Xuyên Qua Thành Nông Phụ

chương 52: nghị thân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Linh

"Nương, cha nói hôm nay lên trấn trên sẽ dẫn Tiểu Thạch cùng đi, cha nói dối mũi sẽ mọc dài." Tiểu Thạch nhớ trước đây nương kể chuyện xưa cho hắn bên trong truyện xưa có một bé trai vì nói dối mà mũi bị dài ra.

Vương Lâm cười nhìn Tiểu Thạch đã bốn tuổi, xoa xoa đầu hắn, buồn cười nói: "Vậy sáng hôm nay là ai ngủ nướng không chịu dậy vậy!"

Ngày hôm qua Lý Đại Thạch nói hôm nay muốn lên trấn trên đưa món ăn dân quê cho Âu Dương quản gia, Tiểu Thạch nghe thấy được ầm ĩ nói muốn cùng đi. Nói đã rất lâu rồi chưa gặp Hạo Hạo (Cháu trai của Âu Dương quản gia, năm nay cũng bốn tuổi), muốn đi trấn trên chơi với hắn.

Lý Đại Thạch hiện tại là điển hình của hài nô, chỉ cần là Tiểu Thạch yêu cầu hắn đều sẽ không cự tuyệt, cho nên lập tức gật đầu đồng ý mang Tiểu Thạch cùng đi.

Nhưng Tiểu Thạch thích nhất là ngủ nướng, sáng nào cũng phải kêu bốn năm lần mới rời giường. Sáng hôm nay Vương Lâm và Lý Đại Thạch gọi bốn năm lần hắn cũng không dậy, xem Tiểu Thạch kiểu này không ngủ đến mặt trời lên hắn sẽ không dậy, vì thế Vương Lâm liền thúc giục Lý Đại Thạch đi một mình, nói lần sau lại mang Tiểu Thạch lên trấn trên chơi cũng được.

Từ lần trước Âu Dương quản gia ra mặt cứu Lý Hà, mỗi khi Lý Đại Thạch vào núi đánh con mồi Vương Lâm đều dặn hắn cầm lên trấn trên bán tiện thể mang một ít cho Âu Dương quản gia. Dần dà bọn họ và cả nhà Âu Dương đều bắt đầu dần quen thuộc.

Tiểu Thạch thường xuyên theo Lý Đại Thạch lên trấn trên tìm Âu Dương Hạo chơi. Hai đứa nhỏ quan hệ tốt đến mức hận không thể cùng mặc một cái quần; Tiểu Thạch lại là đứa biết nói ngọt, mỗi lần đến nhà Âu Dương quản gia đều dỗ cả nhà ông mặt mày hớn hở, cho nên Âu Dương quản gia đặc biệt thích Tiểu Thạch. Chỉ cần Tiểu Thạch mấy ngày không đến nhà ông ông liền nhớ đến hoảng, thường xuyên phái người đến nhà đón Tiểu Thạch lên trấn trên chơi.

Tiểu Thạch ngượng ngùng cãi cố: "Dù sao cha không mang ta đi thì chính là thất tín với ta, đây đều là nương dạy ta mà. Người nói hứa với người khác chuyện gì thì phải làm được, bằng không chính là thất hứa, là đứa bé hư. Hừ, cha chính là đứa bé hư không giữ lời hứ."

Xem Tiểu Thạch hờn dỗi, Vương Lâm cười an ủi: "Được rồi, Tiểu Thạch nhà chúng ta đừng giận mà, cha con nói sẽ mang vịt nướng của tửu lâu Duyệt Lai mà con thích nhất về đấy."

"Ô Yê, vậy hôm nay nương phải làm táo ngào đường cho Tiểu Thạch nhé." Nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm bóp nhẹ cái mũi nhỏ của Tiểu Thạch, yêu chiều nói: "Được, nhưng không thể ăn nhiều, biết không?" Trẻ con ăn đồ quá ngọt không tốt, dễ bị sâu răng.

Tiểu Thạch lập tức gật đầu cam đoan, vươn tay ôm cổ Vương Lâm cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào mặt nàng, ngoài miệng còn nói: "Nương, nương là tốt nhất, Tiểu Thạch thích nương nhất. Ha ha..."

Vương Lâm ôm lấy thân mình nhỏ bé của hắn phòng ngừa hắn từ trong lòng mình ngã xuống, cũng cười nói: "Nương cũng thích Tiểu Thạch nhất."

.....

