Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

quyển 5 chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở một chốn âm u, đất cằn cỗi đầy sỏi đá, bên cạnh một cái vạc sôi sục, chất nước màu đen ẩn hiện đầy thành-phần kì dị, bốc lên một thứ mùi khó ngửi, cách đó không xa là một lão giả ngồi khoanh chân, thân thể gầy như chỉ còn bộ xương, tưởng như một pho tượng im lặng giữ tư thế nhập định đến vĩnh hằng.

Nam tử quỳ gối, hướng tới pho tượng lão giả khấu đầu ba cái, im lặng nhét đồ dùng vào bao, đeo đao bên hông, quay người chuẩn bị bước đi,

"Ngươi muốn đi."

Đó, không phải một câu hỏi.

Nam tử vẫn quay lưng lại với bức tượng lão giả, trầm mặc nói, "Ta phải đi."

Có quá nhiều việc đang xảy ra ngoài kia, hắn không thể mãi ở lại đây nóng ruột đợi nghe tin tức.

"Đã biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn mà..." lão giả thở dài, rồi một vật được ném về phía hắn, hắn không cần xoay người, cứ thế đưa tay chộp lại được nó, rồi nhìn xem thứ đó là gì.

Trong tay hắn là một bình sứ trắng.

"Mỗi tháng ngày rằm uống một viên."

"....Đa tạ ngài."

"Nhiều nhất là một năm sau, ngươi phải quay lại đây." Lão giả nói, "Bằng không, ngươi chết chắc."

"....Ta hiểu." Hắn nghe được lo âu trong giọng người kia, trong lòng một mảnh ấm áp, chỉ là, dù biết không nên đi, nhưng hắn vẫn phải đi.

Nếu người quan trọng nhất của hắn chết đi, thì hắn còn sống làm gì? Hắn, từ ngày ấy, đã thề sẽ bảo vệ người kia.

Có lẽ rất nhiều ngươi coi thường những lời thề, rất nhiều người coi lời thề chỉ là gió bay, nhưng hắn thật sự đã dồn cả tâm thân, nghiêm túc chân thành hết khả năng với lời thề ấy. Có thể người khác coi hắn là ngu xuẩn, bảo hắn nhớ quá kĩ ân huệ từ cách đây bao năm, bảo hắn đâu cần phải thật sự dốc cả tính mạng, hiến dâng cuộc đời như vậy.... nhưng họ đơn giản là không hiểu. Họ không hiểu cảm xúc của hắn lúc đó.

Họ chưa hề vật lộn giữa sinh tử, chưa hề cảm thấy giá lạnh của tử vong khủng bố, cũng chưa từng biết đến, cảm giác khi chập chờn giữa bóng tối tuyệt vọng.... thấy được một đạo quang minh....

Khóe miệng hắn hơi nâng lên, có lẽ đúng như Liên Hà nói, chắc hắn đời này sẽ không kiếm được cô nương nào làm vợ, không chỉ vì một cô nương bình thường sẽ không thích thấy phu quân của mình coi trọng thiếu gia hơn mình, mà còn vì hắn đã quá chú tâm cho thiếu gia, dồn hết tình cảm cho thiếu gia, nên sẽ chẳng động tâm với bất cứ ai khác nữa.

Nhưng hắn cũng không quan tâm.

Độc thân cả đời càng tốt, càng thuận tiện để phục vụ thiếu gia.

"Ngươi có thể đi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc." lão giả hạ giọng nói.

"Ngài nói đi." Hắn là người tri ân tất báo, lão giả đã đối tốt với hắn, hắn tự nhiên sẽ đền đáp lại trong khả năng của mình.

"Đừng động tới Cẩn vương của Đoan Mộc quốc." lão giả nhấn mạnh.

Hắn trầm mặc một hồi, rồi khẽ nói, "Ta sẽ không động tới hắn." nếu hắn không động tới thiếu gia.

Tất nhiên, câu sau hắn không nói ra.

