Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

quyển 4 chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trương Hàm gõ gõ bàn, vị quản sự im lặng đứng hầu một bên, không dám thở mạnh, càng không dám nâng đầu nhìn vị thiếu gia đang đăm chiêu suy nghĩ.

Sau khoảng thời gian dài như cả đời hắn, hắn nghe thiếu gia nói, "Không cần cố liên lạc với y nữa."

"Đại nhân...." hắn không nhịn được muốn nói, nhưng lại lập tức ngậm miệng khi người kia nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

Sau đó hắn nghe y nói, "Sửa đổi kế hoạch. Không cần cho y biết trước, cũng không cần sự phối hợp của y nữa."

"....."

"Hừm, dám bắt ta chịu khổ như vậy, dọa y một chút coi như trừng phạt đi." Hắn nghe người kia hừ lạnh.

Hắn cúi đầu, nhận lệnh.

Vì đã mang cái danh sư phụ, nên một hoàng đế nghiêm túc như Triệu Hiên Viên cũng muốn làm việc cho xứng với chức danh của mình.

"Hoàng đế, ngài đừng sờ nắn người ta như vậy được không? Ta rất nhột." Diệp Y không vui nói.

"Ngươi bất kính với ta còn ít sao? Không cần gọi ta là hoàng đế, cứ gọi ta Hiên Viên là được rồi." Hắn lầm bầm trong khi tiếp tục nắn bóp các khớp xương của người kia, rồi nói thêm, "Ngươi đúng là không phải hảo tài liệu luyện võ."

Y lại nói y như Hàn Trung từng nói, chẳng lẽ hắn vô dụng đến thế sao?

Y xem xét chán, cuối cùng cũng thở dài, đứng thẳng người lên không bóp chân hắn nữa, rồi nhìn vào mắt hắn, nói rất chân thành, "Diệp Y, ngươi trước kia chỉ có ăn với ngủ phải không?"

Đang ám chỉ hắn là heo phải không? Diệp Y khó chịu, hắc lang đang ngồi xem như cảm nhận được sự khó chịu của hắn, liền gầm gừ với hoàng đế, khiến hắn lại vươn tay ra cốc đầu nó một cái, khiến nó biết điều ngậm miệng lại.

Như không để ý đến sự không vui của hắn, Triệu Hiên Viên chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói, "Ngươi đã gọi ta là sư phụ thì ta sẽ có trách nhiệm với ngươi. Ngươi đã lớn tuổi, căn cốt định hình, muốn thành cao thủ là không thể nào, nhưng nếu nỗ lực thì có lẽ cũng sẽ đạt được chút thành tựu, vấn đề đầu tiên ta muốn hỏi ngươi là: ngươi có dám giết người không?"

"Giết người?"

Y khoan thai nói, mặt lạnh lùng thản nhiên như thể không phải đang nói về sinh mạng, "Nếu không có gan giết người, thì cơ bản là không thể tập võ." Nếu võ công không đủ cao thâm tinh diệu thì phải lấy khí thế bù vào, nhưng Diệp Y lại nhát gan, hắn chỉ lo y khi tấn công sẽ lo trước lo sau, sợ làm kẻ địch chết, vậy chi bằng đầu hàng trước cho rồi. Hồi nhỏ, ngay khi hắn bắt đầu vung đao được vài đường cơ bản, sư-phụ hắn đã trói một tử tù đến trước mặt hắn cho hắn giết.

Đao không có sát khí thì không phải là đao, y đã dạy hắn như thế.

Triệu Hiên Viên có thể công chính yêu thương dân chúng không thích tru di cửu tộc ai, nhưng y là một đế vương, là bậc minh quân có thể giết những kẻ đáng giết, hoàn toàn không nhu nhược.

Giả dụ có chiến tranh, thì hắn hoàn toàn có thể hạ lệnh xuống, giết đi hàng trăm vạn binh lính nước đối địch. Lòng nhân từ của hắn, ôn hòa của hắn, sự mềm lòng của hắn, chỉ dành cho những kẻ hắn đánh giá là vô tội không đáng chết. Thương xót với kẻ địch, không phải thánh nhân, mà là tự sát.

