Bạch Miểu cũng rất kinh ngạc.
Không nghĩ tới nhóm Đường Chân Chân nhanh như vậy liền tìm đến đây, nàng còn tưởng rằng bọn họ sẽ không phát hiện ra.
Nhưng, sư tôn cũng ở đây......
Bạch Miểu đang muốn hỏi ý Thẩm Nguy Tuyết, quay đầu lại, thanh niên đã biến mất trước mắt nàng.
Nàng cúi đầu, một con mèo trắng xinh đẹp sạch sẽ bình tĩnh ngồi dưới đất.
Xem ra sư tôn cũng không hy vọng người khác biết đến sự tồn tại của hắn.
Bạch Miểu lập tức bế mèo trắng lên, giương giọng đáp lại: "Chân Chân, ta ở đây!"
Ba người Đường Chân Chân nghe thấy giọng nàng, rất nhanh đuổi tới.
Ba người thở hồng hộc, thần sắc khẩn trương, nhìn ra được trong khoảng thời gian này tìm nàng thật sự vất vả.
Nguyễn Thành Thù nhìn Bạch Miểu, đang định mở miệng, đã bị Đường Chân Chân giành trước.
"Bạch Miểu, tỷ không sao chứ?" Đường Chân Chân lo lắng nói.
Bạch Miểu lắc đầu: "Ta không sao."
Tông Nguyên chống đầu gối đánh giá Bạch Miểu một phen, may mắn nói: "Vẫn may...... còn hoàn chỉnh."
Nguyễn Thành Thù lạnh lùng liếc hắn.
"Sao tỷ lại chạy đến...... nơi quỷ quái này?" Đường Chân Chân nhìn bốn phía, rùng mình.
Nơi này khắp nơi đều là mộ, rất nhiều bia mộ không có tên, mọc đầy cỏ dại, xung quanh đen như mực, ánh trăng trắng bệch chiếu xuống, âm trầm nói không nên lời.
Bạch Miểu: "Nói ra thì rất dài."
Mèo trắng trong lòng nghe xong, ngước mắt nhìn nàng một cái.
Nàng đây cũng coi như là vừa học vừa áp dụng.
Bạch Miểu ho một tiếng: "Tóm lại...... Chúng ta về trước đi."
Đường Chân Chân: "Được."
Bốn người nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang, dựa theo con đường đã đi qua trở lại khách điếm.
Dọc theo đường đi, Bạch Miểu nói ngắn gọn chuyện mình bị ảo giác nhốt, tiến vào phường quỷ, bỏ qua phần Thẩm Nguy Tuyết, hai người Đường Chân Chân, Tông Nguyên nghe xong tấm tắc bảo lạ.
Tông Nguyên: "Cư nhiên còn có phường quỷ...... Nơi này đúng là không nên khinh thường."
Đường Chân Chân: "Thật đáng sợ, đổi lại là muội, khẳng định không phân biệt ra đậu hủ có mùi tanh hay không."
Nguyễn Thành Thù: "Vì sao chỉ một mình cô vào ảo giác, ba chúng ta lại không sao?"
Bạch Miểu nghĩ nghĩ: "Bởi vì ta ở một mình?"
Tuy rằng dựa theo cách nói của sư tôn, chú trói âm kia là nhằm vào hắn, nhưng nếu nàng không ở một mình, cũng không đến mức rơi vào bẫy của đối phương nhanh như vậy.
Đường Chân Chân nghe vậy, lập tức ôm chặt cánh tay nàng: "Chúng ta phải cẩn thận, ngàn vạn không thể tách nhau nữa."
Nàng sát vào Bạch Miểu như vậy, đột nhiên phát hiện tư thế Bạch Miểu ôm mèo cứng đờ.
Lúc trước Bạch Miểu đều vòng qua bụng mèo, thân mật ôm toàn bộ mèo vào trong lòng. Hiện tại lại không đụng vào bụng và mông mèo, mà dùng tay nâng bốn móng vuốt, để mèo vững vàng ngồi trên lòng bàn tay nàng.