Hắn không biết Cẩn vương có quan hệ gì với lão giả, trong đầu hắn có vô vàn suy đoán, nhưng hắn không nghĩ sâu thêm, với hắn bây giờ, Cẩn vương chỉ là một danh hiệu xa lạ mà thôi.

Hắn bước đi, ra khỏi Dược cốc, thấy lán trại dựng bên ngoài, nam nhân đã đứng tuổi đang ngồi bên đống lửa, lơ đãng cầm que họa hình tròn trên nền đất, hắn tới gần nam nhân, cúi đầu, "Gia chủ."

Đây là đương gia đứng đầu của Mộ Dung gia, là cha của Mộ Dung Diệp Y.

Thấy hắn tới, nam nhân khẽ cười, "Bỏ trốn ra đây?"

"....Vâng." Thật ra lão giả cũng biết hắn rời đi, nhưng thực tế vẫn là hắn đã rời đi trước hạn định, nên vẫn coi là đã bỏ trốn.

"Đáng ra ta nên gầm lên trách mắng, bắt ngươi quay lại để chữa trị cho xong rồi làm gì thì làm, nhưng ta sẽ không làm vậy." nam nhân ôn hòa nói, "Ngươi biết đấy, ta thương Diệp Y nhất, còn ngươi chỉ là một hạ nhân. Tính mạng của ngươi luôn xếp sau Diệp Y."

"....Thuộc hạ biết."

"Đưa ngươi đến đây chữa bệnh, tận dụng nhân tình bỏ vốn lớn như vậy, cũng chỉ vì muốn ngươi có thể bán mạng cho Diệp Y lâu hơn, không chết giữa đường."

"....."

Nam nhân cầm que cời cời đống lửa, thì thầm, "Ngươi là lá chắn và thanh gươm của Diệp Y, ngươi tồn tại để bảo vệ nó, để diệt trừ mọi mối nguy hiểm với nó, điểm này, cả ta và ngươi đều đồng ý, phải không?"

"Vâng."

"Bây giờ, đứa con ngốc của ta đang đâm đầu vào rắc rối, phận làm cha như ta không nỡ phật ý nó khiến nó không vui, nên chỉ có thể để ngươi đi theo nó thôi."

"....."

"Trong các con chó ta để tâm bồi dưỡng, thì ngươi là con chó ưu tú nhất." Nam nhân cười, "Ta không cần ngươi nghe lời ta, con chó tốt chân chính chỉ trung thành với một chủ, nếu có ngày ta gây hại cho Diệp Y, công việc của ngươi là giết ta mà không do dự."

"Ta cũng chưa từng có ý định nương tay với ngài." hắn trả lời.

Hắn luôn có ưu tiên rõ ràng, hắn tôn kính gia chủ, vì ngài ấy dạy dỗ hắn, vì ngài ấy là cha của thiếu gia.... nhưng khi đụng tới lợi ích của thiếu gia, thì mọi tư tình của cá nhân hắn đều phải gạt sang một bên.

Hắn biết vì thiếu gia, mình có thể giết Mộ Dung phu nhân, giết cả Liên Hà, mà không hề chùn tay.

"Nhìn cho kĩ." Gia chủ nói, rồi lấy một cuộn giấy từ trong áo, chậm rãi mở ra trước mặt hắn, theo từng đoạn giấy bị lộ ra, những vết mực đen ngoằn nghèo không ý nghĩa đập vào mắt, thì từng đoạn hình ảnh âm thanh cũng ùa vào trong đầu hắn, một cỗ lực lượng dâng lên trong người hắn, khiến hắn không khỏi ôm đầu người run rẩy, toàn thân đau buốt...

Gia chủ lạnh lùng nhìn người đang co rúm lại đau đớn, thu cuộn giấy lại, cất nó cẩn thận rồi khoan thai nói, "Vì ngươi thân trong kinh thành, nên để không khiến những kẻ khó lường quyền cao chú ý, ta đã khóa lại phần kí ức và lực lượng ngươi có trong giai đoạn ngươi được bồi dưỡng, khiến ngươi luôn là một thị vệ bình thường của Mộ Dung phủ, dù là ai cũng không tìm được sơ hở từ ngươi."

