Mẫn Trúc cũng không vội vàng đi khắp nơi hỏi về Thanh Thạch trấn. Truớc tiên, Mẫn Trúc tìm Cẩn Minh để muợn đại ca nàng mấy quyển sách viết về lãnh thổ Nguyệt quốc và vài quyển sách về du kí phía bắc. Cẩn Minh biết xưa nay Mẫn Trúc thích tìm hiểu đủ các loại sách nên cũng không có nghi vấn gì, vui vẻ giúp nàng tìm sách vừa nhớ lại xem quyển nào đặc sắc và phong phú về nội dung thì đều đưa ra cho muội muội.
Sau khi muợn sách từ chỗ Cẩn Minh, Mẫn Trúc trừ buổi sáng luyện võ cùng các ca ca và tới tuần phủ học cầm thì một lòng ở trong thư phòng nghiên cứu về lãnh thổ Nguyệt quốc. Liên tục bốn ngày như vậy, Ngô Thị cùng con dâu và con gái ngồi may vá ở trong viện của Duơng thị cũng có chút bất đắc dĩ nói với Duơng thị:" Ở nơi này của con xem ra còn không náo nhiệt bằng nhà chúng ta. Mấy đứa nhỏ nơi này thế nào mà đứa nào cũng bận như vậy?"
Duơng thị cũng nở nụ cuời bất đắc dĩ lắc đầu:" Nuơng, nguời mới tới có mấy ngày mà đã thấy vậy sao? Con làm nuơng mấy đứa nhỏ mà thực ra con không có mấy khi cảm nhận đuợc thành tựu của nguời làm nuơng đâu. Từ nhỏ, mấy đứa nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nhất là sau chuyện Mẫn Trúc, hai đứa A Minh, A Tuệ lại càng không quấy nhiễu làm rộn tới con. Còn Trúc Nhi thì nuơng thấy rồi, từ nhỏ không khóc không nháo, mới hơn một tuổi thì một hai đòi ngủ với ca ca nàng. Càng lớn thì lá gan của nàng cũng lớn theo, lúc nào cũng nghĩ ra những thứ kì kì quái quái. Mấy ngày nay không biết nàng lại hứng thú với nơi nào, lấy từ chỗ A Minh một đống sách rồi ở lì trong thư phòng không ra".
Trần thị ở bên nghe được lời trách móc của Dương thị thì buồn cười nói:" Nhà người ta thì mong con cái giỏi giang, muội thì hay rồi, ngồi đây than thở không có thành tựu làm nương cái gì gì... Lời này nói với nương và ta còn được. Để người ta nghe được còn tưởng muội ngầm khoe khoang đâu."
Ngô thị nghe lời Trần thị chọc ghẹo Dương thị cũng bật cười. Dương thị đỏ mặt, nhưng nàng cũng thật không chịu thua mà đùa lại Trần thị:" Nhị tẩu, tẩu còn nói muội? Không phải A Trí nhà tẩu cũng là bộ dạng tiểu đại nhân kia sao?"
Trần thị đang cười cũng có chút cười buồn:" Muội nói cũng phải, ta và nhị ca muội cũng chỉ có hai đứa nhỏ, một đã sớm gả ra ngoài, còn một đứa thì một năm cũng không gặp mặt được mấy lần. Ít ra như muội còn ngày ngày ăn chung với mấy đứa nhỏ bữa cơm, biết chúng đang làm gì".
Dương thị cũng biết mình nói sai rồi nên luống cuống tìm lời an ủi: " Nhị tẩu đừng suy nghĩ nhiều, thời gian còn dài mà. Đợi khi A Trí ổn định sự nghiệp thì nhị ca cùng nhị tẩu lúc đó chỉ việc ngậm kẹo đùa cháu thôi".
Nghe con gái nói lời này, Ngô thị lên tiếng nhắc nhở Dương thị cũng là xoá tan cảm giác âu sầu của nhị nàng dâu:" Con đã mời Hành phu nhân cùng Hành tiểu thư tới chơi chưa vậy?"
Dương thị nghe vậy ngó qua thì thấy Trần thị hai mắt ngóng trông nhìn mình, sắc mặt thấy rõ là cao hứng với việc nhi tử của nàng ấy muốn thú thê. Dương thị nhìn nương nàng tủm tỉm cười: " Con xem ra người còn gấp hơn cả nhị tẩu đó, con đã gửi bái thiếp tới nhà Hành sư gia mời họ qua nhà với lý do thử món bánh mới lạ rồi, Hành phu nhân cũng đã đáp ứng tới ngày đó nhất định sẽ tới. Con hẹn là buổi sáng hai ngày nữa, lúc đó mấy đứa nhỏ đi học đường hết, chúng ta cũng thuận tiện nói chuyện phiếm".