Nói như thế nào nhỉ, tư thế này...... khiến Đường Chân Chân nghĩ tới Quan Âm nâng bình Ngọc Tịnh, chẳng qua bình Ngọc Tịnh trong tay Quan Âm nhẹ hơn mèo nhiều.
Đường Chân Chân chỉ mèo trắng, hỏi: "Bạch Miểu, tỷ ôm nó như vậy không mệt sao?"
Bạch Miểu: "Không mệt."
Nàng luyện kiếm nhiều ngày như vậy, khác không nói, lực cánh tay vẫn được.
Đường Chân Chân: "Chỉ là nó thoạt nhìn nặng như vậy......"
Bạch Miểu lập tức đánh gãy nàng: "Nói gì thế, nặng chỗ nào, rõ ràng thân nhẹ như yến!"
Đường Chân Chân: "......"
Bạch Miểu mặt ngoài trấn định, nội tâm kỳ thật khẩn trương.
Cư nhiên dám nói Kiếm Tôn nặng, không muốn sống nữa à?
Hơn nữa nặng chỗ nào, chỉ là lông quá bông, nhìn hơi lớn mà thôi, kỳ thật nàng tính ra cũng chỉ năm sáu cân, còn chưa nặng bằng một quả dưa hấu đâu.
"Nhìn rất nặng mà......"
Đường Chân Chân còn đang lẩm bẩm, đột nhiên, một ánh sáng trắng xẹt qua đáy mắt nàng, nàng tập trung nhìn vào, vậy mà con mèo kia nhảy xuống từ lòng Bạch Miểu.
Tư thái nó rơi xuống đất uyển chuyển nhẹ nhàng mà ưu nhã, sau khi dừng trên mặt đất một giây, liền đuổi kịp bước chân Bạch Miểu.
Đường Chân Chân và Tông Nguyên nhìn đến chấn kinh: "Có phải mèo này có thể nghe hiểu tiếng người không......"
Bạch Miểu càng kinh hơn bọn họ: "Mau câm miệng!"
Nói xong, vội vàng cúi người ôm mèo trắng vào trong lòng, còn phủi bụi trên đuôi mèo, động tác cẩn thận quả thực có thể dùng thành kính mà hình dung.
Tông Nguyên cảm khái nói: "Trước kia nghe người ta nói trên đời có một kiểu người gọi là mèo nô, hôm nay thấy ta mở rộng kiến thức rồi......"
Nguyễn Thành Thù tâm tình phức tạp nhìn mèo trắng, không nói gì.
Đoàn người liền như vậy trở về khách điếm, lúc này đã là rạng sáng, đại đường trừ bốn người Liễu Thiều, thì tiểu nhị cũng đã nghỉ ngơi.
Bọn họ vừa thấy bốn người Bạch Miểu trở về, lập tức hỏi: "Thế nào, có phát hiện gì không?"
Đường Chân Chân thần bí hề hề nói: "Phát hiện lớn."
Liễu Thiều tò mò: "Phát hiện lớn gì?"
"Chính là......"
Đường Chân Chân nhìn về phía Bạch Miểu, Bạch Miểu ngáp một cái, mỏi mệt nói: "Muội nói đi, ta uống miếng nước."
Đêm nay nàng cũng coi như đã trải qua một hồi ác chiến, tiêu hao không ít thể lực, hiện tại mệt không ít.
Nàng vừa ngồi xuống chỗ, Trình Ý liền rót trà cho nàng, Bạch Miểu tiếp nhận ly trà, dũng cảm uống một hơi cạn sạch.
Đường Chân Chân đang giảng cho mọi người về ảo giác phường quỷ sinh động như thật, vô cùng lôi cuốn, phảng phất lúc ấy nàng cũng là người lạc vào trong cảnh.
"Nói cách khác......" Liễu Thiều sờ sờ cằm, "Những người biến mất đó, có khả năng không phải biến mất thật, mà là tiến vào ảo giác?"
