Buổi tối. Tại thư phòng.
Cốc...cốc...
“Vào đi”
Cạch...
“Đến rồi sao, con ngồi đi”- Richard mỉm cười, ông ngồi vào bàn đối diện Lucifer.
...
Richard hòa nhã nhìn Lucifer, Lucifer thì nhìn tách trà tỏa khói nhàn nhạt trên bàn, không ai nói một lời làm không khí có chút yên ắng. Một lúc sau, ông bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói trước:
“Ta biết con vốn không bị mất trí nhớ và... dường như con có quen biết với Louis. Ý ta là... ngay trước khi đến đây, con đã biết hắn ta. Ta đoán... hắn là người đã khiến gia đình con trở thành như thế, có phải không?”.
Thân hình Lucifer run lên, khó khăn hỏi: “Việc này... từ khi nào mà cha đã biết?”.
“Ừm. Từ khi con nói con mất trí ta đã hơi nghi ngờ. Bởi biểu hiện khi đó của con quá mức bình tĩnh so với những đúa trẻ khác khi gặp nạn như vậy”- Richard ngưng một lát, rồi lại nói tiếp: “ năm trước, Louis có đến đây, con lúc đó khi nhìn hắn, ánh mắt cực kì hận thù. Mặc dù con cố gắng không để ai thấy được, nhưng... lại bị ta phát hiện”.
Lucifer mỉm cười: “Đúng là không thể qua mắt được cha”.
“Haha... Ta làm thương nhân đã chục năm qua, thương trường như chiến trường, ngươi lừa ta gạt. Con khi đó chỉ là đứa trẻ, không qua mặt nổi ta đâu”.
“... Chuyện này, mẹ có biết không?”.
“Bà ấy biết”.
Lucifer ngạc nhiên: “Vậy tại sao hai người còn nhận nuôi con?”.
Ông cười: “Chúng ta vừa gặp đã cảm thấy yêu thích con rồi, với lại gia tộc cũng cần phải có một người thừa kế. Sống cùng nhau năm, chúng ta sớm đã coi con là con trai ruột thịt rồi. Nếu con muốn trả thù, chúng ta sẽ không can thiệp. Dù sao thì đó cũng là chuyện riêng giữa con và hắn ta”.
--- ------
Trở về phòng, Lucifer cứ trằn trọc suy nghĩ về những gì mà ông Richard đã nói.
... Đúng là anh đã từng có ý định trả thù. Nhưng... hiện tại ý định đó đã không còn.
“... Con trai, hức hức... Ta xin lỗi, không thể cho con cuộc sống của một con người bình thường, là ta có lỗi với con, hức hức...
... Mọi chuyện đếu là lỗi của ta. Ta không hy vọng con tha thứ cho ta, con cứ hận ta là được.
... Sống hạnh phúc nhé!
Ta yêu con, Lucifer”.
Thở dài, trầm mặc nẳm trên giường. Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt anh dần tái đi.
Mặc dù không chắc chắn. Nhưng... người mà gặp lúc chiều...
...Ma cà rồng???
+++++
Vài tiếng trước.
Trời dần chuyển chiều, ánh nắng không còn gay gắt như buổi trưa. Không khí trong lành, mát mẻ, không gian khá yên tĩnh.
Yên tĩnh! Hoàn hảo!
Lucifer tay cầm một quyển sách vừa đọc vừa đi dạo trên đường phố. Trên đường khá vắng vẻ, đa số mọi người đã trở về nhà cùng với gia đình.
Ân! Không khí hài hòa, yên tĩnh, thích hợp thư giãn tâm tình là đây!
Nhưng...
Lại có một số người không phải như vậy.
“Thiếu gia...”- Scuro ôm quyển sách, một bộ dạng hối hả chạy phía sau la to.
“Á...”
Rầm...
Lucifer nghe thấy tiếng gọi phía sau liền quay sang nhìn.
(-_-) Hối hận! Tuyệt đối là hối hận! Nhất định lần sau anh tuyệt đối sẽ không để Scuro đi theo mình nữa.
Mà phía bên này, sách nằm la liệt dưới đất cùng với Scuro cũng vừa tiếp đất bằng mông. Bên cạnh là hai người, toàn thân được giấu dưới một lớp áo choàng đen đang đứng.
Nhìn hiện trường giống như một cuộc ẩu đả giữa ba người nhưng thực chất là do Scuro chạy quá nhanh nên va phải người khác từ trong con hẻm nhỏ đi ra. Thở dài, Lucifer tiến lại chỗ người, lên tiếng:
“Thật xin lỗi! Là người hầu của ta không cẩn thận. Hai vị... không sao chứ?”- Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Scuro.
(>﹏﹏