661
"Chàng không cần phải nói nữa." Trường Bình nói. "Nhưng mà chàng yên tâm, nếu thành thân với chàng, ta sẽ không tìm trai lơ nữa."
Dung vương: "..."
Thấy không thể thuyết phục nàng, Dung vương cũng không nói nữa. Nếu đưa chuyện này cho Hoàng thượng phân xử, chắc chắn Hoàng thượng sẽ muốn để Trường Bình và hài tử sống trong kinh thành, dù sao ở lại kinh thành sẽ có thể thân thiết với Hoàng thất hơn.
Có một số việc Dung vương có thể nghĩ đến thì Hoàng thượng cũng sẽ nghĩ đến. Nhưng chẳng qua hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc khôi phục Nhu Lợi quốc, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi. Lại nói, mục đích của hắn vốn là dung nhập hoàn toàn vào Đại Càn, không muốn để Hoàng thượng có chút nghi kỵ gì với hắn.
Hai người trò chuyện trong chốc lát nữa rồi Dung vương rời đi. Bọn họ muốn thành thân nên có rất nhiều chuyện cần phải làm. Tới Dung vương phủ, hắn đụng phải Hạ Đại Lan đang muốn xuất môn, hắn hỏi: "Con muốn đi đâu đấy?"
"Con đã hẹn đi chơi cùng với Tiêu Ngọc Châu." Hạ Đại Lan nói.
"Vi phụ có chuyện muốn nói với con." Dung vương nói xong thì đi tới thư phòng, Hạ Đại Lan đuổi theo. Tới thư phòng, Dung vương ho khụ một tiếng để giảm bớt sự xấu hổ trong lòng, sau đó nói. "Vi phụ muốn thành hôn."
Hạ Đại Lan kinh ngạc mở to hai mắt: "Với ai cơ?"
Dung vương lại ho khụ một tiếng: "Trường Bình công chúa."
Lần này Hạ Đại Lan kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa cằm rớt trên mặt đất, một lát sau nàng ấy nói: "Phụ vương, người cũng thật lợi hại đó."
Nói tới đây, nàng ấy bỗng nhiên lại nói: "Nếu người có thể kết hôn thì tại sao lại còn để con định hôn?"
Dung vương: "... Chẳng lẽ con thấy bất mãn với Tề Nhị sao?"
Trên mặt Hạ Đại Lan có chút ngượng ngùng: "Cũng không phải là vậy, người muốn cưới Trường Bình quận chúa thì cứ cưới đi, nhưng các người không thể khi dễ ca ca của con."
Dung vương nghe thấy lời này của nàng ấy thì sửng sốt, sau đó hắn mới ý thức được sự lo lắng của Trường Bình quả thật tồn tại. Hắn đưa tay xoa đầu Hạ Đại Lan, hắn nói: "Yên tâm đi, ta và công chúa đã nói rõ, hài tử của chúng ta sẽ kế tục tước vị của công chúa."
Hạ Đại Lan yên tâm, nàng ấy nhìn Dung vương, chớp mắt một cái: "Nói như vậy, xem ra Trường Bình công chúa gả cho người là chịu thiệt rồi."
Dung vương: "..."Đây rốt cuộc có phải là khuê nữ của hắn không vậy?
Dung vương xua tay bảo khuê nữ khiến người bận lòng của mình rời đi, hắn vào cung bái kiến Hoàng thượng. Đối với vị tiểu Hoàng đế này, hắn không dám xem thường chút nào. Chưa nói đến hắn có sự ủng hộ đắc lực từ Tiêu Hoài, ngay cả năng lực của bản thân hắn cũng không thể xem thường. Tuổi còn nhỏ đã điềm báo của vị minh quân.
Mở miệng nói về chuyện của hắn và Trường Bình, hắn vẫn có chút ngại ngùng, chẳng qua nên nói vẫn phải nói, bao gồm chuyện Trường Bình không muốn cùng hắn về Tây Bắc.
Lý Cảnh Tập nghe xong nói: "Trường Bình cô mẫu từ nhỏ chưa từng rời khỏi Thượng Kinh, cố hương khó rời, Dung vương ngươi lượng thứ chút đi."
Ý muốn nói cũng không định để Trường Bình rời khỏi Thượng Kinh, Dung vương nghe xong liền nói: "Thần hiểu Trường Bình, đều tùy theo ý nàng."
Lý Cảnh Tập gật đầu, lại nói: "Trẫm nghe nói thế tử của Dung vương văn thao võ lược rất là tài giỏi, ái khanh ngươi rất biết dạy con."
Dung vương nghe hắn nhắc đến nhi tử mình, thần sắc khẽ dừng lại, sau đó khiêm tốn nói: "Cũng chỉ là làm việc chăm chỉ hơn một chút mà thôi."
