Thiếu gia tỉnh lại, rất sợ hãi con sói, nhìn thấy nó là phát run, nên lẽ đương nhiên là con sói đó không được đến gần thiếu gia. Hàn Trung khi đã đỡ hơn liền trực tiếp đứng canh cửa, nhất mực không cho nó vào.
Con lang ấy sủa ầm ngoài cửa đòi vào, khi nghe tiếng nó sủa, thiếu gia bất an sợ hãi nép vào người nàng, như cầu được chở che, khiến nàng đau lòng, liền bảo Hàn Trung xua nó đi xa xa. Sau đó hình như Hàn Trung vốn ghét con vật trực tiếp đánh nó bị thương không kêu được nữa.
Thiếu gia nói cứ để mặc nó nên người hầu trong phủ cũng để yên cho nó đi, còn thầm cầu nó đi luôn đừng ở đây, thiếu gia sợ nó như vậy thì hẳn nó không phải con vật tốt lành gì, trước kia nó cũng từng cắn bao người trong phủ, vết cắn vẫn còn đây.
Nhưng trái với kì vọng của mọi người, nó không đi. Hình như nó đã mặc nhiên coi chỗ này là nhà mình. Luôn quanh quẩn trước cửa phòng thiếu gia, Hàn Trung chừng nào nó không kêu ầm thì cũng lười xuất thủ đánh nó.
Sau một thời gian, mấy lần bị thiếu gia thét lên xua đuổi khi thấy mình, có vẻ nó cảm thấy thiếu gia ghét nó, liền bắt đầu săn động vật trong phủ. Cá nhân Liên Hà cảm thấy hành động này tỏ ý lấy lòng thiếu gia, vì nó săn được con gì đều mang tới để trước cửa phòng ngài ấy, sau đó sủa lên hai tiếng như báo cáo, nhưng thiếu gia không bao giờ ngó ra xem nó săn được gì, biểu tình vẫn đạm mạc như thường.
Đầu tiên là gà, sau đó là vịt, cá trong hồ, chim sẻ, sau đó chừng như nó thấy trong phủ ít vật săn, liền chạy ra ngoài kiếm mồi, mang về rắn, hồ ly, sóc, có lần mang về thịt của một con chẳng biết là con gì.... Vô tình một lần thiếu gia hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, thấy trên đất là lông thịt lẫn lộn của một vật nhỏ liền cau mày chán ghét, sau đó liền buồn nôn nôn ra thuốc đã uống buổi sáng... Nàng thật không biết mình nên làm gì nữa.
Trong khi cả phủ đang bấn loạn không biết phải làm sao, Hàn Trung đã đưa ra một ý tưởng. Y đoán thiếu gia đang bị dồn nén áp lực, đang tự thu mình lại không quan tâm ngoại giới, nên điều cần làm hiện tại là để thiếu gia bộc phát ra, để ngài ấy được biểu lộ, được nói hết tâm tình của mình.
Không có cách khác, Mộ Dung phủ đã đồng ý rằng sẽ thử xem sao, nhưng.. ở đây, chỉ có Hàn Trung là đủ gan dạ đủ cương quyết sẵn sàng nặng tay với thiếu gia. Nhưng dù y đã thử quát mắng đe dọa ngài, cố tình muốn làm ngài nổi giận, nhưng thiếu gia vẫn cứ thờ ơ như thế.
Hàn Trung thở dài nói nếu đánh ngài có lẽ sẽ khiến ngài phản ứng, sau cùng thiếu gia rất sợ bị đau, nhưng làm sao hắn xuống tay được chứ? Mộ Dung lão phu nhân tuy là mẫu thân, nhưng từ lúc ngài ra đời đến giờ cũng chưa từng đánh ngài ấy một lần, bây giờ, càng không đánh được.
Vậy nên tình cảnh vẫn là bế tắc.
"Triệu công tử, chúng ta đi đâu đây?"
Vị tướng quân không thể không hỏi, hoàng đế ra cung vi hành, nhưng nãy giờ chỉ đi dạo không mục đích, mua đồ cũng không để ý mình mua gì, khi ăn cũng tùy ý món gì cũng được, sau đó dẫn thuộc hạ đi quanh trên đường. Ngài ấy biểu lộ rất bình thường, vẫn uy nghiêm như trước, nhưng hắn biết ngài rõ ràng đang nghĩ đến việc gì đó, tâm trí không ở đây.
Hoàng đế im lặng đi, rồi như đột nhiên nhận ra, ngài ấy nhìn lên tấm biển, 'Mộ Dung phủ', nãy giờ đi loạn, họ đã đến chỗ này.
Trương quản giám lên tiếng ngạc nhiên, "Mộ Dung phủ nằm ở mạn Tây kinh thành, sao chúng ta lại đi đến đây được nhỉ?" Đáng ra với lộ trình đi hướng mạn Bắc ban đầu, họ không thể đến đây được.
