Trong cửa tiệm Trương kí, chủ tiệm bán hàng cho khách nhân, sau khi khách đi, chủ tiệm liền đi ra hậu viện phía sau, cẩn thận đi vào sau đó đóng cửa lại, rồi lập tức cúi đầu cung kính nói, "Công tử."
Một nam tử đang ngồi trên ghế, thản nhiên thưởng thức chén trà, một hầu nữ tuyệt sắc nhẹ nhàng phẩy quạt cho y, ở góc phòng có một nam nhân trung niên đang đứng im lặng, thẳng tắp trầm mặc tựa như một bức tượng, dễ dàng khiến người khác quên đi sự tồn tại của y. Trên bàn la liệt giấy tờ, dưới đất có một hỏa lò đang bùng cháy, ngọn lửa vàng bập bùng càng tăng thêm cảm giác âm trầm cho căn phòng.
"Thế nào rồi?" Nam tử nhếch môi hỏi, ánh lửa đủ sáng để thấy rõ mặt người. Y, chính là Trương Hàm, đã xa xôi nghìn dặm đến đây vì chuyện của bằng hữu.
Chủ tiệm càng cúi thấp hơn, nói, "Không liên hệ được. Mộ Dung thiếu gia bị canh chừng rất kĩ. Đích thân hoàng đế theo dõi y."
Trương Hàm im lặng một chút, ngón trỏ nhẹ day day huyệt thái dương, thầm chán nản rằng tại sao tên bằng hữu này toàn khiến hắn đau đầu.
Nhưng, đây là bằng hữu của hắn, có muốn bắt nạt thì cũng phải là hắn bắt nạt y.
Hắn giao thiệp với rất nhiều người, nhưng số người được hắn thực tâm nhận đồng lại ít, Diệp Y tuy thời gian quen biết ngắn ngủi, nhưng cũng đã trở thành một trong số những hảo hữu Trương Hàm thật lòng trân trọng.
Hắn lại thở dài, Diệp Y a, lần này ngươi nợ ta nhiều rồi đấy, sau này ta sẽ ép ngươi trả hết nợ nần với ta.
Ba ngày trôi qua, Triệu đế cầm trong tay bản chép sách của Diệp Y, hắn nhìn bìa sách, rồi nhìn mặt y, thấy y cắn môi căng thẳng, rồi lại hung hăng hiên ngang trừng hắn.
Hắn cảm giác được, rằng quyển sách mẫu bây giờ mỏng hơn nhiều so với hồi hắn ném vào trán y.
Chẳng biết tên kia lén xé bao nhiêu tờ, hoàng đế thở dài, nhưng cũng không lật tẩy y, chỉ liếc giở qua loa rồi đặt sang một bên, nói y đã làm tốt.
Ừ, tốt nhất cứ không biết đi, hắn thật không muốn biết Diệp Y đã lén ăn bớt bao nhiêu nữa, nếu biết thì lại không nhịn được mắng y mất.
"Bớt nhàm chán chưa?" Hắn nhàn nhạt hỏi, Diệp Y ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Y biết điều gật đầu vì không muốn lại bị chép sách, có trời mới biết, tuy hắn đã ăn bớt hết mức có thể, nhưng số chữ cần chép vẫn nhiều vô vàn, thật sự chép muốn gãy tay luôn rồi.
Tuy nhiên, nói thật ra thì quá trình chép sách cũng không phải quá khó chịu, vì hắn đang học chế độc dược, mà nội dung cuốn sách lại chủ yếu nói về dược thảo, đọc cũng khá thú vị. Chép xong thì hắn cũng vừa đúng học được một số kiến thức hữu dụng rồi.
Hiển nhiên Triệu đế cũng không phải vớ bừa quyển này, mà cũng vì biết Diệp Y hứng thú với dược liệu nên mới chọn nó bắt y chép nhằm khiến y giải trí một chút.
Sau đó, hoàng đế như thông lệ lại hỏi xem sáng nay lúc y lên triều, có ai tiếp cận hắn không? Hắn có ăn lung tung chạm lung tung vào đâu không? Diệp Y lại nhất nhất nói là chẳng có việc gì cả, rồi cẩn thận xin được về nhà.
"Bệ hạ, ta nhớ nhà, ngài có thể...."
"Không được." Triệu đế dứt khoát nói, "Ta sẽ triệu Mộ Dung phu nhân vào đây cho ngươi."
Hắn đâu cần gặp mẫu thân, người hắn muốn gặp là Trương Hàm kia, tên ấy đợi ở cửa hiệu chắc đợi muốn điên lên rồi.