Lý Cảnh Tập mỉm cười: "Ái khanh khiêm tốn, thế tử của Dung vương tài giỏi như vậy, sau này sẽ trở thành một Dung thân vương hợp tư cách."
Đây là muốn nói rõ với Dung vương, tước vị của hắn vẫn để cho đích tử của hắn thừa kế, hắn làm Hoàng đế sẽ không nhúng tay vào. Cũng là để trấn an Dung vương.
Dung vương quả thực yên tâm, hắn lại một lần nữa cảm thấy vị quân chủ trẻ tuổi này không tầm thường. Tai hoạ ngầm đằng sau chuyện hắn thành thân với Trường Bình, người bình thường đều có thể nghĩ đến, nhưng sau khi nghĩ đến sẽ xử lý như thế nào liền không giống nhau. Vị quân chủ trẻ tuổi này lựa chọn trực tiếp nói với hắn, nói rõ đây là một vị quân tử nhân nghĩa.
Hắn chắp tay nói: "Có thể dốc lòng vì Hoàng thượng, là vinh hạnh của phụ tử thần."
Lý Cảnh Tập cười lớn nói: "Hôn sự giữa ngươi và Trường Bình cô mẫu, trẫm sẽ phái lễ bộ đi làm."
Dung vương lập tức cảm tạ hắn: "Tạ ơn Hoàng thượng."
Lý Cảnh Tập xua tay, sau đó nói: "Trường Bình cô mẫu tính tình thẳng thắn, không thích bị gò bó, ái khanh khoan dung nhiều một chút."
Những lời này mặc dù nói Dung vương khoan dung, nhưng cũng là đang nói với Dung vương, Trường Bình có hắn làm hậu thuẫn. Dung vương là người thông minh, tất nhiên hiểu được hàm ý bên trong, hắn lập tức đứng dậy nói: "Thần nhất định không để công chúa chịu oan ức."
Lý Cảnh Tập mỉm cười: "Trẫm tin ái khanh."
Thần tử hai người lại nói chuyện một lúc, Dung vương cáo từ rời khỏi Hoàng cung. Sau khi về phủ Dung vương, hắn liền viết thư về Tây Bắc nói với thế tử Dung vương chuyện hắn muốn thành hôn với Trường Bình công chúa, bảo hắn ta dẫn thế tử phi đến Thượng Kinh.
Vì sự bình yên của gia trạch, vẫn nên nói rõ mọi chuyện từ đầu thì tốt hơn.
...........
662
Dung vương thành thân với Trường Bình công chúa, nhất thời náo động cả thành Thượng Kinh, mọi người đều không ngờ tới Dung vương sẽ qua lại với Trường Binh công chúa, đồng thời cũng bội phục dũng khí của Dung vương, dù sao mấy năm nay Trường Bình nuôi không ít nam sủng, nam tử bình thường đều không thể nào tiếp nhận được.
Dung vương biết sau lưng chắc chắn có rất nhiều người nghị luận hắn, chẳng qua hắn không quan tâm. Khi một người nhìn rõ mọi chuyện rồi, liền có rất ít chuyện có thể đả động được hắn.
Dù sao Trường Binh cũng đã mang thai, phải nhanh chóng tổ chức hôn lễ. Ba ngày trước hôn lễ, phu thê thế tử của Dung vương đến thành Thượng Kinh. Từ khi nhận được thư của Dung vương, nội tâm đôi phu thê này chưa từng bình tĩnh. Cho dù có tin tưởng Dung vương thế nào, bọn họ cũng sợ Dung vương hoặc là đương kim Hoàng thượng sẽ trừ bỏ tước vị thế tử của hắn ta.
Suy cho cùng nếu Trường Bình công chúa sinh ra một nam hài nhi, đó chính là hài tử mang huyết mạch của Hoàng thất Đại Càn, Hoàng thượng chắc chắn càng mong thân thích làm Dung vương đời kế nhiệm.
Đến thành Thượng Kinh gặp Dung vương, thế tử Dung vương vẫn luôn im lặng. Chuyện vẫn chưa xảy ra, có một số chuyện dù hắn ta có lo lắng đến đâu, cũng không cách nào nói. Mà Dung vương thấy hắn ta như vậy, liền thở dài một hơi, Trường Bình không muốn đến Tây Bắc là đúng.
Vỗ vỗ vai thế tử Vĩnh vương, Dung vương nói ra ý của Trường Bình và Hoàng thượng, sau đó nói: "Về sau vẫn như lúc trước, chẳng qua sau này thời gian ta ở Thượng Kinh khả năng sẽ nhiều hơn một chút, con phải gánh gác chuyện ở Tây Bắc."
Lúc này thế tử Dung vương mới hoàn toàn yên tâm, hắn ta nói: "Phụ vương có thể thành thân với công chúa, giúp ích lớn cho phủ chúng ta."