Bạch Miểu gật gật đầu: "Có khả năng này."
Giang Tạ phân tích: "Nếu những người đó thật sự vào ảo giác, như vậy bọn họ hiện tại sống hay chết còn chưa biết."
Tiêu Trường Bình: "Khả năng chết rồi lớn hơn."
"Không chắc." Nguyễn Thành Thù nghiêm túc, "Cũng có thể chỉ là bị nhốt ở bên trong."
Đường Chân Chân kỳ quái nói: "Chỉ là người biến mất sớm nhất đã mất tích hơn nửa tháng, nếu bị nhốt lâu như vậy, sẽ không đói chết sao?"Trình Ý nhẹ giọng nói: "Đói chết hẳn là không đến mức, bên trong không phải có rất nhiều đồ ăn sao?"
Mọi người tưởng tượng đến những đồ ăn đó đều làm từ người chết, tức khắc sởn tóc gáy.
Tông Nguyên bổ sung: "Còn có một khả năng, bọn họ đã biến thành đồ ăn......"
Mọi người: "!!!"
Nghe tới càng kinh sợ!
"Nói ngắn gọn, những người này lành ít dữ nhiều." Bạch Miểu lắc lắc đầu, "Sư Thanh Thanh kia, chỉ sợ cũng......"
Nàng dùng kiếm quyết sư tôn dạy nàng, mới có thể thoát vây. Những bá tánh bình thường đó kiếm cũng không biết dùng, sao có thể xuyên qua ảo giác, thoát khỏi vòng vây?
Chỉ sợ giống như lời Tông Nguyên nói, đã biến thành nguyên liệu nấu ăn trên thớt rồi.
Nguyễn Thành Thù nghe vậy, không khỏi nhíu mày: "Vậy Lục Lĩnh......"
"Đừng lo lắng." Giang Tạ đã nhận ra lòng trắc ẩn của hắn, an ủi, "Còn chưa chắc mà."
Nguyễn Thành Thù cau mày, sắc mặt không tốt.
Bạch Miểu nhìn hắn, đột nhiên nói: "Ngày mai gọi Lục Lĩnh cùng nhau điều tra đi."
Nguyễn Thành Thù ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Hắn hẳn là sẽ không cự tuyệt." Bạch Miểu cười cười, đứng dậy nói với mọi người, "Ta lên lầu trước, các ngươi cũng đi ngủ sớm đi."
Nói xong, bế mèo trắng lên lầu hai, vào phòng cho khách.
Liễu Thiều duỗi người: "Ta cũng muốn ngủ, buồn ngủ chết ta."
Mấy người lục tục lên lầu, chớp mắt, chỉ còn lại Nguyễn Thành Thù và Giang Tạ ngồi ở chỗ cũ.
Nguyễn Thành Thù thần sắc ngơ ngác, tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần từ hai câu kia của Bạch Miểu.
Giang Tạ hiểu rõ vỗ vỗ vai hắn: "Nàng đã bắt đầu để ý tâm tình của huynh."
Nguyễn Thành Thù: "...... Để ý tâm tình của ta?"
"Đúng vậy, nàng nhìn ra huynh thương Lục Lĩnh, cho nên mới đưa ra kiến nghị kia." Giang Tạ thật lòng nói, "Nguyễn huynh, chứng minh nàng đã để bụng huynh!"
Nguyễn Thành Thù hậu tri hậu giác đỏ mặt, vẫn mạnh miệng như cũ nói: "Ta lại không phải vì nàng mới nói như vậy."
Giang Tạ: "Ta biết, ta biết." Hắn vốn định truyền thụ chút kinh nghiệm, nhưng cân nhắc mãi, vẫn là nghẹn lại.
"Bỏ đi, huynh vẫn tiếp tục bảo trì đi."
Nguyễn Thành Thù gương mặt phiếm hồng, tầm mắt dao động, không lên tiếng.
