Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

quyển 4 chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Hiên Viên bây giờ đã xác định được tình cảm của mình với Diệp Y. Đó là hắn đã coi Diệp Y như bằng hữu, đệ đệ, bán đệ tử, kiêm tri kỉ. Tuy chưa đến mức đập đàn nhưng hẳn cũng không phải quá nhàn nhạt, ít ra cũng ở mức mà hắn tự thấy là mình có thể làm bia đỡ tên cho Diệp Y được.

đập đàn: nằm trong sự tích Bá Nha – Tử Kỳ: tương truyền hai người rất thân nhau, là tri âm tri kỉ, Bá Nha đánh đàn Tử Kỳ lắng nghe, sau khi Tử Kỳ chết thì Bá Nha đã than khóc đập đàn, thề sẽ không bao giờ đánh đàn nữa vì thế gian đã hết người hiểu tiếng đàn của mình rồi. (đam mỹ rành rành ra )

Còn Diệp Y coi hắn là gì, hắn vẫn chưa xác định được. Triệu Hiên Viên từng nghiêm túc suy nghĩ, và cảm thấy mình đây có lẽ đứng sau phụ mẫu y, đứng sau Trương Hàm (một bằng hữu khác mà y thường nhắc tới – theo lời y kể thì bằng hữu ấy vừa lưu manh vừa hắc ám, nhưng y lại rất thích gã), rồi Hàn Trung Liên Hà (thị vệ thị nữ thiếp thân của y), rồi thằng điên kia.... có thể vẫn còn vài người mà y chưa kể với hắn nữa. Triệu Hiên Viên bấm ngón tay đếm đếm, nhận ra mình nằm trong số mười người dẫn đầu trong lòng y đã là may rồi, với mức độ quảng giao dễ tin người của Diệp Y, thì không chừng vị trí của hắn còn ở xa tít tắp.

Trong khi hắn đây đã hào phóng cho Diệp Y đứng.... ngang hàng với Nguyệt nhi và mẫu hậu, song song đầu bảng trong vị trí 'những người quan trọng với hắn', vị trí thứ hai là dành cho Triệu quốc, thì y lại vứt hắn không biết ở xó nào trong lòng.

Triệu Hiên Viên sâu sắc cảm thấy mình đây đang đơn phương, bỏ chân tâm không được đối phương hồi đáp.

Bởi vậy, Triệu Hiên Viên mới xốc lại tinh thần, suy nghĩ cố gắng xem liệu có thể cải thiện vị trí của mình trong tâm Diệp Y không, mục tiêu hiện tại là leo lên Top , sau đó cứ thế leo dần coi có thể... ừm, ít ra cũng đến được số không (số số dành cho phụ mẫu của Diệp Y, một hiếu tử như Hiên Viên tự nhiên sẽ không tranh giành với phụ mẫu của người ta).

Mà gần đây, hắn ít nghĩ đến Nguyệt nhi hơn, khi nghĩ đến nàng cũng không còn đau day dứt như ngày trước, không biết đó có phải dấu hiệu chứng tỏ nàng đã rớt hạng trong tâm hắn không nữa... mà thái hậu gần đây cũng yên tĩnh đến kì lạ, yên tĩnh đến độ hắn không biết nên đối phó thế nào, lòng cứ thường lo lắng liệu có phải thái hậu đã thần thông quảng đại đến độ bà hành động rồi nhưng hắn vẫn chẳng phát giác được gì, nghĩ vẫn yên tĩnh không.

Chúng phi tần của Triệu đế sớm đã quen với việc thất sủng, trước khi Nguyệt nhi xuất hiện thì hắn một tuần đi được hai lần gọi là cho có, sau đều bắt họ uống thuốc hủy thai, sau khi Nguyệt nhi xuất hiện thì càng là độc sủng một người, khi ả ta có dấu hiệu thất sủng, chúng phi tần đang tưởng cơ hội đến, thì bệ hạ lại dứt khoát sống khổ tu, đêm đến cứ an bình yên vị ở trong chính điện, tuyệt không đến cũng không triệu phi tần nào vào.