Buổi chiều Lý Đại Thạch trở về quả nhiên có xách theo một con vịt nướng, làm Tiểu Thạch lập tức cao hứng đến mức quên mất buổi sáng nay vẫn còn đang giận cha mình, bổ nhào vào trong lòng Lý Đại Thạch liên tiếp chuốc canh mê: "Cha, cha thật tốt, Tiểu Thạch rất yêu cha...."

Dỗ Lý Đại Thạch cười đến không thấy mắt, ôm Tiểu Thạch cười ngây ngô không ngừng.

Cơm chiều Tiểu Thạch ăn bụng tròn xoe, cảm xúc hưng phấn cả buổi tối, ép buộc hơn nửa đêm mới đi ngủ.

Vương Lâm dỗ Tiểu Thạch ngủ rồi mới trở về phòng, nói với Lý Đại Thạch: "Ngày mai nhất định phải gọi Tiểu Thạch dậy sớm mới được, không thể để con lại ngủ nướng, bằng không buổi tối lại ngủ muộn."

"Ừ, được."

Tiểu Thạch vừa tròn bốn tuổi liền nói muốn ngủ một mình, nhân tiểu quỷ đại nói mình hiện tại đã là nam tử hán, không thể lại ngủ cùng cha nương, bằng không người khác sẽ cười hắn.

Nhưng Vương Lâm lo hắn ngủ một mình, cho nên tối nào cũng phải thấy hắn ngủ đắp chăn cẩn thận rồi mới về phòng. May mà Tiểu Thạch thành thật ngủ không đá chăn, bằng không Vương Lâm nhất định sẽ không đồng ý hắn nhỏ như vậy đã ngủ một mình.

Thấy Vương Lâm cởi áo lên giường, Lý Đại Thạch khẩn cấp áp nàng xuống dưới thân, vừa cởi áo trong của nàng vừa dụ dỗ bên tai, nói: "Nàng dâu, nàng dâu, tiểu huynh đệ của ta muốn nàng rồi...."

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch còn nói mấy lời không đứng đắn, tên này chính là vậy, ở trên giường thế nào cũng sẽ nói mấy lời không đứng đắn làm người ta xấu hổ, không một chút nào giống với hình tượng thật thà chất phác ban ngày, liền vươn tay nhéo eo hắn.

Cảm giác được Vương Lâm xấu hổ, Lý Đại Thạch cố ý nói: "Không tin nàng sờ thử xem ta có nói thật hay không." Nói xong liền kéo tay Vương Lâm vọc vào trong đũng quần mình.

Vương Lâm nắm lấy Lý Đại Thạch nóng rực trong lòng không khỏi giật mình, sao tên này hưng phấn nhanh vậy. Từ sau khi sinh Tiểu Thạch xong Lý Đại Thạch ở trên giường liền trở nên đặc biệt mạnh mẽ, mỗi lần đều biến nàng hận không thể ngất đi.

"Nàng dâu nàng động đi, ta khó chịu." Nói xong liền nắm lấy tay Vương Lâm bắt đầu di động.

Không quá bao lâu Lý Đại Thạch liền bắn ra, cẩn thận lau tay cho Vương Lâm xong rồi cởi chiếc quần dính đầy chất lỏng của mình ra.

Lúc này tay Vương Lâm đã mỏi nhừ nên mặc cho Lý Đại Thạch chăm sóc.

Lý Đại Thạch cởi hết quần áo ôm Vương Lâm cũng hoàn toàn khỏa thân như mình, đỡ lấy cực to của mình tiến vào nội dung chính. Thân thể hư không của Vương Lâm chiếm được thỏa mãn, kìm lòng không đậu ôm lấy Lý Đại Thạch đón ý nói hùa theo hắn, miệng không tự chủ được yêu kiều: "Ừ ừ... Đại Thạch.... Nhanh chút.... Nhanh chút.... A...."

Lý Đại Thạch nghe thanh âm yêu kiều của Vương Lâm càng thêm kích động, động tác càng thêm cuồng dã, thở gấp hô: "Ư.... Nàng dâu, nàng dâu...."

... ...

Theo Lý Đại Thạch một cái mãnh liệt tiến vào hai người cùng lúc đạt tới cao trào, "A...."

Dư vị qua đi Vương Lâm cầm lấy bàn tay lại bắt đầu không có quy của của Lý Đại Thạch, vô lực nói: "Đại Thạch, đủ rồi. Ngày mai còn phải sang thôn Tiểu Cương đấy, nương nói có việc muốn thương lượng với ta."

Lý Đại Thạch biết tối nay lại không thể ầm ĩ nàng dâu, ý còn chưa hết đáp: "Được." Nhưng tay vẫn không thành thật vuốt ve cả người Vương Lâm.