Nhưng hoàng đế chẳng hiểu sao cứ nhất mực thích giam lỏng hắn, cứ thế này thì làm sao thực hiện kế hoạch được. Diệp Y phiền não nhưng không biết làm sao, đành bảo hắn sẽ không đòi về nữa, mong ngài đừng làm phiền mẫu thân của hắn.
Triệu Hiên Viên thấy Diệp Y cứ nhăn mặt không vui, điệu bộ như rất ủy khuất, thầm thở dài, coi như không biết hắn đang cứu y, thì y cũng nên cảm thấy việc được gần đế vương là rất vinh dự chứ, sao cứ có vẻ bị ép buộc thế kia, ở chung với hắn khó chịu đến vậy ư?
Triệu đế, khi đang ngồi phê duyệt tấu chương – công việc bắt buộc hàng ngày của một hoàng đế, thì như lơ đãng hỏi tên thiếu gia đang đóng ổ trong dãy sách y học, "Ta khó ưa lắm sao?"
Diệp Y quay nhìn, nghiêng ngó không hiểu có phải mình nghe nhầm không, là giọng của Hiên Viên, nhưng y vẫn đang nghiêm túc làm việc cơ mà.
Triệu đế bật ra một câu trẻ con như vậy, liền tự thấy xấu hổ không dám quay đầu nhìn Diệp Y, nhưng đợi mãi lại không thấy trả lời, lại thẹn quá thành giận tức tối phê duyệt tiếp, bút lông bị ấn mạnh tưởng tòe hết lông tơ.
Diệp Y nhìn ngó, chẳng hiểu gì, lại nhún vai tiếp tục công cuộc đào bới Ngự thư phòng, quyển sách lần trước bị dộng vào đầu đã khơi lại niềm hứng thú của hắn với thảo dược, khiến hắn không cần y quăng sách thì vẫn tự động kiếm quyển nào hấp dẫn để đọc, dẫu sao thì cũng không thể ra ngoài, thay vì ngồi u oán nhìn chằm chằm hoàng đế thì thà dành thời gian u oán cho việc học hành thì hơn. Thậm chí hắn còn đòi hoàng đế cho hắn ít dược liệu để tập phối dược, nhưng hoàng đế không cho, thật là ki kiệt.
Triệu Hiên Viên không cho Diệp Y thực tập học dược, thứ nhất vì sợ dược liệu đưa cho y bị người động tay chân, tráo thành dược liệu nguy hiểm. Thứ hai vì sợ dù dược liệu ban đầu không nguy hiểm, thì qua tay y chúng cũng thành nguy hiểm, gì chứ tập hậu đậu ngây ngô và sở trường đâm đầu vào rắc rối của y thì hắn đã lĩnh giáo đủ, thật không cần thêm gì nữa.
Nhưng Diệp Y hoàn toàn không biết khổ tâm của hoàng đế, nên cứ thế đổ tội cho y, bảo y ki bo mấy cây thuốc cũng không cho hắn a.
Tức tối một hồi, hơi nguôi nguôi, liếc thấy người kia còn đang hăng hái lộn tung chỗ sách – lát nữa thái giám phụ trách sắp xếp quét dọn thư phòng hẳn sẽ tức điên, nhưng thân là hoàng đế cũng không cần quan tâm việc ấy – hắn ngầm hít thở sâu một hơi, rồi hỏi lại, "Diệp Y, ngươi thấy ta đáng ghét lắm sao?"
Lần này thì không thể là ảo thanh, Diệp Y quay đầu, tròn mắt nhìn lại, thấy hoàng đế đang quay mặt không nhìn hắn.
Hình như cứ ngại ngùng là y không dám nhìn hắn, thật chẳng hiểu y tán tỉnh nói lời ong bướm với nữ chủ kiểu nào.
Mà hình như từ lúc vào cung, hắn cũng không thấy y đến chỗ nữ chủ, tối nào y cũng phê duyệt đến khuya, khi mệt thì ngủ luôn trên long sàng trong thư phòng. Nghĩ lại thì thật quái đản, trong truyện thịt văn mà nam chủ lại xa lánh thờ ơ với nữ chủ sao?
Nhưng lúc này không phải lúc để ngẫm về việc nam chủ nữ chủ, Diệp Y cân nhắc về câu hỏi của hoàng đế, rồi trả lời, "Không ghét."
"...."
"Ngài muốn nghe nói thật hay nói dối?"
