Trầm Ngân ngẩng đầu, lãnh đạm đứng lên, ôm tỳ bà bước vào trong phòng. Ngay khi Trầm Ô cho rằng y sẽ không đáp lời chính mình, thì giọng nói của y liền đã truyền tới trong tai hắn.
"Nhạc phổ này không phải ta viết. Nguyên văn của nó, là kể về một nữ tử có một vị trượng phu phong lưu có thói trăng hoa."
Mặc dù Trầm Ngân không thừa nhận là đang dùng nhạc khúc giễu cợt mình. Nhưng Trầm Ô vẫn như cũ có cảm giác như vậy. Vì thế, hắn liền không cho là đúng phản bác.
"Nam nhân tam thê tứ thiếp không phải là chuyện thường tình hay sao? Nữ nhân trong nhạc phổ này, nhất định là một cái đố phụ. Tam tòng tứ đức đều không biết gìn giữ."
Lời này của Trầm Ô xác thực là không có nói sai. Mặc dù nơi này là dị giới, tư tưởng cũng thoáng đạt hơn cổ đại khá nhiều. Nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ đã sớm ăn sâu vào cốt tủy, nào có thể dễ dàng thay đổi như vậy?
"Ngươi nói rất đúng. Nhưng trên đời này, có mấy nữ nhân có thể chịu đựng việc chung chồng với người khác, hơn nữa còn không ghen tức chứ? Nếu có, thì chỉ có một loại khả năng, nàng căn bản cũng không yêu phu quân của mình."
Nghe Trầm Ngân nói, Trầm Ô không hiểu vì sao lại cảm thấy chột dạ. Bắt đầu suy nghĩ về những nữ nhân trong hậu cung của mình.
Bọn họ bình thường đều chung sống rất hòa hợp, thậm chí còn không có ngầm đấu đá gì cả. Chiếu theo lời y nói, chẳng phải bọn họ đều không yêu hắn hay sao?
Nếu để những nữ nhân trong hậu cung của Trầm Ô biết được suy nghĩ của hắn lúc này, bọn họ nhất định sẽ hô to : Oan ức quá!
Hắn đã quên mất ở trong Ma cung, nơi nơi đều có thân ảnh của Ám Long Vệ rồi sao?!! Bọn họ dù có gan to bằng trời cũng không dám gây phiền phức a.
Lúc này, suy nghĩ thì suy nghĩ, nhưng ngoài miệng, Trầm Ô vẫn như cũ không chịu thua Trầm Ngân :"Dù vậy đi nữa thì đã sao? Như ngươi nói, đổi ngược lại, trên đời này có nam nhân nào không muốn thê thiếp thành đàn, trái ôm phải ấp chứ?"
"Có." Ngay lập tức đáp lại, Trầm Ngân liền dùng đuôi mắt khẽ liếc Trầm Ô :"Thời gian quá lâu, nên đệ đệ tốt đều đã quên mất phụ thân rồi à?"
Bị một cái liếc mắt phong tình vạn chủng của y làm nửa người đều tê dại. Trầm Ô không khỏi nghiêng người, dùng vạt áo che giấu nơi nào đó không có liêm sỉ đang phấn khởi bừng bừng của mình.
Mẹ kiếp! Càng ngày càng chẳng ra làm sao. Từ khi nào hắn lại biến thành lăng đầu thanh, không chịu nổi 'một kích' như vậy a?
Cố dời đi sự chú ý của mình, Trầm Ô mới suy xét câu nói khi nãy của y.
Đúng vậy, hắn suýt chút liền quên mất, trên đời này vẫn còn thể loại nam nhân như Trầm Thời - phụ thân của Trầm Ngân, dưỡng phụ của hắn.
Trong ấn tượng của Trầm Ô, dưỡng phụ là một người nghiêm khắc, hết lòng vì gia đình. Ông cùng Dung Mi thành thân hai mươi năm, nhưng cũng chưa từng quát mắng bà nửa lời, hay chọc bà sinh khí.
Thậm chí, đừng nói là thiếp thất, ngay cả người hầu trong Trầm phủ. Ông cũng chỉ tuyển chọn gia đinh hoặc là phụ nhân đứng tuổi, ngay cả một cái thị nữ đều không có.
Lần này, Trầm Ô xác thực đã cứng họng, không tài nào trả lời được nữa.
