Ba năm trôi qua
Mẫn Trúc ở đây đã ba năm rồi, bây giờ nàng là bé gái ba tuổi rồi. Nàng đã có thể tự đi, tự nói và quan trọng hơn là mấy bữa trước nàng đã dọn từ phòng ca ca qua căn phòng chính thức của nàng rồi.
Còn tại sao nàng lại ngủ ở phòng ca ca chứ không phải phòng cha nương ấy à? Hắc hắc, lúc một tuổi rưỡi vào một ngày đẹp trời, đến giờ đi ngủ nàng bám dính đại ca không buông và tối nào cũng như thế. Thế là cha nương và đại ca bó tay, để nàng ngủ với đại ca. Cẩn Minh lại là một ca ca cực kì thương yêu muội muội, nên Mẫn Trúc nháo, ôm cổ hắn không buông, Cẩn Minh cũng ôm muội muội cho nàng ngủ, đêm còn thỉnh thoảng thức giấc chỉnh lại chăn mền cho Mẫn Trúc, rất có phong thái của đại ca.
Mà cha nương nàng cũng sủng nàng lên tận trời, nhất là cha nàng, cứ thấy con gái muốn gì là sẽ đáp ứng. Nói chung Mẫn Trúc bây giờ như tiểu bá vương trong nhà vậy.
Cẩn Tuệ tuy tuổi nhỏ nhưng cũng bị cha nương và đại ca huấn luyện châm ngôn "trong nhà này, muội muội là quan trọng nhất, nên tuy nsmw nay mới bảy tuổi cũng coi muội muội như là quan trọng nhất với bé bây giờ.
Dương thị hôm nay đang vội vàng chuẩn bị cho hai cha con Lâm Hải, Cẩn Minh đi thi.
Lâm Hải lên phủ thành thi cử nhân, còn Cẩn Minh chỉ cần lên trấn trên thi tú tài.
Mẫn Trúc nhìn nương vội vàng cũng không quấy nhiễu, lẳng lặng ngồi ngẩn người nhìn nương. Hai ca ca đã đi học từ sáng sớm. Qua hai ngày nữa sẽ được nghỉ để cho các học trò đi thi.
Đại ca Cẩn Minh tuy mới mười tuổi nhưng lại rất thông minh, nên chuyện thi tú tài lần này cũng là do tiên sinh của Cẩn Minh đứng ra bảo lãnh cho hắn đi thi. Chỉ là cho Cẩn Minh tiếp xúc trước với môi trường của khoa thi, cũng không phải đặt hy vọng phải thi đõ trong kì thi này.
Lâm Hải vừa ở ngoài đi vào thấy Dương thị bận rộn trước sau thì nói:" nàng không cần quá vất vả, có nhạc phụ và đại cữu ca đưa ta đi mà". Dương thị cũng biết điều đó, nhưng trong lòng nàng càng đến gần ngày thi lại càng bồn chồn.
Mẫn Trúc biết lần thi này của cha là quyết định tương lai của cả nhà, trong lòng nàng cũng có chút căng thẳng theo. Nhưng nàng trấn định hơn Dương thị, nếu cả nhà cùng căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cha nàng. Mẫn Trúc nghĩ vậy nên quyết tâm tìm cách giảm áp lực cho cả nhà.
Mẫn Trúc tay ngắn chân ngắn lắc lư chạy đến chỗ cha nàng, túm áo cha nàng kéo kéo. Lâm Hải cúi xuống nhìn con gái đang mở to đôi mắt hoa đào nhìn mình thì cười rồi cúi xuống ôm tiểu bảo bối lên:" con gái, con lại muốn mua cái gì sao? Hay là muốn qua nhà ông ngoại đây?"
Mẫn Trúc nghe vậy thì bĩu môi trưng ra vẻ mặt ủy khuất:" cha, có phải người sắp không cần con không? Có phải sau này nương có đệ đệ, người và nương sẽ bán con không?" tuy là diễn một chút thôi, nhưng mấy năm nay được sủng lên tận trời rồi, nên khi nói những lời này Mẫn Trúc cũng cảm có cảm giác đau lòng mà khóc lên.
