Từ ngày hôm đó, Diệp Y bị Trương Hàm lôi kéo vào con đường tội lỗi, suốt ngày học tập về kĩ thuật cờ bạc, xem như đã duyệt tẫn các sòng bạc trong kinh thành. Với mỹ kì danh là để giúp hắn giải sầu, y danh chính ngôn thuận biến cá độ thành một thú chơi tao nhã của quân tử. Diệp Y đáy lòng cảm thấy tên này chỉ dẻo miệng, nhưng vẫn hồ đồ bám đuôi nghe lời y, sáng dậy chuẩn bị sơ qua rồi lại chạy đến quán trọ của y, cùng y chơi đùa, trời tối mới về. May mà Diệp Y tuy bị dụ dỗ nhưng vẫn còn đủ lí trí, đủ biết hài tử ngoan phải về nhà buổi tối, không thể ngây ngô theo một thương gia đi phiêu kĩ viện, bên cạnh đó, hắn còn có Hàn Trung, y có thể dung túng thiếu gia của mình chơi bạc, vì thiếu gia khi chơi cờ bạc luôn rất vui vẻ, nhưng không bao dung đến độ để thiếu gia ấy trở thành một ác bá háo sắc.
Trong mắt Hàn Trung, giao hòa thể xác khi quan hệ tình dục là một điều gì đó rất thiêng liêng, hắn mong thiếu gia của mình có thể làm việc ấy với người ngài ấy yêu thương, chứ không phải ăn chơi nơi kĩ viện. Lỡ đâu thiếu gia bị kĩ nữ nào đó dụ dỗ, yêu ả rồi bị ả điều khiển trở nên hư hỏng, thì Hàn Trung không nghĩ dập đầu tự vẫn là đủ để bù lại thiếu sót của hắn vì đã không trông nom tốt thiếu gia.
Thiếu gia đi chơi sòng bạc, lão quản gia có lẽ còn vui vẻ hơn cả thiếu gia, lão là người quản chủ sổ sách cả phủ nên biết rõ số bạc thiếu gia mang về mỗi ngày, trong mắt lão, đây là thiếu gia tự kiếm được. Hài tử mình nhìn đã lớn khôn biết tự lập, trưởng bối nào không vui mừng? Lão coi việc họ giữ kín cách kiếm tiền là biểu hiện của sự tự chủ khôn khéo, cũng nghĩ ai cũng có bí mật của riêng mình, có Hàn Trung bên cạnh nên hẳn thiếu gia không phải làm việc xấu gây hại... lão quản gia cứ yên tâm như thế. Hoàn toàn không biết thiếu gia nhà mình đã đi theo một thương gia xấu tính, tiền đó là vét cạn mấy sòng bạc kinh thành mà ra.
Trương Hàm thật sự là một người phóng khoáng thú vị, y biết rất nhiều mánh khóe bài bạc, kiến thức cũng bao la rộng khắp, gần như là mẫu hình tượng thông kim bác cổ, bề ngoài tuy không xuất chúng quá mức nhưng có bản tính rộng rãi sẵn sàng rải tiền như mưa, luôn nở nụ cười với phái nữ, mở miệng là đọc ra những bài thơ tình nồng thắm, thổi tiêu có thể tạo những bản nhạc u sầu khiến người nao lòng... chưa được bao lâu mà các hồng bài trong các thanh lâu nổi tiếng kinh thành đều biết đến 'Trương lang', coi việc được hầu hạ y là vinh dự đáng tự hào.
Nếu hắn là nữ nhân thì hẳn cũng sẽ sà vào lòng loại đại gia văn hóa cao như thế, người có tiền rất nhiều, nhưng người vừa có tiền vừa có tài không nhiều chút nào.