Nhìn bộ dạng há hốc của hắn, Trầm Ngân chỉ cười trừ, khinh thường hừ lạnh :"Đừng có dùng luân thường đạo lý đến lấp liếm cho tính ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình của loại ngựa giống như ngươi."
"Nam nhân tốt không phải không có, chỉ là đều chết chết, tàn tàn cả rồi." Nói tới đây, ý cười của Trầm Ngân liền đình chỉ, tiếp tục ngồi xuống, ôm đàn.
"So với bọn họ, ngươi không chỉ dơ bẩn, mà còn ô uế từ trong ra ngoài, cả linh hồn và thân thể, đều không có một chỗ sạch sẽ."
Mắt phượng nheo lại thành một đường thẳng nguy hiểm. Trầm Ô liền không rõ hỷ nộ, nhìn chòng chọc vào sau gáy của Trầm Ngân :"Ngươi giống như càng ngày càng không sợ bổn vương a."
Thậm chí còn bắt đầu dám bật lại hắn.
"Thế nào? Đệ đệ đây rốt cuộc cũng có ý định muốn giết ta rồi sao? Chơi chán rồi à?" Không chút sợ hãi nhìn hắn một chút, Trầm Ngân liền nhún vai :"Người trong thiên hạ này, là tiên là ma, ai ai chẳng phải chết?"
"Chỉ khác biệt ở chỗ, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, lại có cái chết nặng tựa Thái Sơn."
"Có điều, nặng tựa Thái Sơn ta cũng đã từng trải nghiệm qua rồi." Bị ngã từ trên núi xuống, xương cốt vỡ vụn, cảm giác tuyệt vọng khi bị ngạt nước,...
"Ta chỉ là đang đợi cái chết nhẹ tựa lông hồng mà ngươi mang tới thôi."
-----------------------------
"Thời tiết thật là nóng a. Các tỷ muội mau nhìn xem đi, phấn trên mặt Kha phu nhân đều đã bị khăn tay lau đi mất rồi, khanh khách."
"Lệ Phi muội muội, chớ có trêu chọc Kha muội muội. Muội không phải cũng cảm thấy nóng, cho nên mới ăn mặc phong phanh như vậy để mát mẻ hay sao? Người không biết nhìn vào, còn tưởng rằng muội đang cố tình khoe da thịt, dụ dỗ Vương thượng nữa kìa."
"....................."
Mùa hạ oi bức, nắng nóng như muốn xé nát da thịt. Nhất là ở Ma giới, bởi vì cách thái dương quá gần, nên nhiệt độ cũng càng thêm cao.
Lúc này, trong lầu thủy tạ nằm giữa Ma cung, một đám mỹ nhân đang ngồi ăn lê ngâm đá, trò chuyện với nhau. Cùng từng khóm bạch liên trong hồ thi nhau khoe sắc. Bầu không khí nhìn như tường hòa, nhưng trên thực chất lại là tiếu ý tàng đao.
Nhìn đám nữ nhân lá mặt lá trái, rõ ràng là ghét nhau vô cùng, nhưng vẫn cố ra vẻ thân thiết kia. Lam Nhược Vũ chỉ cảm thấy giả tạo không chịu nổi, thần sắc phiền chán cũng nhìn thấy rõ.
Nàng khinh thường cùng bọn họ tán gẫu. Nhưng đồng thời, cũng có người nhìn không vừa mắt bộ dáng cao cao tại thượng đó của nàng, cố ý tìm phiền phức.
"Lam Phi muội muội làm sao vậy? Thức ăn không vừa miệng sao?" Người nói, chính là nữ tử châm chọc Lệ Phi khi nãy.
Nàng lớn lên rất diễm lệ, có thể xưng là tuyệt thế vưu vật, chính là Quý Phi, người có thân phận cao quý nhất ở đây. Đồng thời cũng là 'nữ nhân đầu tiên' theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của Trầm Ô.
Xuất thân của nàng cũng không hề vẻ vang gì, chính là Ma hậu của lão Ma vương.
Nói đến đây, lại phải cảm khái trình độ ăn tạp của Trầm Ô, căn bản chỉ cần là mỹ nữ, thì ai đến cũng không cự tuyệt. Ngay cả một lão yêu bà cách mình ngàn tuổi, thê tử của một lão quái vật cũng có thể hạ khẩu được.
Lão ma vương kiểu : ĐMM thằng tróa, giết ta, cướp ngôi của ta, còn lấy cả vợ của ta, ngươi đừng có mà ngang ngược!