Không chỉ Hàn Trung, mà bên cạnh Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung gia gia cũng đều có những thủ hạ như vậy, chính họ cũng không biết họ là lực lượng ngầm đã được đầu tư kĩ lưỡng của gia chủ.

Nếu gia chủ không giải khóa, thì khóa này cũng sẽ tự động giải khi chủ nhân của họ gặp nguy hiểm.

Nếu ý thức của Hàn Trung ghi nhận thiếu gia đang gặp nguy hiểm mà với sức y hiện tại không thể giải quyết, thì khóa của y sẽ mở ra, cho y lực lượng y cần có để bảo vệ thiếu gia.

"Bây giờ thì đi đi." nam nhân khoát tay nói.

Là một phụ thân thương con hết mực, từ rất sớm, ngay khi con trai mới chào đời, Mộ Dung phụ đã dự tính đến việc đào tạo các con chó phục vụ cho con mình tương lai.

Năng lực có thể để sau, còn quan trọng nhất là phải trung thành.

Và, khi Hàn Trung xuất hiện, Mộ Dung phụ cảm thấy mình đã tìm thấy 'nguyên liệu' làm chó ưu tú nhất.

Thằng nhóc ấy tri ân tất báo, trưởng thành sớm, nghiêm túc ghi khắc từng lời mình đã nói, hoàn toàn không coi 'ân cứu mạng' là thứ có rồi quên ngay.

Nó nói, sẽ dùng cả đời báo đáp thiếu gia, là nói thật.

Nó thông minh, hiểu không có thứ gì cho sẵn, hiểu phải bỏ công sức để đạt thành quả....

Mồ côi lang bạt đường phố, nó hiểu tranh đấu, hiểu lừa lọc hiểu tàn khốc, thể yếu khiến nó không làm được gì chỉ có thể moi rác ăn xin, nhưng vì thế mà nó càng có thể chịu khổ, đáy lòng càng có hung tính sẵn sàng giết chóc....

Diệp Y còn rất thân thiết ưa thích nó.

Nên Mộ Dung phụ càng cảm thấy nó rất thuận mắt.

Quan trọng nhất là: thằng nhóc này tự nguyện làm chó, hoàn toàn không cần tẩy não đe dọa dụng thủ đoạn gì. Khi hắn mới ám chỉ một chút, nó đã hoàn toàn chấp thuận để hắn bồi dưỡng, để sau này phục vụ chủ nhân tốt hơn.

Thật là hài tử ngoan. Mộ Dung phụ đáy lòng khen ngợi nó.

Mộ Dung phụ thân là thương nhân, quan hệ rất rộng, ngoài ra y còn có một vài bí mật mà cả gia đình không ai biết.

Mộ Dung gia gia – cha của y, thiếu quyết đoán, tính tình hiền lành, y cảm thấy chia sẻ chuyện này với gia gia cũng chẳng ích gì, chỉ khiến người kia phiền lòng lo nghĩ, chi bằng cứ để gia gia an tâm dưỡng lão hưởng tuổi già.

Mộ Dung phu nhân – vợ của y, nàng ấy ôn nhu hiền lương thục đức, lại còn tin Phật ăn chay sợ sát sinh, tuy y yêu nàng, nhưng cũng cảm thấy mấy chuyện đấy nàng không biết thì hơn. Y không muốn bị nàng giảng kinh bảo y khi chết sẽ vào Địa ngục gì đó.

Mộ Dung Diệp Y – con trai y, thôi thì cứ để nó làm thiếu gia sống yên bình cả đời đi, y không định để nó kế thừa gia nghiệp 'ngầm' ấy, nên nó cũng không cần biết làm gì.

Nguyên tác truyện kết thúc với những lời miêu tả rằng Hàn Trung cả đời canh mộ cho thiếu gia, ngoài ra còn nói về việc Mộ Dung phụ chết bệnh vì quá thương nhớ con trai....