Còn làm sao nữa? Hoàng thượng vô tình dẫn chúng ta đến. Chúng ta đều đi theo sau ngài ấy.
Tướng quân thầm nghĩ, mà vô tình hay cố ý còn chưa biết được.
Hoàng thượng trầm ngâm một lúc rồi nói, "Đã đến rồi nên vào xem thử, Mộ Dung gia cũng khá có danh tiếng trong kinh thành."
Mục đích của ngài từ đầu là thế đúng không? Tướng quân cảm thấy vô lực, nếu thế sao còn đi lòng vòng làm gì, tốn bao nhiêu thời gian.
Thánh ý khó giải, hắn cũng không bình luận gì, thuận theo ý ngài vào Mộ Dung phủ.
Từ lần trước cho thái giám tuyên chỉ phong thưởng Mộ Dung gia, nghe thái giám báo rằng công tử Mộ Dung gia bị bệnh không tiếp chỉ được, Triệu Hiên Viên liền cảm thấy tinh thần không yên, lo lắng bồn chồn. Dò xét biết y bị thú hoang tấn công suýt mất mạng, hắn liền cảm thấy nôn nao kì lạ, như là sợ hãi, lúc biết tin ấy, hắn đã cảm thấy tâm tình như rơi vào hầm băng, hắn cảm thấy mình vạn phần không muốn y chết, không muốn thế gian không còn nam tử ôn nhã ấy nữa. Tâm trạng ấy xa lạ với hắn, cảm giác không muốn một người mất đi, cảm giác muốn y an toàn... hắn không hiểu được, chỉ biết theo quy chuẩn đế vương là ban thuốc, sau đó lệnh người theo dõi Mộ Dung phủ, báo cáo tình hình với hắn.
Hắn lại một lần nữa 'làm theo ý mình', hình như hắn bị Mộ Dung Diệp Y kia dạy hư rồi...
Biết y tỉnh lại, hắn đã cảm thấy nhẹ nhõm vui mừng kì lạ. Sau đó dù đang trong cung nhưng tâm trí cứ nghĩ về y, nghĩ không biết y có ăn uống đủ không, không biết y còn đau nhiều không... mấy lần hắn muốn đến thăm y, mấy lần muốn tuyên thái y khám chữa cho y, nhưng rồi nén lại. Họ vốn không quen thuộc, hắn còn là hoàng đế, không thể tỏ ra quá chú ý y, đẩy y lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Lần này ra cung, hắn bản ý chỉ là muốn đi dạo một chút. Nhưng không hiểu sao trước khi đi lại lật tung kho dược liệu hoàng gia, lấy vài thứ tốt trong đó mang theo người, rồi lại thuận tiện vòng qua bảo khố, mang đi mấy viên ngọc phát sáng mà hắn nhớ y thích... cứ nghĩ đến ngày đó là hắn lại muốn cười, mắt cứ nhìn chằm chằm viên ngọc ấy, đi mấy bước lại ngoái đầu nhìn, sợ không ai biết y thích nó hay sao? Rồi hắn lại sa sầm nét mặt khi nhớ y đã đưa viên ngọc đó cho Nguyệt Nhi, y có thể buông tay khỏi thứ mình thích như vậy, chứng tỏ Nguyệt Nhi phải thật sự quan trọng với y. Hắn lắc đầu, không nghĩ nữa, hắn không muốn mình vô cớ dán lên đầu y tội danh để ý tới ái phi của hắn.
Triệu Hiên Viên thật lòng không muốn 'vi hành' đến Mộ Dung phủ, nhưng chẳng hiểu sao lại bước chân đến đó, đến rồi không lẽ không vào? Hắn tự nhủ với mình như vậy.
Hoàng đế đến, dù giữ bí mật thân phận nhưng những người hầu trong phủ cũng biết được, liền cung kính nghe lệnh hắn, chỉ đường cho hắn tới phòng y. Tới phòng y, hắn thấy hai thị vệ đang đứng canh cửa. Một trong hai người này... hình như là thị vệ đã đi cùng y vào hoàng cung hôm trước, cũng là người đi theo y dạo phố ngày đó, có vẻ rất thân cận với y.
Một thị vệ quỳ xuống hành lễ, còn kẻ đã đi cùng y kia vẫn đứng nghiêm dửng dưng. Tướng quân lên tiếng, "Ngươi dám khi quân!!"
Y nhàn nhạt nói, "Theo ta nhớ, bệ hạ giờ đang vi hành muốn giữ bí mật kia mà."
Đúng là hắn muốn giữ bí mật, nhưng y có cần nói bằng thái độ đó không? Kẻ nào nhìn qua cũng nhận ra y căn bản không để hắn vào mắt, chứ không phải là muốn giữ bí mật thân phận hắn.