*
Sau khi Bạch Miểu trở lại phòng cho khách chuyện thứ nhất làm, chính là đoan chính đặt mèo trắng lên bàn, giống như cung phụng tượng Phật.
Nàng lấy toàn bộ đồ ăn vặt, trái cây mua ban ngày ra, đặt trước mặt mèo trắng, lại rót ly trà nóng, cung kính nâng trên tay, dịu ngoan nói: "Sư tôn, mời."
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Ồ, sư tôn không uống.
Bạch Miểu lại thu hồi mấy thứ này vào túi giới tử, sau đó sửa sửa vạt áo, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng.
Thẩm Nguy Tuyết cảm thấy khả năng nàng có chút khẩn trương.
Kỳ thật Bạch Miểu không khẩn trương, mà là đang nhắc nhở chính mình.
Mèo trước mắt không phải là mèo, mà là sư tôn đại lão của nàng.
Nàng nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại, tuyệt đối không thể không kiêng nể gì giống lúc trước, tay thiếu kiềm chế.
Trong phòng khách an tĩnh mà quỷ dị, một người một mèo, trừ hô hấp, ai cũng không lên tiếng.
Rốt cuộc, Bạch Miểu không nhịn được.
Mèo lớn như vậy ở trước mặt lại không thể sờ, thật sự tàn nhẫn.
Nhìn lông trắng mịn trên thân mèo, Bạch Miểu thử mở miệng: "Sư tôn...... Con có thể sờ người không?"
Tai mèo trắng khẽ nhúc nhích.
Bạch Miểu lập tức sửa miệng: "...... là lông."
Mèo không thể nói tiếng người, Thẩm Nguy Tuyết không nói được, cũng không nói không được.
Hắn nghĩ, đây chỉ là hắn hóa thân, sờ cũng không sao.
Chỉ cần Miểu Miểu đừng khoa trương giống như lúc trước......
Vì thế hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Trên mặt Bạch Miểu tức khắc hiện lên vui sướng.
Nàng vươn tay, đầu tiên là cẩn thận chạm vào lưng mèo hai cái. Thấy đối phương không phản ứng, nàng bắt đầu tăng lực, mở rộng phạm vi, từ sau cổ mèo sờ một đường đến xương cụt.
Thẩm Nguy Tuyết vẫn không động.
Xem ra đây là khu vực an toàn.
Bạch Miểu yên tâm, bắt đầu một lần lại một lần sờ lông hắn. Từ đỉnh đầu sờ đến đuôi, thong thả tinh tế, cuộn phần lông rụng thành một cục, để sang một bên.
Sờ gần hết thân, bắt đầu sờ đầu.
Trước sờ cái ót tròn vo, sau đó xoa xoa lỗ tai nhỏ, lại sờ một chút râu, cuối cùng bắt đầu cào cằm.
Một loạt thao tác thuận buồm xuôi gió, vô cùng thuần thục, mượt mà khiến người ta đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Mèo trắng hơi chần chờ, đồng tử khẽ nhúc nhích, lông mi run nhẹ.
Tay Bạch Miểu trượt xuống lông mềm trên ngực nó, mắt thấy lại muốn sờ đến bụng......
Mèo trắng đột nhiên nâng một chân trước, đè tay Bạch Miểu.
Bạch Miểu sờ đến nhập tâm: "Sư tôn?"
Tai mèo trắng phiếm hồng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đây là...... Không cho sờ?
Trong lòng Bạch Miểu thất kinh, lập tức thu tay.
Có phải vừa rồi tay nàng sờ đến chỗ nào không đúng, khiến sư tôn tức giận?
Bạch Miểu cũng không dám nói vấn đề này ra.
Nàng đành phải làm bộ như không sao, đem mu bàn tay đến phía sau, trấn định cười tự nhiên: "Xác thật không thể sờ nữa, nên đi ngủ rồi."
Mèo trắng nhẹ nhàng gật đầu.
Vẫn may, không có tức giận.
