Tô Mộng Mộng nhìn hắn vài giây, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, "Nếu đệ không ngại, ta làm giúp đệ?"
"Vậy phiền toái sư tỷ.." Bùi Tịch lập tức dừng tay, dựa lưng vào giường.
Thấy hắn phối hợp như vậy, Tô Mộng Mộng thuận tay vén áo hắn lên, không nhịn được hít một hơi, nàng cảm thấy miệng vết thương này hình như nghiêm trọng hơn?
Nàng vội vàng vén tay áo, nhúng khăn vào nước ấm lau sơ vết máu trên người hắn, lại từng chút một cẩn thận bôi thuốc.
Một nén hương sau, Tô Mộng Mộng ngẩng đầu, nhấc tay lên thư giãn một chút, lại tiếp tục cúi xuống nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn..
Trong lòng lại thở dài, nàng cũng không dám mạnh tay, bôi chưa được bao lâu lại phải đổi tăm bông mới, sợ lỡ tay làm vết thương nặng thêm hay làm mạnh quá khiến hắn đau, lại bị hắn ghi nhận. Đã vậy cũng không dám đụng chạm hắn quá nhiều, sợ hắn mắc bệnh sạch sẽ.
Trong lòng âm thầm mắng, nhân thiết thích sạch sẽ đáng chết! Còn dám để nàng đụng chạm, không biết nàng bôi thuốc cho hắn xong thì hắn phải tắm mấy lần nữa đó!
Trong sách viết, ngoại trừ nữ chính là trường hợp đặc biệt, nam chính sẽ không đụng chạm với ai, nhưng mà dù tật xấu nhiều đến đâu, gặp được nữ chính đều tốt hết, nữ chính là liều thuốc vạn năng! Có thể trị bách bệnh!
Bùi Tịch nhìn nàng đang thật cẩn thận, nhẹ nhàng, tựa như lông chim phất qua phất lại ở miệng vết thương của hắn, một chút cảm giác đau cũng không có.
Khóe miệng không tự chủ được giơ lên, ở góc độ này hắn có thể nhìn thấy rõ lông mi của nàng cong vút, thật đẹp.
"Giá trị hắc hóa của nam chính giảm điểm."
Hầu kết lăn lộn, "Sư tỷ, tỷ có thể làm mạnh tay một chút, ta không đau;"
"Sao có thể không đau," Tô Mộng Mộng trừng mắt nhìn hắn, "Sắp xong rồi, đệ kiên nhẫn một chút;"
Xuống tay mạnh một chút! Hắn tưởng rằng nàng không muốn mau mau sao! Nàng chỉ sợ lỡ tay làm hắn đau kêu lên một tiếng, giá trị hắc hóa giá trị trực tiếp tăng lên, đến lúc đó nàng có ôm đùi hắn khóc đến chết cũng không được gì!
Hôm nay giảm được điểm! Cũng không phải dễ dàng đâu!
Nàng có cảm giác nàng đã về tới thời đại mà Mao gia gia đang lãnh đạo, sống với lý tưởng cách mạng. Lý tưởng của nàng bây giờ là giá trị hắc hóa của hắn..
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tô Mộng Mộng giúp Bùi Tịch băng bó, sau đó làm đồ ăn cho hắn, rồi lại đút thuốc, dỗ hắn ngủ..
Xong hết tất cả Tô Mộng Mộng ngồi ở trên ghế, thở ra một hơi, cuối cùng cũng xong rồi, bất giác đã tới chiều rồi..
Đột nhiên linh quang chợt lóe, nàng lập tức từ trên ghế đứng thẳng lên, xong rồi! Nàng đem chuyện luận võ với nhị sư huynh quên mất rồi!
"Nhị sư huynh sẽ không đánh chết ta đi.." Tô Mộng Mộng có chút sợ hãi, hiện tại nàng lập tức chạy qua đó, thử xem có còn cơ hội sống hay không!
Nghĩ xong nàng liền chạy nhanh ra cửa, hy vọng còn kịp..
"Khụ khụ.." thanh âm suy yếu, vô lực vang lên
"Ngô.." kế tiếp lại một tiếng rên khẽ phát ra, giống như trận ho khan vừa rồi đã động đến vết thương..
"Ai.."
Bỏ đi, Tô Mộng Mộng đóng cửa, quay trở lại phòng một lần nữa ngồi xuống, lấy ra truyền âm phù;
Khóe môi chuyển động, lúc đóng lúc mở, truyền đi truyền âm phù.
Căn phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng nước;
Tô Mộng Mộng đi đến mép giường, dùng khăn lông lau mồ hôi cho hắn, thấy hắn lúc ngủ cũng không yên ổn, mày cũng nhăn lại, nàng chậm rãi dùng ngón tay vuốt thẳng.
Bùi Tịch nhắm mắt chỉ cảm giác được nàng không rời đi, vẫn ở bên cạnh hắn, giặt ướt khăn chà lau mặt hắn, cuối cùng tay dừng lại ở giữa chân mày hắn..
Lập tức thả lỏng, quanh thân cũng ấm áp hơn nhiều..
Trong rừng trúc;
Tiếng phá gió liên tục vang lên, ở phía sâu trong rừng, từng cây từng cây trúc đổ xuống
Có một thân ảnh nhấp nháy lên xuống, khiến cho từng phiến lá trúc lay động;
Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha. Nhớ đăng kí tài khoản để ủng hộ editor ạ.