Bao thủ đoạn đã sử ra nhưng đều bị ám vệ của hoàng đế hủy từ trong trứng nước, đi cùng với đó là trừng phạt nghiêm khắc, khiến chúng phi tần của Triệu đế cứ thế ai oán héo hon, lần nào người nhà vào thăm cũng than thở một hồi, người nhà của họ thường là không phú cũng quý, nghe con gái than thở, lại nghĩ đến vận mệnh Triệu quốc, liền dâng sớ lên tiếng khuyên răn muốn Triệu đế lâm hạnh ai đó lưu tử tự, nhưng lại bị ngài ấy dứt khoát gạt đi không lưu đường sống thương lượng nào.

Về phần vị công tử trong chính điện của hoàng đế, thì quần thần đã là dứt khoát không nhìn, họ căn bản không khuyên nổi chuyện đó, cố khuyên thì sẽ chỉ bị chụp cái mũ 'đoạn tụ với con trai cháu chắt huynh đệ phụ thân' của mình mà bị tước quan trong nhục nhã, bệ hạ không đoạn thì tốt, muốn đoạn cũng mặc cho ngài ấy đoạn, chỉ cần ngài ấy biết điều lưu tử tự là được rồi.

Trong chúng quần thần, thì gian thần luôn biết điều không nói về việc hoàng đế sẽ không muốn nói, còn trung thần lại luôn là phe cánh lắm chuyện sẵn sàng lấy mạng can gián, chỉ là trung thần luôn xem trọng thanh danh, lấy mạng của họ họ cũng không sợ bằng việc phải mang danh 'loạn luân' kiêm 'đoạn tụ', chịu cảnh vạn người phỉ nhổ, có khi còn được phú thành thơ văn lưu muôn đời sau. Triệu Hiên Viên nắm được điểm này, lấy đó ra đe dọa thì ngay cả những lão trung thần chính nghĩa nhất cũng không dám lên tiếng về công tử kia.

Trong khi vấn đề hậu cung của Triệu đế đang như một chảo dầu sôi (một phần cũng vì bây giờ quốc gia yên ổn quá, không có ngoại địch, cũng chẳng có thiên tai nào để quần thần phân tâm, nên họ cứ thế nhìn vào thứ trước mắt: đó là vấn đề con cái nối dõi của đế vương; khiến Hiên Viên đôi lúc còn hận hận ác ý mong có chiến tranh hay gì gì đó xảy ra đi, để đống con mắt kia đừng có nhìn chằm chằm vào việc trên giường của hắn nữa) thì cung thái hậu vẫn yên ả, thái hậu vẫn ngày ngày gõ mõ tụng kinh – dù Hiên Viên chưa từng tin mẫu hậu nhà mình tin Phật – sau đó chiều đến thì thưởng trà, trò chuyện với chúng phi tần, một mảnh hài hòa như thể chẳng phải đang đại chiến với hoàng nhi.

Diệp Y, vẫn ngày ngày hết ăn lại uống, sống sướng như heo, cả con lang người cũng sắp béo tròn ra một vòng....

Dưới tình hình ấy, một đêm trăng tròn, Bùi thị vệ lẻn vào Minh Nguyệt cung của Nguyệt phi.

"Huynh...?"

"Suỵt." Y đưa tay lên môi ra hiệu im lặng, đôi mắt nhìn nàng tràn đầy thâm tình, miệng nói nhanh, "Nàng mau chuẩn bị đi, mười ngày sau ta sẽ giúp nàng rời khỏi đây!"

"...." Nguyệt nhi đang định từ chối. Dẫu sao đây cũng không phải lần đầu tiên có nam nhân đề nghị mang nàng bỏ trốn khỏi cung tiêu diêu tự tại, nhưng nàng với họ chỉ là xác thịt chi giao, nếu về tình cảm thì nàng vẫn yêu Triệu đế nhiều hơn.