Diệp Y đi theo Trương Hàm, y chỉ đâu hắn đánh đấy, đương nhiên toàn thắng, tiền kiếm được hắn cầm hết, hắn định đưa y, nhưng y phất tay nói chút tiền lẻ đó y chẳng cần, sau đó bảo hắn hãy lập quỹ riêng bí mật đừng cho ai biết để đề phòng có biến, thậm chí y còn kéo hắn vào một góc, thì thầm nói hắn nên đổi bạc thành trân châu bảo thạch để nhỏ hơn dễ giấu hơn... nếu không phải vì hắn khăng khăng nói không cần, thì y đã bảo hộ vệ của y giữ chân Hàn Trung, còn y với hắn bỏ chạy vào rừng tìm một gốc cây đào đất chôn bảo thạch rồi.
Luôn vui chơi tốt nhất có thể, luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Y bảo thế.
Hắn cũng dần nhận ra, Trương Hàm rất xấu tính, hắn biết nếu y lăn lộn sòng bài nhiều thì không thể trông cậy y là người tốt, nhưng dẫu sao hắn cũng là... gọi là đồng bọn chơi bời của y, y không nên trêu chọc hắn nhiều như thế. Mấy hôm trước còn nói xạo như thật, khiến hắn suýt nữa tin thế giới này có rồng, hôm trước nữa còn giả mạo thư tình, làm hắn hồi hộp mừng rỡ nghĩ có mỹ nhân nào đó đã thầm yêu phong độ nam nhân của hắn.... Đủ thứ chuyện khiến Diệp Y biết, tên này, không đáng tin, nhưng dù thế hắn vẫn ngu xuẩn bám theo y, tin lời y nói, sau đó lại tự chửi mình ngu vì lại tin y. Cứ thế như một vòng tròn.
Trương Hàm tuy có nhiều khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận việc cạnh y, hắn thấy cuộc sống đầy màu sắc, cạnh y thật sự rất khoái hoạt. Có lẽ vì thế nên hắn dù bị trêu chọc rất nhiều, nhưng vẫn tự nguyện theo y. Cùng y đánh hạ từng sòng bài, cùng y đi hội, nghe y chia sẻ tâm tình, để y nghe tâm sự của hắn....
Họ là bằng hữu. Có lẽ vậy.
Hắn đã có bằng hữu của riêng mình.
"Ngươi muốn luyện công? Để làm gì?"
Y nhướn mày hỏi khi nghe hắn than thở việc bản thân cố làm sao cũng không thể tăng nội lực có võ công cao siêu.
Hắn quy củ nói, "Để tự bảo vệ mình, để bảo vệ những người ta coi trọng." Đúng quy chuẩn nam chính sách giáo khoa.
Một cái quạt đập bộp vào đầu hắn, kèm theo là tiếng nói quen thuộc, "Ngu xuẩn."
Hắn rầu rĩ xoa đầu, lại bị nói là ngu nữa rồi...
Trương Hàm chán nản thở dài, "Nếu chỉ có vậy thì luyện công làm gì? Ngươi nên luyện cái này này." Y chỉ chỉ vào đầu hắn. "Động não một chút đi. Đứng tấn? Kiếm quyết? Ngươi thật ngu ngốc, sao cả thị vệ của ngươi cũng ngu như ngươi vậy?"
Thấy nói đến mình, Hàn Trung lên tiếng, "Mong ngài chỉ rõ." Bây giờ hắn đã không đề phòng y như ngày đầu, cũng đã thầm coi y là hảo bằng hữu của thiếu gia, nhưng không có nghĩa hắn cho phép y vô lễ với ngài ấy.
Trương Hàm liếc nhìn thị vệ kia, rồi thở dài lần nữa, "Tiểu Trung a, ngươi có võ công, sao cũng nông cạn như Diệp Y vậy? Giang hồ rất sâu, công pháp càng là vô tận, ngươi nghĩ cái gọi là cao thủ trên giang hồ đều dùng kiếm dụng đao đánh đánh giết giết sao?"
Hàn Trung nhìn y, đợi y nói tiếp, gặp y một thời gian, hắn đã biết y có thói quen xưng hô thân thiện với người khác, với y đó cũng chỉ là cách gọi tên, nên hắn không để ý và càng không giãy nảy từ chối như thiếu gia.