"...Nói thật đi." Các người hầu đã sớm rút đi từ lâu, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Nhìn quanh thấy không có ai, Diệp Y nghĩ một hồi, rồi nói thật lòng, "Nói thật vậy: hoàng đế của ta, ngài làm rất nhiều việc xấu vô lí, như tự nhiên kéo ta vào cung, rồi nửa đêm đến phòng ta than khóc, hơi tí là hung dữ ra lệnh với ta, toàn ỷ mình là hoàng đế bắt nạt ta.... nhiều lúc ta thật tức điên chỉ muốn đánh ngài một trận, nhưng căn bản cũng chỉ là hậm hực đôi chút, quay qua quay lại liền quên ngay, chứ ta không hề ghét ngài."
".... Vậy sao ngươi luôn như bị ép buộc khi ở cạnh ta?"
"Thì không phải chính ngài hạ thánh chỉ phong ta làm nô tài đó sao, ta có tự nguyện tiến cung đâu!" Diệp Y đáp rất trung thực, hắn đang rong chơi bàn mưu đồ với Trương Hàm thì bị một đạo thánh chỉ của y phá hỏng hết cả a, mặt mày u tối ấm ức với y là đương nhiên rồi.
"..." Triệu đế một lần nữa cảm thấy mình đúng là hỏi ngu. Diệp Y có biết gì đâu, nhận thức của y chỉ là y đang an phận thiếu gia, đột nhiên bị hoàng đế nổi hứng triệu vào cung làm người hầu, không tức tối với hắn mới là kì quái. Hơn nữa, từ lúc y vào, hắn hoàn toàn biến y thành mễ trùng chỉ cần ăn và ngủ, thậm chí còn không cho y bước khỏi Chính Minh cung, đừng nói là y, nếu hắn trong cảnh ấy tự nhiên cũng không cách nào vui vẻ với thủ phạm, có lẽ còn lên kế hoạch bỏ trốn rồi, đâu ngoan ngoãn yên phận ở đây nghe lời hắn như y.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi thử làm dịu quan hệ hai bên, "Vẻ ngoài là nô tài, nhưng ta đâu có ra lệnh gì cho ngươi, ngươi phải biết bữa nào ngươi cũng được ăn hoàng gia ngự yến, rồi có thái y khám tổng thể mỗi ngày, đừng nói nô tài, ngay cả trọng thần triều đình cũng không được hậu đãi như ngươi đâu."
Diệp Y nghĩ một hồi, rồi nhận xét, "Ta công nhận là ăn rất ngon, giường rất êm, nhưng ta có phải thủy tinh đâu mà cần khám bệnh hàng ngày như thế? Chính hoàng đế như ngươi cũng có khám bệnh thường xuyên vậy đâu. Hơn nữa ta đâu thích chỉ ngồi không nhìn ngươi, cứ phải đi theo ngươi." Dù ngươi là mỹ nam nhìn rất thưởng nhãn, nhưng nhìn mãi cũng nhàm, và hắn càng không thích việc y đi tắm cũng lôi hắn vào cùng, khi y lên triều thì nhốt hắn trong chính điện như thế.
"...." Hắn im lặng một hồi, rồi xuống nước, "Việc khám bệnh không bỏ được, nhưng ta sẽ cố sắp xếp thời gian bồi ngươi đi chơi, vậy nên ngươi có thể vui vẻ một chút, được không? Đừng đóng bản mặt như thể rất ghét ta như thế."
"...." Diệp Y nhìn lại y, cau mày khó hiểu, tại sao y để ý việc có bị hắn ghét không như thế?
Nhưng nếu y đã xuống nước chịu bồi hắn đi chơi, thì hắn tự nhiên cũng nên thỏa mãn biết điều.
Diệp Y gật đầu, "Hảo."
Ở Mộ Dung phủ, hạ nhân cảm thấy kì quái, con lang bình thường luôn sủa ầm tru loạn sao đột nhiên mất tích?
Thiếu gia đặt thiết lệnh, là ngay khi mặt trời lặn phải nhốt con lang vào phòng ngài, tuyệt đối không mở ra cũng không được lại gần phòng ngài ấy, đến sáng hôm sau mới được mở cửa cho nó ra.
Hẳn nhiên bị nhốt như thế, con lang không hài lòng, và phòng ngài ấy luôn thành một đống đổ nát sau mỗi đêm con lang ở trong.
Nhưng kì quái là, họ thấy những vết cào trên cửa, tựa như vết móng tay của một người khi cố cào cửa. Vết cào năm vạch của bàn tay người, sâu, sắc nhọn.
Nhưng loài sói rõ ràng không có móng vuốt.
Họ thật chẳng hiểu được, nhưng cũng đành coi đây là một trong vô số điều kì quái xung quanh thiếu gia. Gì chứ Mộ Dung thiếu gia là minh châu của phủ, coi như ngài ấy đột nhiên biến thành yêu quái, thì toàn phủ cũng sẽ tận lực cung cấp thịt sống cho ngài ấy ăn.