Dương thị và Lâm Hải cũng cuống lên, không hiểu vì sao con gái lại nghĩ vậy. Lâm Hải vội nói:" là ai nói bậy bạ với con? Cha dù có làm ăn mày cũng không bao giờ mang con đi bán. Mẫn Trúc của chúng ta lại ngoan như vậy, thông minh như vậy, sao cha nương ghét con được chứ. Ngoan, nói cha nghe, là ai nói vậy với con?"
Mẫn Trúc giương đôi mắt đầy nước nhìn Lâm Hải:" nhà Lâm Tứ bá ở đầu thôn, không phải vì Lâm Tứ bá đào được ngọc bán đi rất nhiều tiền, cha biết không?"
Lâm Hải gật đầu, rồi nhìn con gái đang nhìn mình. Lâm Tứ mà Mẫn Trúc nói là bà con xa với Lâm Hải, vì may mắn nên lúc đi kiếm nhân sâm lại tìm được khối ngọc lớn giờ trở thành đại phú hào trong thôn rồi. Nghe nói sau khi giàu có thì lại đổi tính, mang con gái đi bán, mua tiểu thiếp. Lâm Hải cũng không hiểu nổi là giàu rồi còn bán con là thế nào? Lâm Hải yêu thương nhìn Mẫn Trúc nói:" chuyện này thì đâu có can hệ gì tới chúng ta. Dù có như thế nào thì nương các con và các con vẫn là quan trọng nhất. Ta không bao giờ có ý niệm bán con của mình".
Mẫn Trúc gật đầu, ánh mắt tràn đầy tin tưởng nhìn Lâm Hải:" cha, cha nói là nương là chúng con là quan trọng nhất. Vậy nhà chúng ta dù thế nào cũng chỉ cần vui vui vẻ vẻ là được có đúng không?"
Lâm Hải gật đầu, ôm con gái trong lòng mà tâm dần dần sáng tỏ. Đúng vậy, chuyện đi thi là ước vọng của mình, thi không qua cũng không ân hận, chỉ là tài học mình chưa đủ. Mình chỉ cần cố hết sức là được.
Dương thị nghe con gái nói cũng bừng tỉnh đại ngộ. Tuy chuyện con gái nói không liên quan đến chuyện này, nhưng gia đình nàng mấy năm nay trôi qua rất nhẹ nhàng, thư thái. Nếu lòng nàng cứ thấp thỏm không yên cũng ảnh hưởng đến tâm trạng trượng phu. Nghĩ như vậy, Dương thị khắc chế không yên trong lòng, không còn vẻ vội vàng như lúc nãy nữa, tâm cũng từ từ buông lỏng.
Nhưng nghĩ con gái nghe chuyện người ta bán con của họ, chắc trong lòng sợ hãi. Đón Mẫn Trúc từ tay Lâm Hải ôm vào lòng nói:" con yên tâm, không ai có thể mang con đi bán, trừ khi ta chết".
Mẫn Trúc cũng thở ra được một hơi, may mắn là cha nương đều có thể nghĩ thông suốt. Chứ giờ nàng mà khuyên đúng nghĩa thì cha và nương sẽ hết hồn mất. Dù gì nàng cũng chỉ ba tuổi thôi.
Đến chiều, Cẩn Minh, Cẩn Tuệ đi học về, ba huynh muội ra vườn tưới cây.
Mười mẫu đất thì năm mẫu trồng rau, củ bán, năm mẫu còn lại trồng một số thảo dược mà Dương lão gia mua giống giúp. Cứ cách hai ngày Dương Phúc sẽ tới lấy rau đi bán cho trấn trên. Còn thảo dược thì thu theo tháng.
Cuộc sống của gia đồng Mẫn Trúc cũng không khó khăn, vì giá thảo dược cũng khá cao nên mỗi tháng nhà Mẫn Trúc cúng thu vào được ba tới năm lượng bạc. Tuy không tính là gì, nhưng ở nông thôn như vậy là tốt rồi.
Mẫn Trúc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm cười thật tươi. Nàng đã hạnh phúc được ba năm rồi, nàng mong cuộc sống này cứ mãi hạnh phúc, bình dị như vậy thôi.