"Ta đoán ngươi không tiếp xúc với giang hồ." Tên đó bật ra một câu. Hàn Trung thoáng nhướn mày, nhìn phản xạ này, Diệp Y biết Trương Hàm đã nói đúng. Mà theo kí ức của Mộ Dung Diệp Y, võ công của Hàn Trung thuộc dạng tự lăn lộn tìm hiểu, không hề có cao thủ nào chỉ dạy, cũng không lăn lộn giang hồ tìm kiếm kì duyên, đơn giản vì y là thiếp thân thị vệ của thiếu gia, từ lúc được cứu, y luôn đi theo bảo vệ con người ấy, chỉ có thể luyện võ lúc khuya.
Trương Hàm than thở, "Vì không tham dự, nên quan điểm về lực lượng của ngươi chỉ gói gọn trong con mắt của người thường, coi mấy thứ tung chưởng đập đá là mạnh mẽ, ngươi phải hiểu, đó chỉ là biểu hiện sức mạnh thông thường nhất thôi."
"...."
"Công pháp thế gian đa dạng phong phú, ngươi tưởng trên đời chỉ có nội công ngoại công sao? Yêu phi Đắc Kỷ chủ quản Hoa cung – không tự luyện nội công, nhưng mị hoặc thuật luyện đến đăng phong tạo cực, hấp dương tinh nam nhân tạo nên công lực cho mình. Cổ chủ Ma Thiên – không vung vẩy vũ khí chém người, nhưng thế gian đều kinh sợ thuật dưỡng cổ của y.... Có rất nhiều cách để khiến kẻ khác không dám ngẩng đầu trước mặt mình." Y dừng lại, nói tiếp, "Thể chất và tính cách có thể không thích hợp để làm võ lâm cao thủ, nhưng nếu biết chọn đúng hướng thì vẫn có thể thực hiện mục tiêu bảo vệ chính mình và người khác."
Diệp Y nôn nóng sốt ruột vội hỏi, "Ngươi muốn bảo ta luyện thứ gì?"
"Độc thuật." Trương Hàm thẳng thừng bật ra. Thấy mặt hắn nhăn lại, y hừ một tiếng, "Ngươi thật ngu ngốc, nghĩ việc dụng độc là bàng môn tà đạo sao? Võ công không phân chính tà, một thanh danh đao trong tay người này thành ma đao, vào tay người tốt thành thanh đao chính nghĩa, quan trọng là cách sử dụng mà thôi."
"Nhưng..." nghe vẫn xấu xa thế nào ấy.
Trương Hàm bực mình nói, "Độc công không tốn nhiều thể lực, càng là thứ hữu hiệu để đối phó kẻ địch, ví dụ nhé, bây giờ có năm ác nhân vây quanh ngươi, ngươi có thể rút đao chém chết chúng không cũng là cả vấn đề, bên cạnh đó ngươi còn phải chém từng người một rất mất thời gian, ngược lại, nếu ngươi có mê dược thì chỉ cần vung tay một cái, chúng hít phải sẽ gục xuống hết, khi đó ngươi muốn giết muốn trói muốn chạy gì tùy ngươi, có phải dễ dàng hơn nhiều không?"
"Nhưng nếu thế cả ta cũng gục à?"
"Ngu. Ngu. Ngươi không biết ăn giải dược trước à? Không có giải dược thì không biết đường nín thở một lúc à?" Tên đó la mắng, điệu bộ 'ngươi đúng là một tên đần'.
"Độc thuật phong phú đa dạng, còn đáng sợ hơn mấy thứ công phu đâm chém, ngươi có nghe nói đến Hóa công tán không? Cao thủ đến đâu trúng phải nó cũng thành người thường. Mê Huyễn phấn, khiến kẻ khác lâm vào ảo giác, có thể thao túng y chém giết đồng đội. Hơn nữa, nếu ngươi hiểu về độc công, tự nhiên ngươi cũng biết về y thuật, có thể phối chế dược thuốc cứu người..."
