Lãnh Thanh Thu bị cuộc gọi của bố mẹ gọi về.
"Bố, mẹ. Nhà đã chuẩn bị sẵn thức ăn.
"Ừ, về rồi đấy à" Lãnh Thiên Hào ra hiệu: "Ngồi đi, chúng ta nói chuyện."
Vợ chồng Lãnh Thiên Hào và Lãnh Thanh Thu ngồi xuống ăn cơm.
Sắc mặt Lãnh Thiên Hào lạnh lùng, không phải ông ta không vui, chỉ là bình thường ông ta là một người nghiêm túc.
Thật ra hôm nay gấp một đũa đồ ăn cho Lãnh Thanh Thu đã khiến Lãnh Thanh Thu rất kinh ngạc.
Lòng Lãnh Thanh Thu cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn bố."
Lãnh Thiên Hào khẽ cười: "Bố nghe nói hôm nay Lục Vân Phong đến gây chuyện ở công ty của con khiến chuyện làm ăn của con bị thất bại, đúng không?"
Lãnh Thanh Thu gật đầu: "Trên thực tế là anh ta đang giúpcon. "Ồ? Chuyện là thế nào?"
"Tên Tiêu Thế Hằng kia là tên lừa đảo, thu mua một phó tổng giám đốc xét duyệt của bên con, động tay động chân trên tài liệu xét duyệt. Không biết anh Vân Phong từ đâu biết được chuyện này nên đã đánh ông ta."
Lãnh Thiên Hào mỉm cười: "Tiêu Thế Hằng, dự án đó của ông ta giá trị hơn hai tỷ đúng không? Nham hiểm. Giờ nhà chúng ta không thể bị lấy mất hơn hai tỷ tiền mặt, đó sẽ là một đòn trí mạng cho gia tộc chúng ta. Khoản tiền mặt này cần phải kiếm được, bằng không e rằng chúng ta khó mà trở mình."
"Con xin lỗi, do con sơ suất trong việc dùng người." Lãnh Thanh Thu hơi cúi đầu, vô cùng khách sáo.
Lãnh Thiên Hào xua tay: "Bố không trách con. Nhưng ngay cả con cũng không nhìn ra được vấn đề ở dự án này, sao Lục Vân Phong lại biết được?"
"Con cũng không biết." Lãnh Thanh Thu nói: "Con người anh ta trông tùy tiện thật, trên thực tế tâm tư kín đáo, có đôi khi thủ đoạn rất xấu xa, có thể làm được tới mức này con cũng không lấy làm lạ."
Lãnh Thiên Hào gật đầu tán đồng.
"Thằng nhóc nhà họ Lục đấy là người có tài. Nếu tương lai nó có thể yên ổn thì sẽ là một nhân vật gây nên sóng to gió lớn."
Lãnh Thiên Hào nói: "Ngày mười tháng sau sẽ phải đính hôn, con phải chuẩn bị tâm lý."
Lãnh Thanh Thu im lặng.
Mẹ Lãnh nhanh chóng gấp một đũa thức ăn cho Lãnh Thiên Hào để lấy lòng ông ta.
Lãnh Thiên Hào là chủ tịch, tuy đã ủy quyền cho Lãnh Thanh Thu làm tổng giám đốc điều hành, nhưng đa số cổ phần của tập đoàn Thiên Phong đều nằm trong tay Lãnh Thiên Hào.
Đây là hình thức quản lý khá thông dụng của các gia tộc lớn.
Nên trong công ty Lãnh Thanh Thu là lớn nhất, nhưng người đứng đầu trong gia đình trước sau đều là Lãnh Thiên Hào.
Mẹ Lãnh biết Lãnh Thanh Thu cực kỳ kháng cự với cuộc đính hôn này, hai bên đều tính tình nóng nảy, đều muốn nói một không nói hai, vì chuyện này đã cãi nhau rất nhiều lần. Bà ta lo rằng hôm nay lại làm ầm ï nữa.
Lãnh Thiên Hào nói: "Đừng trách bố vô tình. Nhà họ Lãnh đã đứng bên bờ vực sinh tử. Tuy mấy năm nay con biểu hiện không tệ, nhưng chúng ta vẫn không thể đánh một bước tiến lớn để đảo ngược tình thế. Quá nhiều tệ nạn tích tụ trong xí nghiệp, vất vả cho con rồi."
"Con không vất vả, con tin răng mình có thể dẫn dắt Thiên Phong trở về thời kỳ đỉnh cao."
"Ừ, bố tin con." Lãnh Thiên Hào nói: "Vậy nên không thể thiếu sự hỗ trợ từ nhà họ Lục được, các con phải đính hôn nhanh một tí. Trở thành người nhà họ Lục, tất cả mọi chuyện sẽ khác đi, cục diện con gặp phải cũng sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Hơn nữa nhà họ Lục cũng ra tay trợ giúp, ít nhất về mặt tài chính chúng ta sẽ không cần lo lăng về việc sụp đổ."
Lãnh Thanh Thu buông bát đũa xuống, mẹ Lãnh lập tức căng thẳng.
"Con với anh Vân Phong sẽ không đính hôn."
Quả nhiên vẫn nói ra câu này.
Mẹ Lãnh căng thẳng nhanh chóng nhìn Lãnh Thiên Hào. Lãnh Thiên Hào cũng không vui, buông bát đũa xuống.
"Bố đã dạy con bao nhiêu lần? Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Con là con gái của Lãnh Thiên Hào bố, là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Phong. Không phải một nhân viên văn phòng trong một xí nghiệp nhỏ. Con cho rằng con có thể giống như một người bình thường, trong cuộc gặp mặt quen biết một chàng trai mặc quần vận động, thích tập thể hình, chơi trượt ván và thích nghe rock “n roll sao? Kết hôn vì cái gọi là “tình yêư' à?"
"Hôn nhân của con liên quan đến sống còn và sự hưng suy của gia tộc, hàng trăm hàng nghìn người trông mong đang nhìn con kia kìa. Một lần lựa chọn chính xác còn hữu dụng hơn cả con liều mạng phấn đấu ba mươi năm, đạo lý này con còn không hiểu à?"
Lãnh Thanh Thu mặt không cảm xúc: "Bố hiểu lầm rồi, không phải con không đồng ý, là Lục Vân Phong không đồng ý."