Trần thị nghe ra được sự chu đáo của Dương thị, vừa tránh được ý muốn xem con dâu, lại cũng không phải qua loa đại khái cho xong chuyện, nên nhìn Dương thị cười cảm kích:" Cảm ơn muội giúp ta lưu tâm".
"Xem nhị tẩu nói kìa, A Trí cũng là cháu muội, muội cũng là nhìn đứa nhỏ từ khi còn nhỏ xíu tới khi A trí lớn, nói sao cũng là con cháu trong nhà. Muội cũng chỉ làm được có vậy, nhị tẩu sao lại luôn khách khí như vậy?" Dương thị làm bộ trách Trần thị.
Trần thị gật đầu, sau đó nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài, một lúc sau lại cảm khái:" Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà bây giờ mấy đứa nhỏ đều muốn đến tuổi thành gia, lập thất rồi".
Ngô thị cười:" Không phải sao! Tóc ta cũng đã bạc cả rồi đây"
Ba người phụ nữ đang câu được câu không nói chuyện trong phòng thì Trương Võ như một cơn gió ùa vào, trên tay còn cầm theo một chùm quýt vàng, mặt hớn hở: " Bà ngoại, nhị cữu mẫu, nương hôm nay trên đường về con thấy người ta bán quýt ngọt nên mua một ít mang về mời mọi ngừơi ăn."
Ngô thị bỏ đồ thêu thùa trên tay xuống, vẫy Trương võ lại gần, khẽ vuốt lại mấy sợi tóc vì mồ hôi mà dính trên má Trương võ:" Con có lòng, sao lại một mình con tới đây? Mấy huynh đệ của con đâu?"
Trương Võ nghe Ngô thị hỏi thì cười hì hì nói:" Biểu ca cùng đại ca đi tìm cha rồi ạ, còn nhị ca đang nhờ tam ca xem lại lời văn huynh ấy làm. Con nhớ nương nên cầm quýt tới đây trước".
Dương thị nghe lời nói ngô nghê của Trương Võ thì vui vẻ cười đến không khép được miệng.
Ngô thị cũng nhịn cười, làm bộ nghiêm mặt đùa Trương Võ: " Nam tử hán, phải giống các ca ca con, lo học tập rèn luyện cho tốt, sau này mới có tiền đồ tốt".
Trương Võ có chút uỷ khuất cúi đầu: "Nhưng con cũng chỉ là tới thăm nương một chút thôi mà, với lại con làm xong công khóa mới chạy qua".
Lúc này Ngô thị, Trần Thị rồi đến ngay cả Dương thị cũng không nhịn cuời nổi. Ba người cười đến Trương Võ gương mặt ngu ngơ không hiểu ra làm sao. Ngô thị ngưng cười, nhìn Trương Võ rồi xoa nhẹ đầu hắn nói: " Đứa nhỏ ngốc, con muốn tới thăm nương con thì tới thôi, bà ngoại chỉ đùa con một chút thôi. Mau đưa bà ngoại xem con mang về thứ tốt gì?"
Trương Võ lúc này mới lại nhớ tới mấy quả quýt, vội vàng hiến vật quý tới ba người:" Dạ, đây là quýt ngọt, là con nhìn thấy người ta bán, còn... còn tiền là biểu ca trả". Nói tới đây Trương Võ bỗng im bặt, tuy nói nhìn thấy trái cây mới lạ là hắn, nhưng ngược lại người mua là Dương Trí biểu ca, vậy hắn đây không phải " mượn hoa hiến phật" rồi sao?
Ngô thị thấy Trương Võ đang nói lại im bặt thì kì quái nhìn Dương thị như hỏi xem nàng có biết cái vẻ mặt như táo bón của Trương Võ là làm sao không?
Dương thị mới đầu cũng có chút kì quái, nhưng nhớ lại lời Trương Võ thì nàng cũng có chút hiểu được nên cười an ủi:" Hôm nay Trương Võ là có công lớn nhất rồi, tuy nói biểu ca trả tiền, nhưng nếu con không nhìn thấy thì biểu ca cũng không thể mua đúng không? Lại nói con về tới nhà lập tức mang thứ mới lạ tới, không giống biểu ca con, vội vàng đi tìm cha con hỏi công việc rồi".
Trương Võ nghe được lời này của Dương thị thì lại tươi cười, vui vẻ bóc quýt cho ba người Ngô thị.
Bốn người Dương Trí vừa tới cửa viện đã nghe tiếng cười của mọi ngưòi ở bên trong không dứt, bốn huynh đệ nhìn nhau có chút khó hiểu, không lẽ trong nhà có khách nhân?