Nhưng Dung vương nghe xong lời này lại không vui lắm, hắn nói: "Về sau đừng nói những lời như thế này nữa, công chúa nàng là người rất tốt, sau này các con sẽ biết."
Thế tử Dung vương sững sờ, hắn ta nhận ra phụ thân có khả năng có tình cảm không bình thường với vị công chúa kia, hắn ta nói: "Nhi tử biết rồi, con và đệ muội đều sẽ tôn trọng công chúa."
Không có xung đột lợi ích quá lớn, sẽ không có mâu thuẫn lớn. Thế tử Dung vương cũng là người thông minh.
Phụ tử hai người nói chuyện xong, thế tử Dung vương về viện thấy Thái tử phi, mỉm cười nói với nàng ấy: "Không cần lo lắng, Trường Bình công chúa không đi Tây Bắc, hài tử của nàng ta cũng không thừa kế tước vị của phụ thân."
Thế tử phi cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thế tử Dung vương nói: "Ta thấy phụ vương có tình cảm không bình thường với Trường Bình công chúa, với tính cách của phụ vương, về mặt tiền tài có khi sẽ thiên vị Trường Bình công chúa. Những thứ này nàng không cần tính toán."
"Thiếp thân biết, chỉ cần nàng không tranh tước vị với chúng ta, chuyện khác chúng ta sẽ không tranh với nàng." Thế tử phi vội nói.
Giữ được tước vị, chuyện khác đều không quan trọng.
Thế tử Dung vương đồng ý vỗ vỗ vai nàng ấy: "Sau này chúng ta với nàng nước sông không phạm nước giếng là được rồi."
"Thần thiếp hiểu." Dung vương thế tử phi nói.
Có ngày tháng an nhàn ổn định, ai nguyện ý tranh đấu với người khác chứ!
.........
Mặc dù hôn lễ của Trường Bình công chúa và Dung vương không đặc biệt long trọng, nhưng Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu đều tham dự, quyền quý ở Thượng Kinh cũng có mặt không thiếu một ai.
Hôn lễ náo nhiệt qua đi, sau đó chính là động phòng hoa chúc. Trường Bình đang mang thai, phu thê hai người tất nhiên không thể làm gì, nhưng hai người dựa vào nhau đã cảm nhận được một loại hạnh phúc. Trường Bình không ngờ tới, đời này của mình còn có thể thành hôn lần nữa, hơn nữa trượng phu còn tâm ý tương thông với nàng. Dung vương càng cảm thấy thoả mãn, người sống trên đời, có tri kỷ đồng hành vẫn luôn tốt hơn cô đơn đến già.
Sáng sớm hôm sau, Trường Bình và Dung vương ở trong sảnh đường phủ Dung vương, nhận lễ kính trà của phu thê thế tử Dung Vương và Hạ Đại Lan. Sau đó phu thê hai người vào cung gặp Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu.
Ra khỏi cung, hai người về phủ Công chúa, từ đó Dung vương vẫn luôn sống ở phủ Công chúa. Bây giờ hắn triệt để không quan tâm người khác nói hắn như thế nào, chỉ cần chính mình sống tốt, những lời đồn nhảm nhí đó làm gì được hắn.
Phu thê thế tử Dung vương và Hạ Đại Lan lần nữa cảm thấy, phụ vương của bọn họ mặc dù thành hôn rồi, nhưng thật sự sẽ không thay đổi cuộc sống của bọn họ, mọi lo lắng của bọn họ đều thành dư thừa.
Lại qua vài tháng, Hạ Đại Lan và Tề Nhị kết hôn, Trường Bình cho thêm Hạ Đại Lan không ít của hồi môn, Hạ Đại Lan vốn dĩ không có ác cảm với nàng, lần này lại càng thân thiết với nàng hơn.
Lại qua vài tháng nữa, Trường Bình ở phủ Công chúa hạ sinh một nam oa, Dung vương hạnh phúc cười lớn. Khi đầy tháng hài tử này, Hoàng thượng hạ chỉ phong nó làm Quốc Công, phong hào Vinh.
Dung vương thật sự rất thích hài tử này, mỗi ngày đều muốn ôm nó, hơn nữa ngày về Tây Bắc cứ đẩy lùi hết lần này đến lần khác. Sau đó nữa, hắn một năm chỉ về Tây Bắc một hai tháng, thời gian khác đều ở Thượng Kinh. Dù sao, thế tử Dung vương đã có thể tự đảm đương một phương.
Lý Cảnh Tập thấy vậy, cảm thấy khả năng để hài tử này về sau tiếp quản quân đội Dung vương không cao lắm, dù sao thế tử Dung vương đã bắt đầu tiếp nhận rồi. Chẳng qua này cũng không có gì, chỉ cần một nhà Dung vương không có dị tâm là được.
Trường Bình lúc trước chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ có trượng phu hài tử nằm ấm giường, thật sự rất hạnh phúc.