Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

quyển 1 chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cờ màu phấp phới, tiếng chiêng trống vang dội, Naadam tháng bảy, là sự kiện đoàn kết, là sự kiện hữu nghị, người của các bộ tộc trên thảo nguyên đều mặc trang phục lễ hội, theo mệnh lệnh của Vương Hãn đại hãn và Thiết Mộc Chân đại hãn, vô số hoa tươi được trang trí cho lễ hội, toàn bộ giống như một biển hoa.

Xem, phía bên trái có hơn ba trăm tráng hán cao lớn vạm vỡ, bọn họ sắp tham gia cuộc đấu vật không hạng cân, người nào chiến thắng sẽ được lấy cô gái xinh đẹp nhất làm vợ.

Xem, nhóm các Thần Tiễn Thủ của các bộ lạc đều nghiêm nghị đứng bên phải, danh hiệu Thiện Xạ chính là mục tiêu bọn họ đang nhắm đến!

Xem, đang vung tay một cách tôn kính về phía Kim quốc Lục vương gia, Vương Hãn đại hãn và Thiết Mộc Chân đại hãn là nhóm các thiếu niên chăn nuôi du mục, bọn họ là những người cưỡi tuấn mã rong ruổi trên khắp thảo nguyên, ngay cả người của đoàn xiếc cũng phải tự thẹn với kỹ thuật cưỡi ngựa của “Dân tộc sinh trưởng trên lưng ngựa”.

Được rồi, ta thừa nhận ta thật sự vô cùng nhàm chán, cho nên ở trong đầu nhiệt tình dâng lên lời kịch của những trận thế vận hội trước đây đã xem.

Trên thực tế, so với xem những cuộc tranh tài ở Naadam, ta thà tình nguyện xem trận bóng đá của đội tuyển nam Trung Quốc, ít nhất có thể một tay vung quốc kỳ, một tay giơ chai nước khoáng mắng to “Chân thối”, khi mất hứng còn có thể vỗ mông bỏ đi… mà không phải giống như bây giờ, cứng ngắc ngồi cạnh đám tù trưởng Mông Cổ giả cười.

Huống chi… Tầm mắt của vị khách quý từ xa tới kia… vẫn luôn làm cho ta như ngồi trên bàn chông…

Đô Sử cùng Đà Lôi đều đi tham dự các trận tranh tài, mỗi lần vào dịp này, hai người bọn họ đều ra sức tranh đua, đương nhiên cũng sẽ va chạm kịch liệt, ví dụ như năm trước, hai người bọn họ đánh loạn lẫn nhau, cuối cùng đều té nhào từ trên lưng ngựa xuống, năm kia lại còn giương cung đối tên với nhau… Ách… Ta muốn đi nhìn xem năm nay thế nào…

Thật vất vả mới lẻn được ra bên ngoài, vừa mới đi chưa được hai bước, một thanh âm thiếu niên trong sáng vang lên phía sau.

“Xin dừng bước.”

Ta thầm thở dài trong lòng, xoay người nhìn lại, quả nhiên liền thấy khuôn mặt tuấn tú của tiểu vương gia đang cười đến xuân về hoa nở.

“Chẳng biết có thể nhờ… cô nương mang ta đi thăm phong cảnh nhân tình của thảo nguyên một phen được không?”

Ta cố gắng làm cho quanh thân tràn ngập màu hồng phấn cơ hồ mắt thường có thể thấy được, sau đó cười đến ghê tởm mà ngọt ngào, e thẹn xấu hổ gật gật đầu.

Tiểu vương gia vẫn duy trì vẻ tươi cười tốt lắm, nhưng gương mặt kia rõ ràng đã cứng ngắc rồi.

“Vậy… phiền cô nương rồi…”

Ta đương nhiên sẽ không nghĩ rằng vị tiểu vương gia tuấn tú so với ta còn xinh đẹp hơn lại “Nhất kiến chung tình” với ta giống như tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình. Trên thực tế nhìn những hành động của hắn mấy ngày nay, Hoàn Nhan Hồng Liệt dẫn hắn đến đây, mục đích lớn nhất hẳn là mượn cơ hội kết giao với các thế lực lớn ở Mông Cổ, nhằm củng cố thế lực của Triệu vương phủ… Quả nhiên là rất coi trọng đứa con trai này.

Vương Hãn cùng Thiết Mộc Chân là hai bộ lạc lớn mạnh nhất thảo nguyên hiện nay, Hoa Tranh kiêm nhiều thân phận như “Nữ nhi Thiết Mộc Chân cực kỳ sủng ái”, “Muội muội mà ấu tử của Thiết Mộc Chân thương yêu nhất” cùng với “Vị hôn thê của người thừa kế của Vương Hãn”… nhiều thân phận linh tinh như vậy, đương nhiên tiểu vương gia sẽ không bỏ qua cơ hội giao hảo.

[Theo tập tục của người Mông Cổ, con út ở nhà thừa kế, còn càng là con trưởng lại càng phải đi chinh chiến xa. Đó là lý do vì sao Thành Cát Tư Hãn trước khi qua đời chỉ để lại khoảng . quân “chính gốc” Mông Cổ cho mỗi người trong số ba người con trai lớn của ông, còn lại khoảng . quân chính gốc Mông Cổ cho Đà Lôi, con út của ông. Có thể thấy được địa vị của Đà Lôi rất cao]

Bất quá… Ta ác ý mỉm cười trong lòng, nói vậy xem ra hắn thực bất mãn với biểu hiện của ta hôm ở yến hội, cho nên hôm nay, sau khi đã bái phỏng các nhân vật quan trọng khác, mới không tình nguyện tới đây “ngẫu nhiên” gặp ta.

