Sau khi xuyên sách, tôi trở thành mẹ ruột của nữ chính trà xanh.
Để sau này nữ chính tránh được những bi kịch cuộc đời có thể xảy ra.
Tôi bắt đầu đấu trí với cha ruột của nữ chính.
1
Trời.
Nhìn cô bé năm, sáu tuổi đầu tròn xoe, tôi chìm trong suy nghĩ.
Bản thân tôi vẫn là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, mới đi làm được chưa lâu.
Sau khi xuyên sách.
Một đêm thành mẹ luôn.
Trong nguyên tác, nữ chính rất xinh đẹp, đáng tiếc gia cảnh không tốt.
Mẹ ruột Ông Lan sinh ra nữ chính không danh không phận, cho dù cố gắng thế nào nữ chính cũng không thể hòa nhập được vào gia đình người của người bố giàu có.
Dần dần, tâm trí của Ông Lan cũng bắt đầu vặn vẹo.
Ghét con gái mình, phớt lờ con gái mình, thậm chí còn xúc phạm Tần San khi tức giận.
Kiểu nữ chính lớn lên trong môi trường này chỉ biết không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Nam chính Trình Phong là học sinh giỏi nhất trường cấp 3, đẹp trai tuấn tú, bố mẹ kinh doanh. Có một số lượng lớn người hâm mộ trong khuôn viên trường.
Tần San cũng là một trong số đó.
Cô ấy đã phải lòng Trình Phong trong ba năm.
Ở khuôn viên trường đại học, vì theo đuổi nam chính, cô ấy không ngại chia cắt cậu ấy và bạn gái, thậm chí còn tìm cách mang thai đứa con của nam chính.
Nhưng khi nam chính thực sự yêu cô ấy.
Cô ấy lại phát hiện mình vẫn không thể có được sự chúc phúc của bố mẹ nam chính.
Bởi vì họ coi thường những trò bẩn thỉu và danh tiếng xấu của cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy thực sự dấn thân vào con đường giống như mẹ ruột của mình.
Ở cuối nguyên tác, nam chính vì bị bố mẹ giam lỏng mà bỏ lỡ ước hẹn với Tần San.
Nữ chính cho rằng mình và đứa con trong bụng đã bị nam chính bỏ rơi.
Cô ấy nghĩ, thay vì sinh ra rồi để nó dấn thân vào cuộc sống không có tình thương của cha như mình.
Thà không có đứa con này còn hơn.
Khi băng qua đường, một chiếc xe tải gầm rú chạy qua.
Cô ấy không né tránh.
Khi ngã xuống đất, Tần San sờ sờ dòng chảy dưới thân, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cuộc sống không mấy sáng sủa này rồi.
2
Cuốn sách này là một tập hợp các yếu tố chó.
Nó đã được đăng nhiều tập ở Tieba trong một tháng.
Khi đó tôi đi theo một nhóm bạn vào bar chơi, một bên đuổi một bên chửi.
Và với tư cách là nguyên nhân khiến nữ chính hắc hóa, mẹ của cô ấy, Ông Lan, đương nhiên không thể tránh khỏi việc bị chúng tôi chửi.
Nhân tiện nói về Ông Lan này, thực sự có chút thần kinh.
Nguyên tác mô tả cô là "da trắng, quyến rũ, cao ráo và gợi cảm", không thua gì cô con gái tương lai.
Nhưng cô lại hay nghi ngờ và ghen tuông.
Ông Lan gặp Tần Dữ tại một sự kiện giao lưu ở trường đại học. Một doanh nhân ngoại thương nổi tiếng ở thành phố C, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, thủ đoạn khốc liệt.
Cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Để giữ chân anh, Ông Lan đã dùng rất nhiều thủ đoạn.
Khi tốt nghiệp đại học ở tuổi 21, cô mang thai.
Nhưng chỉ với một đứa trẻ, vẫn không thể khiến cô kết hôn với anh được.
....
"Mẹ, con sợ lắm, mẹ đừng giận!"
Cô bé ôm lấy đầu gối tôi và vùi mặt vào trong chân tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào những mảnh thủy tinh vỡ và vết nước trên mặt đất, tôi sững sờ một lúc trước khi nhận ra điều đó.
Tôi xuyên sách rồi.
Tình tiết này còn khá quan trọng.
Tiểu Tần San sáu tuổi.
Vốn dĩ đã nói sẽ hẹn Tần Dữ để cùng nhau tổ chức sinh nhật cho con gái.
Nhưng công ty của Tần Dữ có cuộc họp nên mười giờ tối mới đến được, bữa tối đã sớm nguội lạnh rồi.