"Ta không muốn giết người." Diệp Y nắm tay mang vẻ quyết tâm, nói, "Ta sẽ tự bảo vệ được bản thân mà không gây hại cho ai cả."

Diệp Y đã lớn lên trong một thế giới giết người là vào tù, hoàn toàn không như thế giới vương quyền là trên hết như ở đây. Hắn cũng biết nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình, ở nơi này mạng người như cỏ rác, nhưng hắn thật không muốn....

"Vậy ngươi có thể hạ thủ nặng tay không?" Triệu Hiên Viên thấy người kia căng thẳng, cũng không muốn làm khó y, hạ giọng mở ra con đường khác. Dù sao y như vậy mới là y, hắn cũng không muốn dồn ép quá khiến Diệp Y thành một kẻ máu lạnh giết người không ghê tay.

Cảm giác giết người thật rất nặng nề, hắn không muốn Diệp Y cũng cảm thấy cảm giác ấy.

"Ta sẽ cố gắng." Diệp Y nói, hắn nhìn nhìn y, sao mà cảm thấy không đáng tin chút nào... Hắn cân nhắc xem mình có nên học tập sư phụ, trói một tử tù đến đây cho y tập cắt gân chân tay kẻ địch không.

"Ta sẽ nhìn xem cố gắng của ngươi." Triệu Hiên Viên kết luận, đáy lòng không trông đợi, nhưng khi mắt vô tình liếc qua cuốn sách nói về thảo dược trên bàn, đầu lại bật ra ý tưởng, "Diệp Y, ngươi có muốn học về độc thuật không?"

Không như Hàn Trung đầu óc hạn hẹp chỉ nghĩ về đao kiếm, tầm mắt của Triệu Hiên Viên rất rộng, trong cung lại suốt ngày phải dùng ngân châm thử độc, nên vừa thoáng nghĩ về thảo dược, trong đầu đã lập tức hiện ra một đống phương thuốc chế độc dược. Diệp Y thể lực không tốt, lại không dám giết người, theo hướng này có lẽ phù hợp hơn.

Diệp Y lớn tiếng nói, "Ta đã học rồi."

Một lúc sau, Diệp Y như nghĩ ra điều gì, liền thêm vào, "Nhưng chỉ cơ bản thôi, tự học là chính. Không đến mức độc chết cả tòa thành đâu."

Triệu Hiên Viên không nói gì, thầm nghĩ: Ta có bảo ngươi đầu độc tòa thành nào đâu?

"Nhưng ta không nhờ ngươi dạy ta độc thuật. Ta muốn ngươi dạy ta võ công." Hắn khoanh tay nói, nếu muốn học về độc dược, hắn đã đi bám vị đại phu nào đó rồi. Hắn chọn y bái sư, vì nhất thời nổi hứng, hơn nữa cũng vì muốn kiếm ô dù che chở, làm đệ tử của nam chủ nhất hẳn mạng sẽ cứng hơn một chút, cuộc sống cũng sẽ dễ chịu lắm tiền hơn một chút, một phần cũng vì hắn thật sự, thật sự muốn học võ. Dù đã xác định rằng độc thuật mới là cách chiến đấu chính, nhưng hắn vẫn mong có thể cường đại lên chút ít.

Ít nhất là có thể trèo đèo lội suối, ôm nữ chủ bỏ trốn với tốc độ cao, chứ không phải mới chạy nhảy một tí đã phải thở hồng hộc ngồi nghỉ như bây giờ, hồi ở trong phủ, hắn từng thử vác bao gạo nặng chừng ba chục cân lên vai rồi chạy, nhưng cuối cùng chỉ bước hai bước cả người cả gạo đã ngã vật ra.

Hắn không chỉ có bản thân để bảo vệ, hắn còn cần bảo vệ nữ chủ. Nữ chủ đại nhân lại là đại tiểu thư liễu yếu đào tơ, hơi chút là ốm, hơi tí là trặc chân, thêm nữa còn phụ gia đặc tính thu hút rắc rối, mê trai đẹp, chuyên nũng nịu.... nếu không có ngòi bút của tác giả thần thánh thì hắn thật không hiểu nàng ta làm sao sống được đến cuối truyện.