Nếu là bình thường, thì vì không gây ảnh hưởng tới Mộ Dung phủ và thiếu gia, Hàn Trung dù không thích thì vẫn sẽ miễn cưỡng hành lễ, không may cho Triệu đế, vì y đã đến đúng lúc Diệp Y đang bị thương, và những lúc Diệp Y có chuyện, tâm trạng của Hàn Trung sẽ cực kì không tốt.
Hắn thở dài, miễn trừ tội khi quân của y, rồi nói, "Ta đến thăm Mộ Dung công tử, bệnh tình y thế nào?"
Hàn Trung lạnh nhạt nói luôn, "Nếu ngài không vào thăm, ngài ấy sẽ khỏe mạnh nhanh hơn."
Thế là thế nào? Hắn có làm gì đâu? Hàn Trung tiếp tục nói, "Thiếu gia bị kinh sợ, không cần hoàng uy của ngài khiến ngài kích động."
Đến nước này thì Viên tướng hết chịu nổi, gầm lên, "Một thị vệ như ngươi mà dám nói chuyện như thế với bệ hạ ư? Hoàng thượng, cầu ngài ban lệnh, ta–"
"Thôi thôi," Hắn phất tay, " Việc nhỏ thế này không cần để ý." Dẫu sao cũng không thể chém chém giết giết trước cửa phòng y. Mà theo hắn nhớ, hắn chưa từng gây thù gì với kẻ này, cũng không gây chuyện với chủ nhân y, sao thái độ của y có vẻ rất ghét hắn?
Dù sao thì đã đến rồi, hắn cũng nên vào thăm. Hắn đưa tay định gạt tên thị vệ đó ra, nhưng y kiên định đứng chắn trước hắn, lạnh lùng nói, "Ta có nghĩa vụ không để những gì không được chào đón vào gặp thiếu gia."
Lần này thì đừng nói đến Viên tướng đã nghiến răng, thái giám giận đến mặt tái nhợt, cả hoàng đế cũng hết kiên nhẫn muốn hạ lệnh xử tử luôn tên này.
Hắn đang nghĩ có nên đánh y không, thì cửa mở ra từ trong, một thị nữ mở cửa cung kính nói, "Mời ngài vào."
Đó mới là thái độ nên có với một hoàng đế. Hắn bước vào, lần này y không ngăn cản, trước khi hắn vào, hắn còn thấy y quắc mắt giận dữ với thị nữ biết điều kia, còn thị nữ kia thở phào nhìn hắn đầy ý vị, miệng mở ra nói vô thanh, "Đừng làm cứng với hoàng đế."
Hẳn là nàng ta sợ hắn xử tử thị vệ kia. Trong mắt họ, hắn giống bạo quân thế cơ à? Hắn đâu đến mức vì chút xung đột nhỏ mà giết người?
"Các ngươi ở ngoài đi." Hắn bảo Viên tướng và thái giám ở lại bên ngoài, Mộ Dung đang bệnh, không nên có quá nhiều người vào quấy rầy y, hơn nữa hắn cũng không muốn mình đúng như thị vệ kia nói, mang theo hoàng khí tiền hô hậu ủng đi vào dọa người bệnh.
Vào phòng, lập tức ngửi thấy mùi trầm hương nồng đậm, thị nữ vừa mở cửa đang ngồi cạnh săn sóc y, mới mấy tuần không gặp mà y đã gầy đi nhiều, cổ quấn một lớp băng dày, mùi thuốc còn nồng hơn mùi trầm hương... khiến hắn không vui. Mới gặp nhau mấy lần, nhưng hắn đã có ấn tượng rằng y là người thường xuyên tự làm mình bị thương. Có khi lần này cũng vì y trêu chọc con thú kia nên mới bị nó cắn.
Nhưng dù y gây chuyện trước hay không, Triệu Hiên Viên này cũng đã có án tử trong đầu dành cho nó. Chỉ cần bắt được hắn sẽ quay nướng xẻ thịt nó ra, đưa cho y ăn để an ủi báo thù.
"Ngươi thế nào rồi?" Hắn không để tâm mấy thứ lễ tiết như y đáng ra nên nói, 'Hoàng thượng đến xin thứ ta không thể nghênh tiếp...', mấy thứ sáo rỗng đó chẳng ý nghĩa gì, y cứ ở yên trên giường là tốt nhất.
Đáp lại lời hỏi thăm ân cần của hắn, y, đang ngồi dựa lưng vào giường, quay đầu nhìn hắn, nói giọng lạnh lùng, hắn chưa từng nghe y nói với giọng điệu ấy, "Hoàng đế ngài trăm công nghìn việc, đến thăm ta làm gì?"
Nhìn trong mắt y, Triệu Hiên Viên cảm thấy bất an. Đôi mắt y.... hắn nhớ là rất sáng, trong suốt, thể hiện tâm hồn y ngay thẳng thuần khiết, nhưng bây giờ, đôi mắt này mờ nhạt, đầy cảm xúc hỗn độn...