Bạch Miểu âm thầm thấy may mắn, đứng dậy thu nhúm lông đặt bên cạnh, sau đó nói với mèo trắng: "Sư tôn, người lên giường ngủ đi."
Mèo trắng ngước mắt nhìn nàng.
"Con ngủ ở đâu cũng được, tùy tiện ngủ dưới đất là được." Bạch Miểu mở tủ trong phòng ra, từ bên trong ôm ra chăn đệm, "Hay là người dùng bộ chăn mới này, cái trên giường tối hôm qua con đã dùng qua......"
Mèo trắng nhẹ nhàng lắc đầu.
Bạch Miểu: "Không thích hợp? Vậy con đi xuống thuê thêm một gian phòng......"
Giao tiếp như vậy thật sự có chút khó khăn.
Mèo trắng như mơ hồ buông tiếng thở dài. Nó nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, ánh sáng nhạt bao phủ, thân hình dần dần cao lên, đảo mắt biến thành thanh niên bạch y tóc đen.
Bạch Miểu cảm giác một bóng ma hạ xuống.
"Ta không cần ngủ." Thẩm Nguy Tuyết rũ mắt nhìn nàng, lông mi dài, toả ra bóng nhàn nhạt, "Con đi ngủ đi, không cần để ý ta."
Bạch Miểu chớp mắt: "Nhưng......"
"Ta sẽ không nhìn con."
Bạch Miểu cứng lại, cũng không nói gì nữa.
Nàng ngược lại không phải lo cái này, sư tôn là chính nhân quân tử điều này nàng rõ hơn ai khác, cho dù hiện tại nàng cởi hết đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không có phản ứng.
Bỏ đi, sư tôn nói như thế nào thì làm như thế đi.
Bạch Miểu không kiên trì nữa, thuần thục khai triển tịnh trần quyết, sau đó cởi áo ngoài.
Thẩm Nguy Tuyết hơi nghiêng người, tầm mắt nhìn về hướng khác.
Trong phòng vang lên tiếng vải cọ xát, tiếp theo là tiếng bước chân, lúc sau, hắn nghe thấy thiếu nữ cố tình nhẹ giọng gọi: "Sư tôn, con xong rồi."
Thẩm Nguy Tuyết gật đầu: "Ngủ đi."
Hắn búng tay một cái, ánh nến theo đó tắt đi, trong phòng nháy mắt đen nhánh.
Thẩm Nguy Tuyết biến trở về mèo trắng, đang định trở lại ghế dựa, đột nhiên nghe thấy tiếng nho nhỏ của Bạch Miểu.
"Sư tôn, người ngồi ở đây đi."
Nàng vươn một bàn tay ra từ trong chăn, chỉ vào chăn trải bên giường.
Hoá ra nàng vẫn trải đệm chăn trên mặt đất, vì có thể để hắn "Ngồi" thoải mái một chút.
Mèo trắng nhìn đệm chăn vài giây, nhẹ nhàng dẫm lên, ngồi xuống.
Bạch Miểu lúc này mới yên tâm ngủ.
*
Ngày hôm sau, mọi người dựa theo kế hoạch đi tìm Lục Lĩnh.
Suy xét đến Lục Lĩnh chưa hết hy vọng, Bạch Miểu đoán hắn hẳn là sẽ đến tiệm rượu nhà Sư Thanh Thanh, vì thế đoàn người đến tiệm rượu trước, chuẩn bị ngồi ở gần đó canh hắn.
Nhưng mọi người còn chưa tới gần tiệm rượu, từ cửa đột nhiên đi ra một nam một nữ.
Nữ trẻ tuổi xinh đẹp, chưa từng thấy qua. Nam lại quen mắt, bên hông treo trường kiếm, rõ ràng là Lục Lĩnh.
Hai người vừa nói vừa cười, thần thái thân mật, vừa thấy quan hệ không tầm thường.
Đường Chân Chân chấn động nói: "Nam nhân này không được nha, nhanh như vậy liền tìm người mới!"
