy ngươi nghiên cứu học vấn muốn làm gì?"
Tiêu Tiểu Quai vẫn tỏ vẻ khó hiểu, "Nghiên cứu học vấn còn phải có mục đích sao? Ta thích, muốn học còn không được sao?"
Phạm Kinh Luân nghe vậy thì sững sờ, sau đó ha ha cười lớn nói: "Tính khí hài tử này rất hợp ý ta."
Vừa nói hắn vừa cởi ngọc bội bên thắt lưng xuống, đặt vào lòng bàn tay Tiêu Tiểu Quai, "Quà gặp mặt cho con."
670
Đây là đồng ý nhận đệ tử, Tiêu Tiểu Quai đứng dậy hành lễ với hắn, Tiêu Hoài lập tức bàn ngày bái sư với Phạm Kinh Luân. Phạm Kinh Luân cũng là người làm việc tuỳ hứng, thuận miệng nói: "Hai ngày sau đi."
Thời gian đã quyết định, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liền cáo từ quay về chuẩn vị lễ bái sư và tiệc bái sư. Đương nhiên chuyện bái sư cũng phải báo cho Thái hoàng thái hậu. Mặc dù Thái hoàng thái hậu ở trong thâm cung, nhưng cũng nghe qua danh tiếng của Phạm Kinh Luân.
Nghe nói Tiêu Tiểu Quai muốn bái Phạm Kinh Luân làm sư, tiệc bái sư hôm đó mặc dù bà ấy không tham gia, nhưng phái đại thái giám bên người mang rất nhiều quà bái sư qua. Đồng thời, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng tặng không ít quà bái sư. Cho nên, tiệc bái sư hôm đó vô cùng long trọng.
Mà chuyện này cũng gây nên sóng gió không nhỏ ở Thượng Kinh. Phu thê Định Quốc Công coi trọng giáo dục hài tử, người ở thành Thượng Kinh đều biết, dù sao Định Quốc Công phu nhân là đế sư. Nhưng mọi người đều không nghĩ tới, Định Quốc Công phu nhân sẽ mời đại nho làm lão sư cho tiểu nữ nhi.
Nếu là một nhi tử thì cũng thôi đi, mời đại nho làm lão sư cho một nữ nhi đúng là quá đại tài tiểu dụng! Lúc đầu, cho dù khi Hoàng hậu còn nhỏ, Định Quốc Công phu nhân cũng không mời đại nho làm lão sư cho nàng ấy!
Các quyền quý ở thành Thượng Kinh đều đang đoán ý đồ phu thê Định Quốc Công làm như vậy, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều mặc kệ bọn họ đoán. Tiêu Tiểu Quai lại bắt đầu sự nghiệp học tập mới của mình.
Phạm Kinh Luân nếu như đã nhận Tiêu Tiểu Quai làm đệ tử, hắn sẽ không đùa giỡn, đối xử rất nghiêm khắc với Tiêu Tiểu Quai. Cũng không phải vì con bé là nữ hài tử mà phân biệt giáo dục, tứ thư ngũ kinh, kinh sử tử tập các loại đều học tập không bỏ sót.
Mặc dù Tiêu Tiểu Quai tiếp nhận giáo dục khác với các quý nữ ở thành Thượng Kinh, nhưng con bé cũng không bị cô lập với nhóm quý nữ Thượng Kinh. Ngoài việc học ra, con bé cũng sẽ hội họp dạo chơi ngoại ô, cưỡi ngựa với các quý nữ, khi có yến hội cũng tụ tập chơi cùng bọn họ.
Chớp mắt lại trôi qua năm năm, Tiêu Tiểu Quai đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Mà trong năm năm qua, Phạm Kinh Luân lại thu nhận vài đệ tử, nhưng hắn thích nhất vẫn là Tiêu Tiểu Quai.
Phạm gia chủ thường than thở tại sao Tiêu Tiểu Quai không phải nam tử, nhưng Phạm Kinh Luân thật sự không hề để ý chuyện con bé là nữ tử, hắn tin tưởng nữ đệ tử này của mình, cho dù không tham gia khoa cử vẫn sẽ có được thành tựu không nhỏ.
Thiếu nữ mười ba tuổi như nụ hoa chớm nở, yểu điệu ở trong gió mang sinh cơ vô hạn, lay động một chút đều thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tiểu Quai ngồi trên xích đu, tiểu nha hoàn bên người nhẹ nhàng đẩy đưa đẩy, nàng ấy càng lúc càng lên cao, kèm theo đó là tiếng cười vui vẻ của nàng ấy.
"Thanh Nịnh, cao thêm nữa." Tiêu Tiểu Quai nói.
"Công chúa, không thể cao hơn nữa, rất nguy hiểm." Nha hoàn Thanh Nịnh nói.
"Không sao, ngươi đẩy mạnh hơn chút nữa." Tiêu Tiểu Quai nói.
Thanh Nịnh miệng thì nói vâng, nhưng lại chẳng dám tăng mạnh thêm lực tay. Lúc này, một thiếu niên nhảy từ tường vây sau lưng vào, đi sau lưng Tiêu Tiểu Quai, đặt hai tay lên lưng nàng ấy rồi đẩy mạnh, Tiêu Tiểu Tiểu được đẩy lên cao hơn, tiếng cười của nàng ấy càng thêm vui vẻ.