Nhưng thật ra, trong thế giới nguyên tác, thì cái chết của Mộ Dung phụ là do Cẩn vương ám hại.

Lúc đó Mộ Dung phụ nổi giận vì cái chết của sủng nhi, quyết giết đám cẩu nam cẩu nữ kia, nhưng, một nhân vật phụ thường đóng vai bối cảnh thì làm sao đấu lại hào quang cường đại của một đám nam nữ chủ, dù có nội tình thâm hậu thì việc y chết là chuyện đương nhiên.

Dù Diệp Y đã đọc hết truyện nguyên tác thì vẫn không biết những chi tiết ngầm ẩn ấy, tựa như U, trong nguyên tác y không hề xuất hiện, nhưng thật ra y đã tồn tại, chỉ là sau khi thái hậu bị Hiên Viên hắc hóa giết chết, thì U thân là cận thần thân tín cũng bị sát hại nên không hề được xuất hiện trong nguyên tác mà thôi.

Trong thế giới của 'Đỗ Nguyệt Nhi NP thịt văn sử' thì Mộ Dung phụ là một boss ẩn, chỉ là y không phải nam chính, càng không đóng vai thúc đẩy hắc hóa như thái hậu, nên hầu như không có đất diễn thể hiện bản lĩnh của mình, cuối cùng chết rất lãng nhách, bị chụp cái mũ chết bệnh vì thương nhớ con trai, nực cười, tinh thần y đâu yếu đến thế? Y thương tâm thì sẽ vùng dậy đánh chết những kẻ làm y thương tâm, chứ đâu nằm nhà chết bệnh?

Việc Diệp Y từng thắc mắc: là tại sao Mộ Dung Diệp Y nguyên tác sống thiếu gia như thế, cha mẹ sủng nịch đến tột cùng như thế, muốn gì được nấy như thế, mà lại vô cùng ngoan ngoãn không hư hỏng như đám công tử được sủng thông thường? Thật ra, đó là vì có Mộ Dung phụ. Mộ Dung phụ sủng nhi tử, thương nhi tử, nhưng cũng không định để nhi tử thành loại phá gia chuyên gây họa, thân hình béo ú ăn suốt ngày, thích đánh bạc trêu ghẹo gái nhà lành..... nên đã thông qua Hàn Trung Liên Hà – hai người thân thiết nhất với nhi tử để gây ảnh hưởng lên nhi tử, không để con trai mình rơi vào con đường sa ngã, thậm chí cả bạn bè bằng hữu tiếp cận với Diệp Y nguyên tác cũng phải qua Mộ Dung phụ thẩm định, nếu là loại bạn xấu, thì sẽ được thuộc hạ của Mộ Dung phụ tìm cách dẫn dụ ra chỗ khác, đừng tiếp cận Diệp Y nữa....

Mọi việc đều có lí do, chỉ là lí do đó có được ghi trong nguyên tác hay không thôi.

Còn trong thế giới do tiểu thuyết diễn sinh ra này, thì mọi chuyện dù nhỏ hay lớn, dù có là những chi tiết ngầm không được ghi ra câu chữ, thì trong thế giới này họ vẫn tồn tại, vẫn mang những thân phận 'ngầm' ấy.

Nếu theo đúng tiến trình truyện, thì có lẽ họ sẽ chết theo đúng cốt truyện, không để lại dấu vết gì.

Nhưng bây giờ vì có BUG xáo tung cốt truyện, phá hủy kịch tính, nên họ cũng xuất hiện nhiều hơn.

Và mọi thứ càng lúc càng khó có thể đoán trước được hơn.

Lúc ở phủ, Mộ Dung phụ nói: có gây họa đến đâu thì y cũng có cách bảo toàn cho Diệp Y, thật sự không phải mạnh miệng an ủi con trai đâu.

Chỉ là Diệp Y không biết, chỉ thầm cảm động vì tình cảm phụ thân dành cho mình, quyết định sẽ không để gia đình lo lắng, càng không để cha vì thương tâm mình mà chết lúc kết truyện....

Truyện Chữ Hay