Trình Ý: "Trước tiên đừng kích động. Bọn họ ra từ tiệm rượu, hẳn là không phải người mới."
Chẳng lẽ là......
Mọi người lập tức đi qua, Lục Lĩnh đỡ nữ tử bên cạnh, xa xa nhìn thấy bọn họ lại đây, trên mặt hiện lên kinh ngạc.
"Sao các ngươi lại tới?"
"Chúng ta có phát hiện mới, muốn tới đây báo cho ngươi một tiếng." Bạch Miểu làm bộ lơ đãng chuyển tầm mắt, kinh ngạc mở miệng, "Vị này chính là......"
Mọi người thuận lý thành chương nhìn nữ tử trẻ tuổi.
Lục Lĩnh ý cười ôn nhu: "Nàng là Thanh Thanh."
Đúng là nàng ta?!
Suy đoán vừa rồi lập tức được chứng thực, mọi người đều có chút khiếp sợ.
Sư Thanh Thanh bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, thẹn thùng cười cười: "Xin hỏi...... Các ngươi là bằng hữu của Lục lang sao?"
Liễu Thiều khoanh tay trước ngực, lười biếng nói: "Không phải, nhưng chúng ta muốn mượn hắn dùng một chút."
Sư Thanh Thanh ngốc: "...... Hả?"
Tông Nguyên một tay kéo Lục Lĩnh qua: "Đây là tình huống như thế nào, ngươi không tính giải thích một chút sao?"
Lục Lĩnh bất đắc dĩ nói: "Tình huống chính là, ta tìm thấy Thanh Thanh rồi."
Đường Chân Chân nhìn chằm chằm hắn: "Khi nào? Ở đâu? Sao tìm được?"
Lục Lĩnh quay đầu nhìn Sư Thanh Thanh: "Câu hỏi của các ngươi quá nhiều, để ta trả lời từng câu......"
Sư Thanh Thanh trong mắt mang ý cười, tuy rằng không rõ nhóm người này có quan hệ gì với Lục Lĩnh, nhưng thấy Lục Lĩnh không bài xích bọn họ, liền khách khí hô: "Nếu không ngại, tới tiệm rượu từ từ nói chuyện?"
Mọi người nhìn nhau, đi theo bọn họ vào.
Hiện tại vẫn là buổi sáng, tiệm rượu không có khách. Nhỏ tuổi không uống rượu, Sư Thanh Thanh liền pha trà cho bọn họ.
"Tối hôm qua Thanh Thanh trở về." Lục Lĩnh kéo Sư Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu lưu luyến nhìn nàng, "Ta ở trên phố nhìn thấy nàng, nàng cũng liếc mắt một cái liền thấy ta."
Sư Thanh Thanh thẹn thùng cúi đầu.
"Trên đường?" Bạch Miểu nghi hoặc, "Trên con phố nào?"
Sư Thanh Thanh đáp: "Là một con đường ta chưa thấy qua. Trên đường có rất nhiều người bán rong đồ ăn khuya, người rất đông, cũng rất náo nhiệt......"
Đây còn không phải là phường quỷ nàng vào nhầm tối hôm qua sao?
Bạch Miểu ngữ khí dần dần nghiêm túc: "Vậy cô, có ăn đồ nơi đó không?"
Sư Thanh Thanh lắc đầu: "Không có, ta không mang tiền."
Vẫn may.
Giang Tạ: "Sao cô ra ngoài được?"
"Hả?" Sư Thanh Thanh ngẩn người, "Ta đi ra......"
Đi ra? Bạch Miểu dùng trụy tinh quyết mới phá giải ảo giác, một phàm nhân như nàng ta tùy tiện là có thể đi ra?
Mọi người ở đây thần sắc khác nhau.
"Đúng rồi......!" Sư Thanh Thanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại bổ sung, "Lúc trước ta vì chờ Lục lang, đi dạo trên đường đó thật lâu. Sau đó, một vị công tử hồng y xuất hiện, hắn nói với ta Lục lang ở một con phố khác, hắn nhận sự uỷ thác của Lục lang, dẫn ta đi tìm chàng......"
