Đợi đã!
An Nhạc hé mắt, người này, không, tang thi này, tại sao lại thấy quen mắt như vậy nhỉ? Ha ~ An Nhạc sờ sờ cằm, lục lọi trí nhớ, bừng tỉnh đại ngộ, yêu! Đây không phải là Hạ Điềm Linh sao! Tại sao vẫn chưa có chết! Sinh mệnh lực ương ngạnh như vậy! Nên nói không hổ là nữ chủ sao? An Nhạc nhún vai.
Như vậy, nàng muốn làm gì đây?
Hạ Điềm Linh mặc áo đỏ vuốt vuốt tóc dài, cao giọng nói: "Nói vậy các ngươi cũng đã nhìn ra, mấy kiệu phu của ta, đều là tang thi vương, nga đúng rồi, vốn có một nhóm nữa, bất quá, trên đường tới ta đã để cho bọn họ đi cửa thành khác rồi."
Song phương đang giằng co.
Đột nhiên: "Chíu!" "Bùm!" Mọi người tìm tiếng nhìn lại, một tia ánh sáng lục sắc từ phía xa bay đến giữa bầu trời nổ tung thành pháo hoa xinh đẹp, theo sát đó, lại có hai đạo pháo hoa nổ tung ở trên trời, nhưng mọi người lại không rảnh đi thưởng thức, bởi vì, ba đạo pháo hoa này đúng là phát ra từ ba cửa khác.
Không khí có chút ngưng trọng.
Hạ Điềm Linh cười nói: "Thấy không? Đây là tín hiệu của nhóm ta, xem ra, các tiểu bảo bối của ta đã thành công chiếm đóng ba cánh cửa khác."
Không tốt! An Nhạc nhìn Hạ Điềm Linh nhíu mày, tình báo lúc trước là bẫy! Nàng cố ý làm cho bọn họ biết!
Thấy An Nhạc nhìn qua, Hạ Điềm Linh khiêu khích nhìn An Nhạc, quyến rũ cười, giống như đang trào phúng.
An Nhạc cảm thấy Hạ Điềm Linh có cái gì đó không đúng, không biết tại sao, chỉ là cảm thấy rất không đúng, nhưng, không nhìn ra rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào a!
Chưa từ bỏ ý định, An Nhạc gắt gao nhìn Hạ Điềm Linh, rốt cuộc là không đúng chỗ nào, Hạ Điềm Linh cảm thấy một đạo tầm mắt nóng bỏng, nghĩ là người mến mộ mình, trêu tức nhìn qua, cũng không nghĩ đến là An Nhạc, nhất thời trợn tròn mắt, người này có bệnh a! Chẳng lẽ? Hạ Điềm Linh nghĩ tới một loại khả năng, không khỏi thương hại nhìn về phía An Nhạc, tuy rằng bộ dạng ngươi rất đẹp, nhưng là ta sẽ không thích ngươi, ngươi chết tâm đi.
An Nhạc thấy Hạ Điềm Linh vẻ mặt trong chốc lát ghét bỏ, trong chốc lát lại thương hại, có chút sờ không đến đầu óc, người này có bệnh đi?
Vì thế, đường về của não hai người thành công kết nối với nhau, trong lòng khó có được linh tê, nhất trí cho rằng đối phương có bệnh.
Về phần lời nói của Hạ Điềm Linh, An Nhạc có dự cảm, rất có thể là thật, ba cánh cửa khác có thể thật sự là đã rơi vào tay giặc, nhưng, vẫn là có chút không dám tin tưởng, ngay tại thời gian ngắn ngủi như vậy sao?
Ài, không biết mọi người thủ vệ căn cứ thế nào, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, An Nhạc không khỏi cảm giác trầm trọng trong lòng.
Những người khác không quá tin tưởng, lúc này mới qua bao lâu chứ, ba cánh cửa của căn cứ đều bị chiếm đóng? Không thể nào! Hay là nàng nổ bọn họ?
Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của mọi người, Hạ Điềm Linh trấn định quyến rũ cười, nhưng thật ra làm An Nhạc cả kinh không nhẹ, Hạ Điềm Linh khi nào thì đi trên con đường xinh đẹp, Hạ Điềm Linh cũng mặc kệ cũng không nghĩ như thế nào, tự nhìn tự nói với một tang thi vương: "Thân ái, xem ra bọn họ cũng không tin tưởng lời của ta nha, làm sao bây giờ, ta thật đau lòng ~"
Tang thi vương mặt không chút thay đổi, cung kính hành lễ, nói: "Thuộc hạ hiểu." Dứt lời, xoay người bay nhanh về phía xa, trong mắt mọi người chỉ còn lại một điểm đen càng ngày càng nhỏ.
An Nhạc không rõ vì sao:..........
Quần chúng như lọt vào trong sương mù:........