Vương Lâm cũng không quản hắn, trực tiếp nhắm mắt ngủ.

....

"Tiểu Thạch mau dậy nào, ông mặt trời đã chiếu đến cái mông nhỏ của con rồi này."

Tiểu Thạch không để ý đến nương mình, lật người tiếp tục làm mộng đẹp.

Vương Lâm không có cách nào khác, nàng và Lý Đại Thạch không đánh con, cho nên chỉ có thể tiếp tục dùng thanh âm oanh tạc hắn, "Nếu không không dậy, vậy ta và cha con hai người đi nhà cậu nhỏ đây, nghe nói hôm nay Tiểu Sơn không đi học đường, hình như muốn lên núi hái trái cây rừng thì phải...."

Vương Lâm còn chưa nói xong, Tiểu Thạch đã ngồi bật dậy. "Nương, Tiểu Thạch cũng muốn cùng hai người đến nhà cậu nhỏ. Đợi con với, con xong ngay đây."

Hôm nay cậu nhỏ ở nhà vậy hắn nhất định phải đi tìm cậu nhỏ, chính mình đã rất lâu rồi chưa chơi với cậu nhỏ, hơn nữa cũng rất lâu rồi Tiểu Thạch chưa được lên núi hái trái cây rừng ăn. Ở nhà nương không cho hắn lên núi, mỗi lần đều là cha hái trái cây rừng về cho hắn ăn, nhưng hắn vẫn cảm thấy tự mình hái ăn ngon hơn.

Tiểu Thạch trong lòng sốt ruột sao quần áo mặc mãi không được, Vương Lâm chỉ đành phải giúp hắn mặc, vừa mặc vừa trêu hắn: "Giờ thì biết gấp rồi?!"

Tiểu Thạch mặt đỏ ửng, làm nũng với Vương Lâm: "Nương...."

"Được rồi được rồi, tiểu hoạt đầu mau đi rửa mặt rồi ăn sáng." Nói xong liền ôm Tiểu Thạch đã mặc xong quần áo xuống giường.

Tiểu Thạch chân vừa chạm đất liền chạy ngay ra ngoài.

Trên xe bò, Tiểu Thạch quấn quít lấy nương liên tiếp làm nũng: "Nương, người đồng ý cho ta cùng cậu nhỏ lên núi hái trái cây đi, Tiểu Thạch nhất định sẽ nghe lời cậu nhỏ không chạy lung tung, được không nương? Nương, nương...."

Thấy Tiểu Thạch thật sự muốn đi hái trái cây, Lý Đại Thạch thuộc bộ tộc yêu con trai cũng gia nhập vào hàng ngũ thuyết phục Vương Lâm, "Nàng dâu, nàng để Tiểu Thạch đi đi, dù sao chỗ bọn nó đi hái trái cây cũng không xa. Nếu nàng lo lắng thì ta sẽ dẫn bọn nó đi."

Nhìn Tiểu Thạch lại nhìn Lý Đại Thạch, hai người đều vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Vương Lâm đành phải đồng ý: "Được rồi, Tiểu Thạch con nhất định phải nghe lời cha và cậu nhỏ, không thể đi đến chỗ nguy hiểm."

"Ô yê, nương là tốt nhất, Tiểu Thạch nhất định sẽ nghe lời cha." Sau đó liền chạy đến sau lưng cha mình ghé vào trên lưng cha mình, cái miệng nhỏ liên tiếp nói ra những lời khen tặng cha, cha hắn chính là bị hắn thu mua như vậy, hắc hắc.

Đừng nhìn Tiểu Thạch nhỏ, hắn biết vận dụng kế sách lôi kéo trong truyện xưa mà nương hắn kể để đạt tới mục đích của mình. Mà ở nhà hắn thường xuyên vận dụng kế sách này liên hợp với cha mình cùng nhau đối phó nương, để nương hắn đồng ý yêu cầu lớn nhỏ của hắn. Nhưng kế sách này dưới đại đa số tình huống là không thể dùng được, bởi vì lập trừng của nương hắn vô cùng kiên định, nói không cho chính là không cho.

"Tiểu Thạch mau ngồi vững, cha đang đánh xe mà." Vương Lâm tuyệt không thừa nhận rằng nàng thấy con trai và Lý Đại Thạch thân thiết như vậy, cho nên ăn dấm chua của Lý Đại Thạch.

Đến nhà nương Vương Lâm, Tiểu Thạch liền lập tức quấn quít cha mình và cậu nhỏ đi lên núi hái trái cây rừng.

Vì thế trong nhà chỉ còn lại có Vương Lâm và phu thê Vương Đại Sơn. Vương Bình cũng bị Vương Lưu thị đuổi về phòng.