Nguyễn Thành Thù lập tức truy vấn: "Cho nên cô đi theo người kia ra?"
Sư Thanh Thanh gật đầu.
Lại là công tử mặc hồng y.
Bạch Miểu rũ mắt trầm tư, không lên tiếng.
Nhưng Lục Lĩnh lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Công tử hồng y nào? Là công tử hồng y lúc trước mua rượu chúc mừng chúng ta sao?"
"Đúng vậy." Sư Thanh Thanh đôi mắt cong lên, "Lục lang, hắn cũng nói chuyện này với chàng sao......"
"Lúc trước vì sao nàng không nói cho ta!" Lục Lĩnh đột nhiên đánh gãy nàng ta.
Sư Thanh Thanh sửng sốt: "...... Cái gì?"
"Chuyện người hồng y, vì sao nàng không nói cho ta?" Lục Lĩnh nhắm mắt, áp chế lửa giận.
Sư Thanh Thanh: "Ta cho rằng hai người quen nhau......"
"Ta căn bản không quen biết người này, càng không uỷ thác hắn đi tìm nàng." Lục Lĩnh nỗ lực giữ bình tĩnh, "Hắn rất có thể chính là đầu sỏ hại nàng mất tích, nàng hiểu không?"
Sư Thanh Thanh ngây dại: "Sao lại......"
Hiện tại xem ra, suy nghĩ này là đúng.
Hơn nữa căn cứ thông tin của Sư Thanh Thanh cũng có thể đoán ra, công tử hồng y này tựa hồ từ lúc bắt đầu đã chọn nàng, nhưng vì sao lại thả nàng từ ảo giác ra, làm người ta không nghĩ ra.
Chẳng lẽ là bởi vì bọn họ đã đến?
Bạch Miểu không có manh mối.
"Cho dù nói như thế nào, hiện tại chúng ta lại có đầu mối mới."
Giang Tạ nói: "Lục huynh nói đúng, công tử hồng y này rất có thể là đầu sỏ hại cô mất tích. Sư cô nương, có thể nhờ cô miêu tả một chút bộ dáng của hắn không?"
"Bộ dáng của hắn?" Sư Thanh Thanh nghiêm túc suy nghĩ, "Hai lần ta thấy hắn, hắn đều mặc hồng y, làn da rất trắng, cũng rất đẹp."
Miêu tả này cũng quá trừu tượng rồi.
Bạch Miểu cố gắng hỏi thêm: "Đẹp thế nào?"
Sư Thanh Thanh nỗ lực suy nghĩ, tựa hồ không hình dung ra, vì thế nhìn xung quanh, đột nhiên chỉ vào Nguyễn Thành Thù nói: "Đẹp hơn hắn một chút."
Nguyễn Thành Thù: "......"
Cư nhiên coi hắn như đơn vị đo diện mạo, thật là khuất nhục.
Bạch Miểu nhìn chằm chằm hắn vài giây, gật đầu: "Vậy xác thật là rất đẹp."
Khuất nhục trong lòng Nguyễn Thành Thù tức khắc tan thành mây khói.
"Chỉ dựa vào chút tin tức này, rất khó tìm thấy hắn." Giang Tạ nhìn về phía Sư Thanh Thanh, thành khẩn nói, "Chúng ta hiện tại phải tìm được người này, nhưng chỉ có cô từng gặp hắn, có thể nhờ cô trợ giúp chúng ta không?"
Lục Lĩnh nghe vậy, lập tức nhíu mày: "Thanh Thanh chỉ là phàm nhân, đừng kéo nàng xuống nước."
Giang Tạ: "Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm ra công tử hồng y đó?"
Lục Lĩnh trầm mặc.
Hắn đương nhiên muốn, cho dù là vì Thanh Thanh, hay là vì chính hắn.