Dương Trí hỏi Thư Họa đang đứng ngoài cửa: " Trong nhà có khách tới thăm sao? Nếu là nữ quyến thì sau khi luyện quyền chúng ta tới thỉnh an trưởng bối sau vậy".
Thư Họa cười giải thích: " Biểu công tử nhầm rồi, là tứ công tử đang chọc cười lão thái thái và hai vị phu nhân".
Dương Trí gật đầu đã hiểu rồi cùng hai huynh đệ Cẩn Minh và Trương Văn tiến vào chính phòng. Vừa bước vào mấy người Dương Trí cũng bị trò khỉ của Trương Võ làm cho phì cười, Cẩn Tuệ không chút hình tượng ôm bụng cười ha hả. Trương Võ đang miêu tả lại hành động của con khỉ trong gánh xiếc cho mọi người xem, thấy mấy ca ca tiến vào thì đỏ mặt chạy trốn sau lưng Dương thị.
Cẩn Minh buồn cười, nhưng làm mặt nghiêm trêu ghẹo:" Thế nào? Con khỉ nhỏ đệ không lo làm công khoá mà chạy tới đây làm khỉ sao? Có gan không đọc sách giờ lại không có gan nhận tội hử?"
Trương Võ vội thò đầu ra nói:" Đệ mới không có bỏ công khoá, đệ làm xong rồi mới chạy qua đây".
Dương thị cười nói nhỏ gì đó vào tai Trương Võ, thế là bạn nhỏ Trương Võ lại sinh lực tràn trề cười rộ lên nói:" Đại ca lại đem đệ ra làm trò, nhưng không sao, miễn mọi người vui là được".
Ngô thị nhìn mấy nam hài trong phòng mà tâm tình càng tốt, bà căn dặn mấy đứa nhỏ tự chăm sóc bản thân cho tốt, lại nói thêm mấy câu khích lệ rồi cho mấy đứa nhỏ giải tán.
Ngô thị quay qua nhìn Dương thị nói:" Xem ra con cũng không đến nỗi tịch mịch như lời con nói đâu".
Dương thị gật đầu nói:" Trong nhà, đứa nhỏ hành xử đúng lứa tuổi nhất thì chỉ có Trương Võ".
Trần thị cũng tán thành nói:" Hai huynh đệ A Văn, A Võ cũng là những đứa trẻ ngoan. A Văn có bộ dạng ít nói, có lẽ những thứ trải qua lúc trước làm thằng bé có vẻ sống khép kín hơn. Còn A Võ ta thấy thằng bé rất quấn muội, ngày nào cũng là đứa nhỏ tới đây nhanh nhất".
.......
Bên viện Dương thị thì đang sôi nổi, nhưng viện Mẫn Trúc lại có vẻ rất yên tĩnh, ba người Xuân Trà làm gì cũng hết sức nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động làm phiền tới tiểu thư của các nàng đọc sách.
Mẫn Trúc mấy ngày nay mới thực sự tìm hiểu kỹ càng về Nguyệt quốc và thế giới này. Nếu xét về vị trí địa lý thì có vẻ như Nguyệt quốc thuộc vùng Tây Nam. Khu vực Tây Bắc mà nàng xem qua là của Nhật quốc, mà Thanh Thạch trấn kia lại là một khu vực núi đá xanh, từ Thanh Thạch trấn đi thêm vài ngày đường là tới lãnh thổ của Nhật quốc rồi. Nói một cách khác thì quê nhà của Xuân Trà là vùng phụ cận biên giới giữa hai quốc gia. Mẫn Trúc cũng hiểu phần nào vì sao gia cảnh của nhà Xuân Trà lại khó khăn như vậy.
Mẫn Trúc qua mấy ngày xem xét từ vị trí địa lí và sách du ký thì biết có thể đi đường thuỷ tới Thanh Thạch trấn. Nhưng thời gian cũng không nhanh hơn là bao. Nếu nói ở thế giới cũ việc cho nhân viên đi công tác ba, bốn tháng là bình thường, thì ở đây lại không thể dễ dàng như vậy. Mẫn Trúc bắt đầu thấy đau đầu. Từ trước tới nay, nàng làm gì cũng có vẻ thuận lợi, nay lại đi một bước cũng khó khăn, thật làm người ta phiền não muốn bệnh.
Đang cau mày suy nghĩ, Mẫn Trúc giật mình bởi tiếng gọi của Hạ Trà:" Tiểu thư, tới giờ luyện quyền rồi, chiều hôm nay người cũng không có đi thỉnh an lão thái thái và hai vị phu nhân đâu".
Mẫn Trúc ngó ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn sáng trong, nàng thở dài nói:" Mùa hạ tới rồi, ta thấy trời còn trong như thê cứ đinh ninh là còn sớm. Thôi, tỷ giúp ta thay quần áo luyện quyền trước, buổi tối ta bồi bà ngoại nói chuyện sau vậy".