Với kịch tính truyện đã lanh tanh bành như bây giờ, hắn thật chẳng biết tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

"Ngươi căn bản không phù hợp học võ, nhưng ta sẽ cố gắng." Dù có là đồ phế vật chăng nữa, thì hoàng đế này vẫn có thể cho y uống mấy loại đan dược bổ phẩm của chốn võ lâm, rồi hắn nói thêm, "Đồng thời ngươi vẫn phải tập trung phát huy thế mạnh của mình, khi tình hình dịu xuống, ta sẽ gọi một thái y đến dạy ngươi về dược học."

Võ công không có đường tắt, dùng ngoại lực như đan dược để gia tăng thực lực không bao giờ là phương án lâu dài.

Nhưng dù sao Diệp Y cũng không định thành cao thủ, nên Triệu Hiên Viên cứ thế cho y dùng đan dược hoàng gia tích trữ, bắt y chép đi chép lại một bộ công pháp cơ bản lần, khiến y nằm mơ cũng lảm nhảm về công pháp, sau đó lại bắt y ngồi tĩnh tọa luyện nội công, học về huyệt đạo con người, mục tiêu là khiến y biết cách điểm huyệt – cũng như biết cách giải huyệt.

Muốn làm hết chừng đó, người thường khoảng chừng ba năm, nhưng Diệp Y kêu la rằng như thế quá chậm, bảo hắn cứ dồn ép y, làm sao rút ngắn thời gian hết mức. Nhưng, sau khi dồn ép năm ngày, Diệp Y đã không chịu được lăn ra ốm, hắn liền dừng tiến độ rèn luyện như thể không chết không ngừng lại, rồi dù Diệp Y khỏi ốm xong lại như tiểu Cường đòi chịu ngược tiếp, hắn vẫn không chịu ngược y.

Nhìn y vất vả kiệt sức, lòng hắn rất khó chịu.

Sao y lại nỗ lực như thế? Hắn sẽ bảo vệ y mà.

Triệu Hiên Viên làm sao biết tâm trạng của Diệp Y, ba năm, ba năm nữa thì nam ngũ cũng xuất hiện rồi.

Diệp Y càng lúc càng cảm thấy thế giới này chẳng chịu dừng lại cho hắn đuổi theo.

À, mà nội dung truyện đã đi đến đâu rồi? Sao mãi mà Nguyệt nhi chưa chạy trốn để hắn còn cắp đít chạy theo?

Diệp Y lo học võ rèn luyện, tự nhiên sao lãng hắc lang, Triệu đế vốn chướng mắt con lang, nên cũng lấy lí do nó sẽ làm Diệp Y phân tâm để nhốt nó sang phòng khác. Điều đó đương nhiên khiến hắc lang không vui, mức độ nghe lời cũng giảm đi.

Hơn nữa, nó là lang, bản tính của lang là không thích ở mãi trong nhà. Hồi ở Mộ Dung phủ, Diệp Y thường xuyên phải dẫn nó ra ngoài dạo phố, nếu không nó sẽ sủa ầm lên cắn áo kéo y đòi y dẫn nó đi chơi, nhiều khi hai người vật còn co kéo đến rách cả áo.

Bởi vậy, đến một ngày, khi Diệp Y đang tu luyện, hoàng đế thì đi vắng, hắc lang cảm thấy mình bị bỏ mặc, liền lén chạy ra ngoài chơi.

Với sự dạy dỗ của Diệp Y và hoàng đế, hơn nữa trí tuệ lang của nó đã được nâng lên một bậc, nên giờ nó cũng hiểu và quen đi lại bằng hai chân, cũng nín nhịn không hú lên với trăng khi ở dạng người, cũng biết và ghi nhớ một số quy tắc.

Hắc lang cảm thấy làm người thật phiền phức, làm sói đơn giản hơn nhiều. Nó muốn trở về dạng sói để tự do chạy nhảy sủa kêu, nhưng nếu về dạng sói thì nó sẽ không thể nói chuyện hay ôm ôm người kia.... nên nó kết luận rằng dạng nào cũng có lợi, mỗi hình dạng có ích theo một kiểu khác nhau, tựa như loài sâu bướm: dạng sâu thì để bò, dạng bướm thì để bay. Chỉ là loài sâu đó không thể chuyển hóa qua lại từ bướm thành sâu như nó từ người về lang, nên nó nghĩ năng lực biến hình của nó cao cấp hơn sâu bướm.