Vương Lưu thị thấy mọi người đi hết rồi mới nói với Vương Lâm: "Vương Lâm, con cũng biết Tiểu Bình năm nay sẽ tròn tuổi, ta và cha con tính tìm cho con bé một mối hôn sự, muốn con giúp chúng ta ra chủ ý, lưu ý xem có nhà nào tốt không."

"Được, con nhất định sẽ tìm cho Tiểu Bình một nhà khá giả. Nhưng không biết cha nương và Tiểu Bình đối nhà nam có yêu cầu gì không?"

"Ta và cha con chỉ cần bên nam thành thật có khả năng biết yêu thương thê tử là được, trong nhà nghèo chút cũng không sao. Dù sao hiện tại ta và cha ngươi vẫn còn khỏe vẫn giúp được phu thê son."

Phu thê Vương Đại Sơn là người có tư tưởng, không giống một số nhà gả nữ nhi như bán nữ nhi, mặc kệ nhân phẩm đối phương thế thế nào, chỉ cần có thể lấy ra được sính lễ mà bọn họ nói liền có thể gả nữ nhi của mình đi.

"Còn có một điều cha nương quên nói, chính là nhất định phải tìm một người có tướng mạo và tuổi tác có thể xứng đôi với Tiểu Bình nhà chúng ta. Bằng không Tiểu Bình đóa hoa tươi nhà chúng ta thật sự muốn cắm trên bãi phân trâu, đến lúc đó con bé không oán chết chúng ta, ha ha."

"Con đứa nhỏ này...."

Vương Lưu thị còn chưa nói xong đã nhịn không được cùng Vương Đại Sơn cười rộ lên.

Cười một hồi, Vương Lâm nghiêm túc nói: "Vậy trong lòng cha nương đã có người tuyển hay chưa?"

"Có thì có, nhưng ta và nương ngươi đều sợ gả Tiểu Bình qua đó con bé sẽ bị công công bà bà chèn ép."

"Ai vậy?"

"Chính là Tam đệ Vương Đồng Ngưu của Vương Thiết Ngưu. Hắn năm nay cũng có , đứa nhỏ này có thể nói là ta và nương ngươi xem hắn lớn lên, phương diện nhân phẩm khẳng định không thể chê, chỉ là rất không được cha nương thích, cho nên ta và nương con mới sợ gả Tiểu Bình qua đó cuộc sống của con bé sẽ không được dễ chịu."

"Vậy hai người có biết vì sao Vương Đồng Ngưu không được cha nương thích không?" Thấy cha nương mình đều hài lòng về Vương Đồng Ngưu, người này khẳng định là người tốt. Nếu thật sự có biện pháp vậy mình nhất định sẽ giúp một tay, dù sao nàng cũng hi vọng Tiểu Bình có thể gả tốt.

"Cụ thể thì chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói thời điểm nương hắn sinh hắn kém chút khó sinh mà chết, hắn sinh ra không được bao lâu thì trâu trong nhà cũng chết, sau này Nhị ca hắn lại bị người đánh. Cho nên cha nương hắn cho rằng hắn mệnh cứng đặc biệt đến khắc bọn họ, bởi vậy nên rất không thích hắn." Vương Lưu thị nói.

"Phi, ta mới không tin mấy chuyện này, ai chẳng biết trâu già nhà Vương sừ đầu hắn đi đường còn không nổi, chết già là chuyện sớm muộn; còn có Nhị ca Vương Ngân Ngưu của Vương Đồng Ngưu cũng chẳng phải người tốt lành gì, từ nhỏ đã thích trộm đồ, lúc đó cũng mới hơn tuổi, khẳng định là trộm cái gì của người ta mới có thể bị người ta đánh."

Lại hỏi một ít chuyện về Vương Đồng Ngưu, Vương Lâm mới biết Vương Đồng Ngưu là được Đại ca Vương Thiết Ngưu nuôi lớn, bên dưới hắn còn có một đệ đệ một muội muội, bên trên còn có một tỷ tỷ. Muội muội và tỷ tỷ đều đã xuất giá, đệ đệ là lão yêu trong nhà, năm nay cũng mới tuổi.

Vương Lâm trầm ngâm nửa khắc mới nói: "Nếu cha nương thật muốn gả Tiểu Bình cho Vương Đồng Ngưu, mà Tiểu Bình và Vương Đồng Ngưu lại vừa ý nhau, ta có một biện pháp có thể để Tiểu Bình gả qua đó mà không bị ức hiếp."

Truyện Chữ Hay