Tiểu Tần San nghĩ rằng lần này bố bé sẽ lại lỡ hẹn, vì vậy bé ngồi trước chiếc bánh sinh nhật trong phòng lén lau nước mắt một lúc.
...
Khi Tần Dữ vào cửa, Ông Lan đã rất tức giận.
Cô không tin rằng Tần Dữ sẽ họp cho đến tận bây giờ, khăng khăng cho rằng anh đang lén lút với thư ký.
Những mảnh thủy tinh nằm trên mặt đất lúc này là bị cô đập tan tành trong cơn thịnh nộ.
Sau sự việc này, mối quan hệ giữa Ông Lan và Tần Dữ ngày càng trở nên xa cách.
Tần Dữ không muốn chịu đựng tính khí thất thường của Ông Lan.
Còn Ông Lan vì không được gặp Tần Dữ thường xuyên nên cũng bắt đầu dần dần trút sự bất bình lên con gái mình.
...
Lúc này trong tay tôi đang cầm một ấm trà bằng sứ, đang định ném lên người Tần Dữ.
Hỏng bét.
Ấm trà này không thể ném được, bộ âu phục cao cấp của Tần Dữ nhất định phải đem đi giặt khô.
Tôi vội vàng giữ chặt ấm trà và cố gắng hết sức để kiểm soát hành động của mình.
Nước nóng nhỏ giọt từ những ngón tay của tôi.
Tần Dữ lạnh lùng nhìn tôi: "Cô có thôi ngay đi không, sinh nhật con mình có nhất thiết phải làm loạn như vậy không?"
Anh ấy rất cao, với đôi mắt híp. Lúc này, môi mỏng mím chặt lại, lộ ra một chút tức giận.
Mặc dù trong sách không có miêu tả nhiều về ngoại hình của anh ấy, nhưng giờ phút này, anh ấy trông thực sự rất ưa nhìn.
Tôi cười hai cái, đặt ấm trà xuống, lấy khăn giấy lau ngón tay, nói: "Anh nói đúng, đã là sinh nhật của con, chúng ta mỗi người lùi một bước, đừng tranh cãi nữa."
Anh ấy dường như không ngờ tôi sẽ có phản ứng này, nhìn tôi không nói gì.
Biểu hiện đó giống như, tôi xem cô còn định bày trò gì.
Tôi cúi xuống, ôm lấy Tiểu Tần San, đặt bé lên ghế.
Bé khóc đến nối nước mắt nước nũi tè le, chớp chớp đôi mắt to tròn, cuộn tròn như quả bóng và nhìn tôi một cách đáng thương.
Bé nắm lấy tay tôi, nhỏ giọng gọi tôi: "Mẹ, mẹ đừng giận."
"Mẹ không tức giận." Tôi đội chiếc mũ sinh nhật lên đầu Tiểu Tần San.
Sau đó cắt hai miếng bánh, một miếng đưa cho Tiểu Tần San, một miếng đưa cho Tần Dữ.
"Ăn nhiều một chút, đây là hương xoài San San thích nhất."
Tần Dữ nhận bánh. Một lúc lâu sau, anh ấy ngước mắt lên và nhìn tôi dò xét.
"Hôm nay cô sao vậy?"
Thật ra tôi không thích mấy nhân vật nữ trong tiểu thuyết này cho lắm.
Đặc biệt là nữ chính lúc trưởng thành, vừa giả tạo vừa ngây thơ.
Đúng là tự mình hại mình.
Nhưng nhìn đứa trẻ sáu tuổi đáng thương trước mặt.
Nghe bé từng tiếng từng tiếng gọi tôi là mẹ.
Lòng tôi chợt mềm nhũn.
Sẽ ra sao nếu bé có một tuổi thơ trọn vẹn.
Liệu kết cục trong tương lai có phải sẽ khác?
Sau khi tiễn Tần Dữ đi, tôi xem lại tấm ảnh một nhà ba người mà tôi vừa dùng điện thoại di động chụp.
Tần Dữ nhíu mày bị tôi kéo qua, Tiểu Tần San đang ngồi ở giữa, cười để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn, khóe miệng còn dính chút kem bánh.
Cho dù là ai nhìn thấy bức ảnh này cũng nhịn không được nói: "Gia đình hạnh phúc".
Tiểu Tần San từng bước nhỏ chạy tới, nhào vào trong ngực tôi: "Mẹ, hôn, chúc ngủ ngon."
Tôi thở dài.
Nhấp vào một trái tim trên bức ảnh, lưu nó lại.