Bùi thị vệ tỏ ra lo lắng thật sự, "Nguyệt nhi, thật sự không thể chậm hơn được đâu. Thái hậu đã nhắm vào nàng rồi."

"Thái hậu?" Nguyệt nhi lập lại, đôi mắt đẹp thoáng mơ hồ, nàng biết thái hậu chưa bao giờ ưa thích nàng, chính xác hơn là chẳng nữ nhân nào ưa thích nàng, nhưng chẳng lẽ bà ta sẽ muốn giết nàng?

"Đúng, bị thái hậu ban tử lệnh mà còn ở trong cung thì không thể sống được đâu."

"Huynh... huynh có bằng chứng gì?" Nguyệt Nhi bối rối nhưng kiên quyết nói, nàng không ngu ngốc, biết đâu đây chỉ là một lời lừa gạt để dụ nàng rời cung với y?

"Nàng...." Y nhìn nữ tử mình yêu đầy bất đắc dĩ, cũng có chút bi thương, chẳng lẽ nàng không tin tưởng y như vậy sao?

Hắn đang định lên tiếng, thì lại nghe tiếng sột soạt, biết có người đang đến gần, hắn vội thi triển khinh công bỏ trốn, trước khi đi còn nhanh nói với nàng, "Nàng chuẩn bị đi, giờ Dậu mười ngày sau ta sẽ đến."

Mười ngày sau là ngày lễ tổ, hầu hết tinh anh sẽ tụ về gia nhập trong đội quân cung nghênh thánh giá rời cung, phòng vệ trong cung sẽ bớt đi nhiều.

Nguyệt nhi nhìn người kia khuất bóng, thật cảm thấy không biết làm sao, không biết y nói thật hay giả. Nếu giả thì tốt, còn thật thì....

Nàng phất tay bảo thị nữ rời đi, đáy lòng lo lắng khi nhớ về ánh mắt khắc nghiệt như muốn lăng trì nàng thành vạn mảnh của thái hậu.

.

"Lễ tế tổ?"

"Đúng." Triệu Hiên Viên vừa nói, con dao trong tay vừa di chuyển, nhanh chóng gọt rời vỏ táo. Ban đầu còn sai sót gọt vỏ quá dầy, nhưng bây giờ hắn đã quen tay hơn rồi. "Ngươi đi với ta."

"Sao ta phải đi với ngươi?" Diệp Y lơ đãng hỏi, tay với tới đĩa táo Hiên Viên gọt sẵn, cho vào miệng, nói thêm, "Ngươi thử tỉa vỏ táo thành hình tai thỏ xem?"

"Tai thỏ?" Triệu Hiên Viên cũng không có ý định thành đầu bếp, chưa từng làm mấy trò tỉa rau củ trang trí như vậy, nhưng ở đời ai cũng có lần đầu, "Để ta tỉa thử xem. Ta không yên tâm để ngươi lại trong cung một mình." hắn trả lời cả hai câu hỏi.

"Chỗ đó xa lắm..." Cách kinh thành đến mấy dặm.

"Chỉ cần hai ngày thôi. Hơn nữa ngươi sẽ ngồi với ta, đảm bảo không mưa không nắng gió, và cam đoan là xe ngựa rất êm, ngươi có thể ngủ một mạch, dậy ăn rồi ngủ tiếp." hắn biết với con heo này thì cam đoan đó rất có sức hấp dẫn. Triệu Hiên Viên nói, rồi mắt chăm chú dán vào quả táo mới tinh mình đang cầm, hình dung xem nên cắt thế nào để được hình tai thỏ, con dao trong tay khẽ ướm thử trên quả táo, thấy không được lại thử xem kiểu khác.

Diệp Y suy nghĩ cân nhắc, trong lúc đó còn thuận tiện đưa táo cho con lang, nhưng con lang vốn kiên trì ăn thịt chỉ ngửi thôi đã vứt đi không thèm ăn rồi.