Diệp Y nghe hảo bằng hữu kia giảng giải, như thấy một tia sáng le lói trong bóng đêm mù mịt, độc thuật đúng thật rất phù hợp với hắn, y nói đúng, võ công chính tà tùy vào người dùng, nếu hắn chỉ sử dụng thuốc mê hay những thứ dược không gây chết người, hơn nữa hắn cũng chỉ dụng độc thuật để bảo vệ bản thân và người khác thì đâu thể nói hắn là người xấu.
Hàn Trung cũng cảm thấy thiếu gia có thể đi theo con đường này, gặp kẻ xấu thì cứ quăng mê dược vào kẻ đó, lòng thầm tự xấu hổ, phương án tự vệ đơn giản như vậy mà hắn không nghĩ ra, phải được kẻ khác chỉ cho mới biết.
Diệp Y hiện tại ít gặp Trương Hàm hơn, khi gặp cũng thường xoắn xít hỏi y về độc dược, theo tư tưởng của Diệp Y, Trương Hàm nói đươc nhiều như thế thì hẳn y cũng biết rất nhiều về lĩnh vực này, thỉnh giáo y chắc chắn không sai.
Trương Hàm bị hỏi đến phiền, luôn miệng than y là phong lưu đại gia, sở trường của y là chơi gái bài bạc, đâu biết gì về độc dược. Diệp Y không tin cứ thế gặng hỏi, rồi đến một ngày, chợt nhận ra đã đến thời điểm ước hẹn của hắn và hoàng đế. Người trong phủ cũng từng báo với hắn rằng mấy hôm trước y lại vi hành đến phủ, nhưng lúc đó hắn đang đi chơi nên y chỉ vào chào hỏi phụ mẫu gia gia hắn rồi về.
Diệp Y nhìn lịch, thở dài, rồi xốc lại tinh thần, chỉnh chu trang phục, chuẩn bị đi mua đồ.
Nếu biết, hẳn nhiều người, như phụ mẫu Hàn Trung Liên Hà của hắn sẽ tự hỏi tại sao hắn lại chọn sẵn thời điểm để gặp mặt tạ lỗi với hoàng đế, thời điểm đó có gì đặc biệt?
Họ không biết a, ngày tháng đó vô cùng vô cùng đặc biệt với Mộ Dung Diệp Y, trong truyện, ngày ấy được nhắc đến kĩ càng cả về ngày tháng lẫn giờ giấc, đó là ngày.... uhm, dành cho những người yêu thầm.
Đừng hỏi hắn tại sao lại có thứ gọi là 'ngày dành cho những người yêu thầm', ý của tác giả hắn sao mà biết được, có lẽ lúc viết nàng ta muốn dành một khoảng lặng không H không sextoy để nói về tâm trạng của Mộ Dung Diệp Y khi yêu một người mình không thể với tới, yêu phải nữ nhân của hoàng đế, nói về sự cao thượng thuần khiết của Mộ Dung Diệp Y khi dù đau khổ cô độc nhưng vẫn cầu nguyện cho nàng, chúc nàng tiếp tục sống hạnh phúc dù không phải bên mình. Mộ Dung Diệp Y đã cầu ước thật tâm bằng cả trái tim, bất chấp bản thân đang tan vỡ, lúc đọc chương ấy, hắn đã có ấn tượng mạnh với sự bi thương nhưng vẫn đầy cao đẹp của y.
Tư cách Thượng Đế biết trước tình tiết của hắn đã không còn, nhưng không có nghĩa hắn không thể moi móc ra những điểm có lợi cho bản thân. Nên, Diệp Y biết, chọn ngày đó xin lỗi Triệu đế là lựa chọn đúng, thậm chí còn có thể giúp mối quan hệ không ra gì giữa hai người thăng lên thành bằng hữu a. Đừng quên Diệp Y này vẫn đang thèm muốn một vật trong bảo khố của y đó.