Hạ Trà thưa vâng rồi giúp Mẫn Trúc chải lại tóc kiểu nam hài và thay xiêm y. Xong xuôi, chủ tớ hai người ra hoa viên bắt đầu cho giờ luyện quyền buổi chiều.
Sau buổi cơm chiều, Ngô thị hôm nay cho mấy đứa nhỏ về viện của mình sớm rồi nói với Dương lão gia tử và mọi người trong nhà về việc sau mấy ngày nữa sẽ quay lại An Sơn huyện:" Mấy người chúng ta ở đây cũng lâu rồi, xong chuyện của A Trí thì nên về, dù sao trong nhà còn nhiều chuyện phải lo, lại nói Diễm Nhi cũng muốn cử hành hôn sự tới nơi, một mình đại tẩu các con phải lo trong ngoài có chút vất vả".
Dương lão gia tử gật đầu tán thành:" Mọi chuyện cũng đã định xong, không phải vì để bà cùng nhị nàng dâu lo chuyện A Trí thì ta đã định về từ hai ngày trước cùng A Khiêm rồi".
Trần thị tuy lòng muốn ở lại thêm một ít ngày nữa, nhưng nàng làm dâu, đâu thể vì ý muốn của mình mà cãi lại lời công công, bà bà (cha mẹ chồng). Lại nói một mình Từ thị lo xuôi lo ngược có chút vất vả. Tuy hai người đệ muội (em dâu) có thể giúp đỡ, nhưng các nàng còn có con nhỏ cần chăm sóc nữa.
Trần thị đang lo trái lo phải thì Ngô thị lên tiếng: " Nhị nàng dâu ở lại thêm một thời gian nữa, xử lý tốt chuyện A Trí rồi quay về cũng không muộn".
" Ừ, nhị nàng dâu, con ở lại đợi A Hào từ kinh thành về rồi cùng về cũng được, xử lý chuyện ở đây cho tốt đã". Dương lão gia tử cũng tán thành chuyện này.
Trần thị thập phần cảm kích, đứng dậy thi lễ tạ ơn:" Cảm tạ cha nương đã châm chước cho con, nhưng đại tẩu ở nhà con e tẩu ấy vất vả quá!"
Ngô thị lắc đầu nói:" Con cũng không cần lo, ta vẫn còn đủ sức giúp đại nàng dâu một tay. Lại nói tam nàng dâu và tứ nàng dâu cũng ở đó, sẽ không quá bận rộn đâu".
Trần thị thi lễ tạ ơn:" Cảm tạ nương thay con chu toàn".
Lâm Hải cùng Dương thị từ đầu tới giờ chỉ yên lặng, cung kính lắng nghe. Lúc này, phu thê hai người nhìn nhau hiểu ý trong mắt đối phương, Lâm Hải lên tiếng nói chuyện:" Cha nương, tuy nói An Sơn huyện tốt, nhưng hai người có nghĩ tới chuyện chuyển tới phủ thành ở? Dù sao bây giờ chuyện buôn bán của nhà ta cũng do đại cữu ca làm chủ, mọi việc lớn nhỏ lại tập trung nhiều ở hai cửa hàng phủ thành. Con thấy toàn gia chuyển đến phủ thành cũng tốt, một nhà cũng không phải vất vả xa cách".
Dương lão gia tử suy nghĩ một chút rồi nói:" Lời con nói không phải không có lý, ta sẽ cùng mấy ca ca con bàn thêm rồi quyết định sau. Nhưng đợi sau khi Diễm Nhi yên bề gia thất đã".
Mọi người nói chuyện về sính lễ cho Dương Diễm một lúc thì chuẩn bị về nghỉ ngơi. Lúc này Thư Cầm ở ngoài thưa vào:" Hồi bẩm phu nhân, tiểu thư cùng Xuân Trà mang nước mơ ngâm qua mời lão thái gia, lão thái thái, lão gia và hai phị phu nhân".
Ngô thị cười nói: " Xem con khỉ nhỏ kia đi, chiều nay quên mất ta, giờ lại mang nước mơ tới để nịnh nọt đây mà".
Mẫn Trúc ở ngoài cười hi hi tiến vào:" Con nào có quên người đâu, trời mùa hè lâu tối, con tưởng còn sớm nên đọc cho xong cuốn sách, nào ngờ lúc xong thì lại trễ vậy rồi".
Mọi người uống nước mơ ngâm, sao đó lại trêu chọc Mẫn Trúc một lát rồi cũng về viện nghỉ ngơi.
Ngày mai, lại là một ngày mới!!!!
: AM good night all / have a nice day