Hắn nằm dài trên ghế quý phi, mơ hồ nhìn hoàng đế tôn quý ngồi gọt táo, sau đó nghe y trầm ngâm hỏi, "Ngươi thấy táo này có ngon ngọt gì hơn táo bình thường hay ăn không?"

Hắn nghiêng đầu không hiểu, nhìn Triệu đế đã thành công tỉa được một miếng táo tai thỏ đầu tiên, trả lời, "Ta thấy chẳng khác gì nhau."

Đồ ăn trong cung đương nhiên đều là thượng hạng, tuyệt không kiếm được một quả táo hư thối có sâu, còn chất lượng hơn táo trong phủ của hắn một bậc. Bản thân hắn ăn thấy y như nhau, nhưng nếu y đã hỏi vậy thì hẳn có khác biệt. Bản thân y cũng có bao giờ bê cả rổ táo vào đây ngồi gọt như lúc này đâu.

Hắn nhìn kĩ lại, nhưng ngoài việc nhận ra táo này trông hơi nhỏ hơn táo bình thường Ngự thiện phòng dâng ra, thì hắn chẳng phát hiện được điểm khác nhau nào nữa.

Hiên Viên im lặng tỉa táo hình tai thỏ một lúc, rồi nói, mắt vẫn nhìn dao, "Đây là Thúy Linh quả – đồ tiến cống của Kim quốc, nghe nói là rất quý giá, một rổ này ngang với một vạn lượng vàng, mà nhiều khi có tiền cũng không có mà mua."

"...." Hắn nhìn y, nhìn lại cái rổ.

"Ta cứ tưởng bị lừa, nhưng tra đi tra lại thì vẫn thấy đây đúng là Thúy Linh quả nước họ, và nó đúng thật là rất hiếm, ở nước đó."

"...."

" Còn táo ở Triệu quốc, đáng giá mười đồng một cân." Hiên Viên nhàn nhạt nói, giọng đầy bất đắc dĩ.

Họ tiến cống đồ quý giá theo đúng quy tắc, hắn có thể nói được gì ngoài việc yêu cầu năm sau không cần cái gọi là Thúy Linh quả này nữa?

Các nước phụ thuộc khác dâng hết trân châu rồi mã não, sau đó là mấy gốc nhân sâm, mấy gốc Tuyết Liên vạn kim khó cầu, Kim quốc dâng lên một rổ táo, nhưng hắn lại chẳng thể phát nộ được, vì họ đúng là đã chọn đồ quý của nước mình. Hơn nữa xét thấy Kim quốc là nước nhỏ nằm giữa biển, đường xá xa xôi, văn hóa yếu kém, thiếu thốn đủ thứ, nên hắn cũng không thể rắn lòng chèn ép bắt họ đổi lễ phẩm nữa.

Diệp Y phụt cười, rồi phá lên cười ra tiếng, giờ hắn đã hiểu tại sao Hiên Viên u ám ngồi gọt táo rồi. Lễ vật tiến cống của cả một nước là một rổ táo, ha ha ha! Cả các châu huyện trong Triệu quốc cũng không thể đưa lễ vật nào bình phàm bằng một nửa thế~

Mọi người hiểu chứ, đây là cách gọi khác nhau, ở Kim quốc táo được gọi là Thúy Linh quả, Kim quốc còn là quốc gia vùng biển cây cối khó phát triển, nên Thúy Linh quả rất hiếm có, còn ở Triệu quốc thì cái gọi là ' Thúy Linh quả ' này mọc đầy rẫy, tên gọi phổ thông là 'táo', trong mắt Hiên Viên và Diệp Y, thì táo mọc ở đâu cũng chỉ là táo, ăn vào vị vẫn y như nhau.

Lễ vật tiến cống là một rổ táo, mà lại cứng họng không nói được gì... thử hỏi tại sao hoàng đế bệ hạ không u uất bê rổ táo vào ngồi gọt chia sẻ đồ quý báu này, thuận tiện phàn nàn luôn với Diệp Y ^^

Truyện Chữ Hay