Cơ thể chẳng còn tí sức lực, mắt lim dim, bên tai thật ồn ào, dường như có rất nhiều tiếng nói xung quanh cậu.
Mơ hồ mở mắt, nhìn thẳng lên , cậu đang ở bên trong một cái động rất lớn, cơ thể thật đau đến thấu xương.
Đây là đâu?
Tại sao cậu lại ở đây?
Tiểu nhi tử của cậu đâu?
" Đã tỉnh, ta còn tưởng là ngươi chịu không nổi chết luôn rồi chứ?" Nam nhân nhìn cậu cười nhếch môi.
" Ưm... ngươi...?" Juwakira hơi nhíu mày nhìn nam tử suy nghĩ, tên này là cái tên nào, cậu quen y sao.
" Nhìn gì, còn không cảm ơn thủ lĩnh của bọn ta" Hakkaku khoang tay nhìn Juwakira.
" Phải đấy, không biết cảm ơn à " Ginta chóng nạnh ra vẻ cao ngạo giương mắt nhìn cậu.
Juwakira mặt lạnh không quan tâm đến lời của hai tên kia, cố chống tay ngồi dậy, quan sát xung quanh nơi đây có rất nhiều yêu quái khác, những con sói đói cũng vây quanh lấy cậu.
Không hay, rơi đúng vào Tộc Sói rồi.
Kuzuo, bảo bảo của cậu đâu?
Có khi nào...
Juwakira ánh mắt không giấu được tia hoảng loạn nhìn Kouga :" Nhi tử ta đâu, các ngươi đã làm gì nhi tử ta"
Kouga đứng lên, nhếch môi cười :" Ái chà chà, ngươi đoán xem"
Đưa vào tộc sói cũng chỉ làm thức ăn cho họ, Kuzuo đã...
Nhi tử của cậu đã ...
Nhìn vẻ mặt của Juwakira, Kouga cười xòa :" Ngươi đừng trưng cái vẻ mặt mất mát đó với ta, ta cũng đâu làm gì nhi tử của ngươi"
Vừa dứt lời, tiếng Kuzuo đã từ cửa động vang vọng , chạy đến chỗ cậu :" Phụ thân..."
Đứa bé thơm thơm lên gò má của Juwakira đầy yêu thích như đang an ủi những vết thương của cậu.
Juwakira mừng rỡ ôm hài tử trong lòng.
Thật mai, Kuzuo vẫn an toàn.
Là cậu nghĩ lung tung rồi.
Kuzuo chu chu mỏ, bắt đầu bi bô nói :"Phụ thân...về...nhớ...phụ hoàng.."
Juwakira cứng đơ người khi nghe nhắc đến hắn, những lời nói vô tư của một đứa bé nhưng vẫn là một con dao sắt nhọn khứa vào lòng cậu.
Thật đau.
Tim cậu lại bắt đầu rỉ máu.
Cậu ôn nhu xoa đầu hài tử :" Kuzuo ngoan, chúng ta sẽ không gặp phụ hoàng nữa...."
Lời chưa kịp nói xong, liền bị tiếng khóc của hài tử cắt ngang.
Juwakira vỗ về đứa bé :" Ngoan , phụ thân sẽ tìm phụ hoàng mới cho Kuzuo nha "
Càng khóc lớn hơn :" Oa~ huhu... không... muốn phụ hoàng...huhu~ phụ...hoàng "
Juwakira thở dài :" Không ngoan, phụ thân liền bỏ con lại "
Dường như đã có chút uy hiếp đối với đứa bé, liền nín khóc.
Mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi sụt sịt :" Hic... Phụ ...phụ hoàng... hic ... hic"
Juwakira bất chợt nhìn thấy cảnh này liền đau lòng.
Những yêu sói khác trong động nghe vậy liền bàn tán ầm ĩ, còn có ngươi không ngần ngại cười to nói thẳng ra trước mặt cậu :" Hahaha, thì ra là bị bỏ rơi, lên giường xong liền sinh ra rồi bị bỏ sao, thật đúng nực cười"
" Cười chết ta rồi, bán yêu đúng thật vô dụng " Một yêu sói khác lại tiếp lời.
" Ta thật không ngờ đây là nam nhân đó nha, dễ mang thai vậy sao " Một nam yêu sói khác nhìn cậu hoài nghi.
" Nhìn cũng ngon, thủ lĩnh ngài giữ hắn lại cho bọn tôi làm đồ chơi được không " Một tên liếm liếm môi nhìn cậu.
" Phải đấy, phải đấy " Cả bọn cùng nhau reo hò ầm ĩ, thủ lĩnh chắc chắc sẽ phải làm theo ý bọn họ. Có món đồ tốt vậy ai lại nỡ bỏ qua chứ.
Juwakira nhìn bọn họ lặp tức ôm chặt Kuzuo vào lòng, bọn họ định dùng cậu làm đồ chơi sao, cậu không muốn, không muốn.
Kouga nhìn thấy cậu vì lo lắng mà lùi ra phía sau thì nhếch môi đi đến nâng cầm cậu lên, nhìn vào đôi mắt đặc biệt của cậu :" Nhìn được lắm, được ta sẽ giữ hắn lại..."
Những yêu sói khác nghe vậy vui mừng, liếm liếm môi nhìn cậu.
"Không ai được động đến đồ của ta " Kouga nhìn bọn yêu sói khác bằng ánh mắt có phần uy hiếp.
Nếu là đồ tốt, cũng chẳng đến lượt bọn ngươi được chơi đâu.
" Thủ lĩnh... thủ lĩnh hay là chờ ngài chơi xong thì đến lượt bọn tôi được không "
Kouga lại một lần nữa nhìn bọn họ bằng ánh mắt uy hiếp, sắt bén kia.
" Kou...Kouga...đại ca suy nghĩ kĩ rồi chứ " Hakkaku nhìn y bằng ánh mắt nghi hoặc.
Trước giờ, Kouga ngoài đại tỷ Kogome ra thì không còn hứng thú với ai, lần này lại hứng thú với tên bán yêu này.
" Phải đấy, Kouga..." Ginta cũng bán tính bán nghi .
Đại ca của bọn họ chẳng phải nói chỉ yêu mình đại tỷ Kagome thôi sao.
" Ta muốn ai cũng phải thông qua các ngươi sao?" Kouga nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.
" Không...không...không phải... bọn đệ chỉ lo cho đại ca thôi" Hakkaku xua tay, lắp bắp.
Kouga nhếch môi :" Lo cho ta , con mèo nhỏ này thì làm gì được ta chứ" Nâng cầm cậu lên.
Mặc dù là đang bị thương nhưng vẻ đẹp ấy vẫn là có mức sát thương không hề nhỏ đi chút nào, bộ dáng yếu đuối, mỏng manh càng làm người khác muốn ra sức bảo vệ.
Juwakira quay đầu, tránh né bàn tay y, nhíu mày, giọng cáu gắt :" Lấy bàn tay của ngươi ra khỏi ta "
Dễ...dễ thương quá..thật giống với Kagome lần đầu tiên bị y bắt đến đây.
Kouga ngơ ngẩn, đơ người nhìn vẻ mặt đang cáu gắt nhưng không kém phần đáng yêu của cậu.
Hừ, thật sự là nhặt được một con mèo dễ thương rồi.