"Hạ Gia Hứa, ngươi lại trèo tường." Tiêu Tiểu Quai đoán được là Hạ Gia Hứa.
Hạ Gia Hứa dùng sức kéo lại sợi dây treo xích đu, đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Quai, lấy một gói giấy từ trong lòng ra, như hiến bảo vật đưa cho nàng ấy, "Điểm tâm của Hoà Ký, còn nóng."
Tiêu Tiểu Quai nhận lấy, cầm một miếng điểm tâm từ bên trong ra rồi cắn một miếng, sau đó vẻ mặt hưởng thụ nói: "Ngươi xếp hàng mua à?"
Hạ Gia Hứa hừ một tiếng: "Tiểu gia mua điểm tâm còn cần xếp hàng?"
Tiểu Tiểu Quai lại cắn thêm một miếng điểm tâm, "Tiểu công gia lợi hại."
Hạ Gia Hứa mỉm cười hắc hắc: "Ngày mai đi săn, ngươi có đi không?"
Tiêu Tiểu Quai lắc đầu: "Ngày mai sư phụ dẫn ta đi tham gia nhã tập."
Hạ Gia Hứa vẻ mặt khoa trương, "Đều là một đám lão đầu, không có gì thú vị, đi săn đi."
Tiêu Tiểu Quai trừng mắt nhìn hắn: "Sư phụ ta mới bốn mươi tuổi, không phải lão đầu. Hơn nữa, còn có sư huynh bọn họ nữa."
Hạ Gia Hứa vừa nghe còn có những sư huynh kia của nàng ấy, sắc mặt càng thêm không dễ coi, "Ta cũng đi, ngươi dẫn ta đi."
"Ngươi đừng gây chuyện," Tiêu Tiểu Quai cầm một miếng điểm tâm khác đưa cho Hạ Gia Hứa, "Ngươi đi đại doanh ngoại kinh hay là cấm vệ quân?"
Hạ Gia Hứa cắn một miếng điểm tâm thật to, "Hoàng thượng muốn ta đi cấm vệ quân."
Tiêu Tiểu Quai gật đầu: "Vậy ngươi cố lên."
Hạ Gia Hứa vẫn muốn đi cùng nàng ấy đến tham gia buổi nhã tập ngày mai, liền nói: "Ngươi thật sự không dẫn ta đi?"
Tiêu Tiểu Quai lắc đầu, "Ngươi đi săn đi."
Hạ Gia Hứa hừ mạnh một tiếng, xoay người đi tới bên tường, hai ba bước đã leo lên tường. Tiêu Tiểu Quai quay đầu nhìn hắn bất lực nói: "Ngươi đi đằng cửa đi!"
Hạ Gia Hứa lại hừ một tiếng, nhảy khỏi tường rồi biến mất không thấy bóng dáng. Tiêu Tiểu Quai cũng hừ một tiếng, trong tay cầm túi điểm tâm đến thư phòng, mở giấy ra bắt đầu viết. Nàng ấy bắt đầu viết chữ từ năm ba tuổi, mỗi ngày đều dành ra thời gian để luyện chữ, đến bây giờ đã có mười năm. Nét chữ của nàng ấy trong số những sư huynh của mình cũng coi như là nổi bật.
Ngày hôm sau phải tham gia nhã tập, dậy sớm Thanh Nịnh chọn một trường bào tay áo hẹp màu hồng nhạt, kiểu cách đơn giản hơn so với kiểu cách của nữ tử, nhưng cũng hơi cầu kỳ so với kiểu cách của nam tử. Phối với trâm cài tóc thanh lịch, trong vẻ trong sáng lại mang theo vẻ mềm mại xinh đẹp khiến người không muốn rời mắt.
"Cách ăn mặc này của công chúa biết bao quý nữ thành Thượng Kinh học theo, đều không thể học ra phong vị như của công chúa." Thanh Nịnh đeo thắt lưng cho nàng ấy.
Tiểu Quai nhìn vào gương, sau đó nói: "Ngươi đây là đang tự khen mình khéo tay."
Thanh Nịnh mỉm cười: "Là công chúa xinh đẹp."
Tiêu Tiểu Quai mỉm cười chọn một đôi bông tai trân châu, bảo Thanh Nịnh đeo cho nàng ấy, sau đó đi đến Thế An Uyển. Khi đến, cả nhà Tiêu Ngọc Thân cũng đã đến. Mặc dù đã phân gia, nhưng mỗi ngày nhà Tiêu Ngọc Thẫn vẫn đến Thế An Uyển ăn cơm.
Đợi Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đến, cả nhà di chuyển đến phòng ăn. Đường Thư Nghi Nhi liếc mắt nhìn trang phục của Tiêu Tiểu Quai hỏi: "Chuẩn bị tham gia nhã tập?"
"Đi với sư phụ, ở Hồ Quang Tạ ạ." Tiêu Tiểu Quai nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Không cần quan tâm đến những lời đàm tiếu đó."