Cho nên nói, hắn rốt cuộc hiểu cái gì?! Chẳng lẽ đây là tiếng lóng các tang thi mới phát minh ra sao? Mọi người không khỏi âm mưu luận, trên thực tế thì không phải, kỳ thật Hạ Điềm Linh cũng không biết hắn hiểu cái gì, nhưng mà chỉ số thông minh của tang thi vương này rất cao, là một trong những cấp dưới nàng tín nhiệm nhất, Hạ Điềm Linh tin tưởng hắn nhất định có thể suy xét chu toàn cũng hoàn mỹ làm tốt tất cả, cho nên, chỉ là nhìn. Cũng không có ngăn trở khi hắn rời đi.
Mà bên này, tang thi vương lệnh cho một đám tang thi chiếm lĩnh căn cứ, cũng chiếm lĩnh nơi phòng thủ công kích, sau đó dẫn dắt một phần nhân loại bị tang thi trói lên đưa trước mặt đám người An Nhạc, mà người thường tất bị hắn nhốt trong căn cứ, để cho các tang thi trông coi họ.
Cái này, chứng cớ liền xảy ra trước mắt, các dị năng giả cũng không khỏi không tin tưởng, căn cứ bọn họ xác thực chỉ còn lại bọn họ còn đang chống cự, nhất thời, còn có loại cảm giác tứ cố vô thân.
Lúc này, Hạ Điềm Linh lại mở miệng nói: "Kỳ thật ta cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội gì, nếu các ngươi đầu hàng, bái ta làm vương, có lẽ ta còn có thể lo lắng một chút, tha cho người nhà và bằng hữu các ngươi một con đường sống, phải biết rằng, những người bình thường kia đều bị ta giam giữ trong nhà lao đâu, ta một người cũng không có giết."
"Phi! Chúng ta sẽ không đầu hàng!"
"Đúng!"
"Đúng vậy!"
"Giết mẹ già này!"
Hai mắt Hạ Điềm Linh nhíu lại, một tang thi vương trong đó đánh cái thủ thế, tang thi vương hiểu ý, giơ tay chém xuống, một dị năng giả bị cột lấy không còn tánh mạng, đám người đang ồn ào nhất thời yên tĩnh trở lại, sau đó đều phẫn nộ, mọi người động thủ, các tang thi bảo hộ Hạ Điềm Linh kín không kẽ hở, thanh âm bình tĩnh của Hạ Điềm Linh tiếp tục truyền đến: "Không đầu hàng? Không sao, cách năm giây giết một người."
"Tuân mệnh." Các tang thi vương cùng kêu lên, sau đó đồng loạt điểm số, lãnh khốc mà vô tình, "Một, hai ba, bốn, năm." Trong chớp mắt, lại có một dị năng giả bị trói không còn sinh lợi.
Bao gồm Ann Nhạc ở bên trong mọi người đều là lửa giận vạn trượng, có thể nói, đối với các dị năng giả đang cùng tang thi liều mạng mà nói, thanh âm lãnh khốc mà lại vang dội này quả thực là bùa đòi mạng, bởi vì chỉ trong chớp mắt nó sẽ thu gặt tánh mạng của một người, có rất nhiều người là bằng hữu của bọn họ, thậm chí là thân nhân!
Lửa giận vạn trượng quả thực cũng không đủ hình dung tâm tình hiện tại của bọn họ, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bọn thân bằng hảo hữu từng kề vai chiến đấu bị giết! Phẫn nộ rất nhiều, nhưng vẫn còn có một tia sợ hãi cùng hỏng mất, thậm chí trong lòng còn thoáng qua một tia ý niệm đầu hàng, sau khi nhận ra được, bọn họ không khỏi có chút khủng hoảng, chỉ có thể hành hạ tang thi đến chết để giảm bớt ác cảm của bọn họ.
Hạ Điềm Linh biết, bọn họ sắp hỏng mất, mắt thấy dị năng giả bị trói sắp bị giết hết, nhìn thấy hi vọng trong mắt bọn họ, Hạ Điềm Linh phốc nở nụ cười một tiếng, lại phân phó tang thi vương mang người thường đến, để cho tốc độ của bọn họ nhanh hơn, ba giây giết một người, các dị năng giả còn sống chỉ có thể trơ mắt nhìn, trừ bỏ giết tang thi, bọn họ cũng không làm được cái gì.
Rốt cục, có một người kiên trì không được, đầu hàng, mọi người chỉ là tức giận mắng phản đồ, nhưng mà khi bọn chúng sắp giết thân nhân của bọn họ, cũng đều đầu hàng, sau khi tất cả mọi người đều đầu hàng, nàng nói: "Muốn cứu bọn họ? Vậy cầu ta đi."
Cuối cùng, Hạ Điềm Linh nhìn một đám người đông nghìn nghịt quỳ trước mặt nàng, cười đến tùy ý mà điên cuồng.