Hắc lang vừa ra ngoài liền lập tức nhảy lên mái nhà, nó nhảy băng băng qua các mái nhà của hoàng cung, đôi lúc dừng lại ngó ngó những cái cây cao, nhảy lên cây bám vào cành mò lấy trứng chim, sau đó nhét trứng vào túi. Một điểm lợi của con người là bộ da của họ có túi, có thể để đồ vật vào đó, không như dạng sói của nó, khi muốn mang gì thì chỉ có thể ngậm vào miệng, nếu khi ngậm mà muốn sủa cắn ai thì chỉ có thể nhả vật đó ra, sủa cắn xong quay về ngậm lại vật ấy.

Hắc lang cảm thấy những cái túi trên bộ da ngoài của con người đúng là một phát kiến vĩ đại, tiện ích hơn nhiều so với đủ thứ quy tắc ép đặt của họ.

Nó nhặt trứng chim, có lúc bắt được con chim, nhưng nó chỉ nhìn con chim kêu chip chip trong tay rồi luyến tiếc thả ra nhìn chim bay đi, nó nhớ người kia đã dạy rằng những vật đang sống không được cho vào túi, mà người kia lại không thích động vật chết, có lần nó tha một con thỏ về, đặt trên giường người kia nhân lúc y đang ngủ, muốn y khi dậy phải bất ngờ vì thấy quà của nó bên cạnh, nhưng cuối cùng y khi mở mắt dậy, thấy con thỏ sạch sẽ không có máu (nó đã học được rằng y không thích những thứ máu me be bét, nên dù đã cắn chết thỏ thì vẫn tha thỏ vào hồ, nhúng qua nhúng lại cho hết máu, sau đó thậm chí còn khôn ngoan vứt thỏ ra chỗ nắng để khô lông không làm ướt giường, rồi mới tha vào đặt lên giường y) y vẫn xanh mặt mắng nó, lúc bước ra ngoài thấy cái hồ mà nó rửa thỏ, y lại mắng nó thêm một hồi nữa. Nó không hiểu hết lời y nói, nhưng vẫn biết mình đang bị mắng, nên từ đó không mang thứ gì đã chết, dù có máu hay không, về trước mặt y.

Hắc lang dạo quanh các mái nhà, thu nhặt những thứ nó cảm thấy thú vị hay có ích, có lúc nó hăng hái nắm chặt thân con cá sứ gắn ở góc mái hiên, muốn gỡ con cá ra mang về chơi, nhưng con cá gắn quá chặt, động tĩnh gây ra khá lớn, nên khi nó loáng thoáng nghe tiếng người muốn đi ra kiểm tra xem trên mái nhà có gì, nó liền bỏ chạy.

Khi chạy khá xa, cảm thấy sẽ không bị phát hiện, nó liền ngoái lại nhìn con cá vẫn nguyên vẹn trên mái hiên, thân hình uốn lượn của cá cứ như đang trêu tức nó, hừm, nhất định sẽ có lúc nó gỡ được con cá ấy mang về.

Khi nó cảm thấy mình đã đi khá lâu, chơi cũng đã đủ, liền muốn theo mùi về chỗ người kia. Nó tự tiện đi chơi, chắc sẽ bị mắng, hi vọng chỗ đồ nó thu thập vào túi nãy giờ sẽ làm y nguôi giận. Nó xoay người, đột nhiên nghe một tiếng gọi, "Khoan."

Giọng này là của giống cái, nghe quen quen, nó quay đầu nhìn, phát hiện giống cái kia đang nhìn thẳng vào nó. Nó không để tâm đến bề ngoài của ả, với nó thì hầu như mặt mũi con người nào cũng giống nhau, nhưng nó vẫn nhớ cái mùi này.

Lần trước Diệp Y đã tặng nó cho ả.

Truyện Chữ Hay