Vậy không thể trách ta không phải người tốt rồi nha, bởi vì… ta cũng không hề tình nguyện “ngẫu nhiên” gặp hắn…

Ta vẫn cảm thấy trong số những người trẻ tuổi, trừ bỏ Hoàng Dung, vị tiểu vương gia này xem như là người có tâm cơ mưu kế nhất rồi, nếu không phải thiệt thòi vì võ nghệ không cao cường, kết cục của hắn như thế nào còn rất khó nói. Một người toàn thân đều viết hai chữ “phiền toái” như vậy, ta cũng không muốn có giao tình gì với hắn, tốt nhất là… nghĩ cách để hắn tránh xa ta ra.

Cho nên kế tiếp, ta vừa đưa tiểu vương gia tới chỗ Đà Lôi đang thi đấu, vừa lấy vẻ mặt thuần thiết, ngẩng đầu ° nhìn hắn si mê, sau đó liên tục hỏi hắn những câu thiếu não như “Tiểu vương gia, nương ngươi có phải rất xinh đẹp?” “Mọi người ở kinh thành không ở trong nhà bạt sao?” “Kinh thành có gì ăn ngon hơn thịt dê nướng không?” … một loạt vấn đề trong Thiếu Não Công Kích Đại Pháp.

Vì thế ngắn ngủn một đoạn đường, khóe miệng tiểu vương gia run rẩy với tần suất càng ngày càng cao, rốt cục… vừa nhìn thấy Đà Lôi xuất hiện trước mắt chúng ta, hắn một bước vọt lên, thân thiết vô cùng nắm tay Đà Lôi, sau đó liên tục “Nghe danh đã lâu” với “Không say không về” linh tinh, cứ thế cưỡng ép kéo Đà Lôi đi.

Ta không ngừng cố gắng, lấy bộ dạng cô gái hoài xuân đang chịu đả kích, ai oán nhìn theo bóng lưng bọn họ, tiểu vương gia không cẩn thận ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy, chân lập tức gia tốc, trong khoảnh khắc liền chạy trốn không thấy bóng dáng.

Ta thề là ta đã vô cùng nhẫn nại đi tới một chỗ yên tĩnh, nhìn bốn bề vắng lặng, mới bắt đầu không hề giữ hình tượng ôm bụng cười điên cuồng. Nhưng mà…

“Tiểu cô nương thật đúng là thông minh lanh lợi nha…”

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm khiến ta sợ tới mức giật mình, bất quá… tiếng nói này vì sao có chút quen tai…

Cứng ngắc ngồi thẳng lên quay đầu nhìn, chỉ thấy NPC từng đi qua chỗ đại ca cùng đại tẩu kích tình trước đây, đang cười hì hì nhìn ta.

“Lại thấy mặt a, tiểu cô nương.”

Vừa nhìn thấy người nọ, ta liền lập tức phản xạ có điều kiện nghĩ đến câu nói về kỹ thuật vợ chồng mà lần trước hắn đã bỏ lại trước khi đi, sau đó rối rắm suy nghĩ không biết nên mặt dày ngồi lại hay là che mặt chạy đi…

Nhìn ta dại ra tại chỗ, hắn tựa hồ vô cùng vừa lòng với hiệu quả mình tạo ra, nhẹ phe phẩy chiết phiến cười nói: “Xem ra tại hạ chắc chắn không tuấn tú bằng tiểu vương gia a. Hai lần gặp mặt, tiểu cô nương cũng chưa từng dùng… loại khẩu khí cùng vẻ mặt đó để nói với tại hạ, thật sự là rất tiếc nuối…”

Hắn biết Dương Khang, hơn nữa đã nghe được toàn bộ những gì ta nói với Dương Khang?

Nếu như vậy, ta cũng không cần giả bộ, bất quá… ta không có võ công không thể phát hiện ra hắn thì không tính, nhưng Dương Khang đã luyện công phu Toàn Chân giáo cùng võ công của Mai tỷ tỷ mười mấy năm, chẳng lẽ cũng không phát hiện ra hắn sao?

Trường hợp này nói nhiều sai nhiều, ta quyết định im lặng là vàng, người nào đó lại tiếp tục tự biên tự diễn.

“Tiểu vương gia tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, lại có thể dọa hắn thành như vậy, tiểu cô nương thật là có bản sự…”

Câu này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ rắc rối… Người này đang buộc ta giải thích sao, bà nó chứ!

Ta chỉ đành cắn răng nói: “Ta… làm sao dám dọa tiểu vương gia đâu, chỉ là đùa một chút thôi.”

“Vui đùa… sao?” Chiết phiến trong tay người nào đó phe phẩy một cái rồi hai cái, mới khẽ cười nói: “Tiểu vương gia tuy là thông minh, nhưng cũng tự phụ, xưa nay lại tâm cao khí ngạo, khó tránh khỏi có chút xem thường người khác. Tiểu cô nương…”

Hắn kéo dài âm điệu, khiến ta thầm rùng mình trong lòng, trong nháy mắt suýt nữa đưa tay rút kim đao bên hông, may mắn giữa chừng ta chợt nhớ tới một sự thật —— ta không hề có võ công, đối mặt với một cao thủ như vậy, cho dù cầm Ỷ Thiên kiếm chỉ sợ cũng không có phần thắng —— cho nên sửa tư thế thành nắm đai lưng.

Hắn tựa hồ lại hồn nhiên không bắt bẻ, cười tiếp tục nói: “… Cô thật ra rất hiểu chuyện hốt thuốc đúng bệnh.”

Truyện Chữ Hay