Sư Thanh Thanh thấy hắn do dự, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nói: "Không sao, dù sao chàng cũng sẽ bảo vệ ta, đúng không?"
Lục Lĩnh đối diện tầm mắt nàng, không nói gì, mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
Giữa bọn họ có loại từ trường đặc biệt, phảng phất chỉ an tĩnh nhìn nhau như vậy, người khác liền không thể chen vào.
Mèo trắng nhìn tay bọn họ đan vào nhau, đồng tử trong sáng như nước.
"...... Được, ta và Thanh Thanh sẽ hiệp trợ các ngươi." Lục Lĩnh hít sâu một hơi, trầm giọng nói, "Ta chỉ có một yêu cầu, tuyệt đối không thể để Thanh Thanh làm chuyện nguy hiểm."
Giang Tạ lên tiếng hứa hẹn: "Đó là tất nhiên."
*
Sau khi hẹn Lục Lĩnh địa điểm điều tra ban đêm, đoàn người Bạch Miểu rời khỏi tiệm rượu.
"Chuyện này vẫn rất cổ quái." Nguyễn Thành Thù đột nhiên mở miệng.
"Xác thật......" Tông Nguyên vốn định nói ra ý nghĩ của mình, dư quang bỗng chốc quét tới Bạch Miểu, vội sửa miệng, "Nói như thế nào nhỉ?"
Nguyễn Thành Thù tiếp tục nói: "Vì sao liên tiếp mất tích mười mấy người, lại chỉ có Sư Thanh Thanh nguyện vẹn trở về? Hơn nữa căn cứ khẩu cung của những người đó, tựa hồ cũng chỉ có Sư Thanh Thanh trước khi mất tích gặp được cái người gọi là công tử hồng y kia."
Liễu Thiều không chút để ý nói: "Hoặc là, ngay từ đầu mục tiêu của hắn chính là Sư Thanh Thanh. Hoặc là, hắn muốn lợi dụng Sư Thanh Thanh dẫn chúng ta cắn câu......"
"Khó thật đấy." Đường Chân Chân nhịn không được thở dài, "Người khác thí luyện cũng khó như vậy sao? Sao muội nghe các sư tỷ nói trước kia đều là đánh yêu thú mà?"
Trình Ý an ủi nàng: "Khả năng vị công tử hồng y này chính là yêu thú."
"Yêu thú có thể biến hình người?" Đường Chân Chân vẻ mặt đau khổ, "Nghe thấy lại càng khó......"
Bạch Miểu đang quan sát người đi trên đường.
Tuy rằng tin tức Sư Thanh Thanh cung cấp rất mơ hồ, nhưng nghĩ cẩn thận, cũng không phải là không dùng được.
Dù sao diện mạo Nguyễn Thành Thù đã rất đẹp, một nam nhân còn đẹp hơn hắn, hẳn là nổi bật trong đám người mới đúng.
Bạch Miểu không khỏi nhớ tới Thẩm Nguy Tuyết.
Hắn cũng rất đẹp.
Không phải loại có thể dùng đẹp để cân nhắc, mà là chỉ cần hắn đứng ở đó, đôi mắt của bạn cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn.
Nàng đột nhiên có chút tò mò, trong sách miêu tả Thẩm Nguy Tuyết như thế nào......
Bạch Miểu hơi thất thần, lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một âm thanh hơi cao.
"Bạch Miểu cô nương?"
Bạch Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước cách đó không xa, mấy nữ tử trẻ tuổi diễm lệ vây quanh một thanh niên thân hình thon dài, tư thái thân mật, khiến người khác ghen tị.
Mà thanh niên kia dung sắc tuấn mỹ, tay cầm quạt xếp, cười cười nhìn nàng.
Bạch Miểu: "......"
Đó không phải là ai kia sao, sao hắn lại ở đây?
Bạch Miểu có chút ngốc, cùng lúc đó, mèo trắng trong lòng nâng mắt, ánh mắt chuyển, bình tĩnh nhìn về phía người tới.