Đang ngẩn người thì Cẩn Minh đi tới xoa đầu muội muội:" muội lại nghĩ cái gì mà cười thỏa mãn như vậy?"
Mẫn Trúc giơ hai tay lên ý muốn Cẩn Minh ôm, Cẩn Minh cười vui vẻ ôm muội muội lên. Mẫn Trúc nói:" muội đang cười ước ca ca dẫn muội đi chơi"
Cẩn Minh cười nhìn Mẫn Trúc, chân mày nhướng lên, Mẫn Trúc hiểu ý, hôn bẹp lên má Cẩn Minh một cái rồi cũng cười rộ lên.
Cẩn Minh như ý thì gật đầu nói:" được, tối ta xin nương, ngày mai dẫn muội đi nhặt trứng chim".
Cẩn Tuệ từ xa chạy lại nghe đi nhặt trứng chim thì cũng ầm ĩ:" đệ cũng muốn đi, đệ cũng muốn đi".
Mẫn Trúc trêu đùa:" mới không cho nhị ca đi, nhị ca phải ở nhà học bài".
Hai huynh muội liền huyên náo ầm ĩ, Cẩn Minh chỉ cười không nói.
Xa xa hai phu thê Lâm Hải nhìn các con cười trìu mến...
Qua vài ngày, ngày chín tháng tư Lâm Hải và Cẩn Minh đều đi thi, Dương thị, Cẩn Tuệ, Mẫn Trúc ở nhà ra ngóng vào trông.
Cẩn Minh được Nhị cữu cữu là Dương Hào đưa đi, vì thi trong một ngày nên đến tối là về rồi. Lâm Hải thì phải thi hai ngày, mà từ thôn Linh Khê đến phủ thành mất nửa ngày đi xe ngựa. Cho nên phải đi sớm một ngày. Đến tối ngày mười ba tháng tư mới trở về nhà.
Sau khi hai người thi xong, cả nhà vẫn sinh hoạt như bình thường. Nên làm việc thì làm việc, đọc sách thì đọc sách, đi học thì cứ đi học. Tuy rằng cũng mong ngóng, nhưng ai cũng muốn đối phương thoải mái thả lỏng tâm tình nên mọi thứ vẫn cứ hết sức vui vẻ trong căn nhà nhỏ này.
Qua nửa tháng, tin Lâm Hải trúng cử nhân truyền tới làm oanh động cả thôn. Vì chưa ai nghe hắn đỗ tú tài bao giờ mà giờ lại đậu cử nhân, chuyện này thật không thể tin được.
Mà cùng tin trúng cử nhân thì Cẩn Minh cũng đỗ tú tài rồi. Đúng là song hỷ lâm môn. Ai cũng nói mộ tổ tiên nhà Lâm lão gia tử là bốc khói xanh rồi, quan lão gia cũng có, giờ tú tài hay cử nhân đều có đủ. Đúng là sao văn khúc chiếu thẳng vào Lâm gia mà.
Dương thị là lúc này cười không khép được miệng rồi.
Bên Dương lão gia từ sau khi biết tin cũng là một mảnh vui mừng. Dương lão gia tử và Ngô thị vội vàng chạy tới nhà Lâm Hải chúc mừng.
Việc đầu tiên mà Lâm Hải làm sau khi có giấy chứng cử nhân là mang hơn bảy trăm mẫu trà nhà Dương lão gia tử đứng dưới danh nghĩa tên mình. Như vậy Dương lão gia tử sẽ không lo phải đóng thuế nữa. Đây cũng là một cách Lâm Hải báo lại đáp lại một phần ân huệ mà cả nhà Dương lão gia tử đã hộ trợ nhà hắn mấy năm nay.
Hành động này của Lâm Hải đã khiến Dương gia hết sức gật đầu tán thưởng. Và lại đồng lòng tiếp tục giúp Lâm Hải ba năm đèn sách nữa. Mà dịp vui này thì nhà Dương lão gia tử cũng đúng là vui ngất trời rồi, vì Dương gia cũng ra được cái tú tài thứ hai rồi. Đúng vậy, Dương Trí mười bốn tuổi cũng đậu tú tài rồi. Lần này Dương lão gia tử đúng là ngủ cũng cười tỉnh.