Nam Phương trở lại trong viện cô ngồi trầm ngâm, khi vừa tỉnh lại cô không biết vì cớ gì bản thân lại xuyên qua thân thể của Mạc Thị Giai.
Hiện tại tring lòng cô có một suy đoán, nó khiến trái tim cô run rẫy.
Nguyễn Phúc Nguyên vừa trở về liền thấy gương mặt cô nhợt nhạc lo lắng ngồi xuống nắm lấy tay cô.
-Nàng sao thế, cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao, ta gọi đại phu nhé.
Giọng nói trầm ấm của hắn kéo cô ra khỏi suy nghĩ, cô nhìn người trước mặt cuối cùng vẫn là hỏi một câu.
-Phúc Nguyên ta có chuyện muốn hỏi chàng.
Nhìn thần sắc của nàng hắn khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao hắn có chút lo lắng, nhưng vẫn không từ chối nàng.
-Nàng muốn hỏi điều gì.
- Năm đó ta trầm mình xuống sông, có phải chàng đã mời thầy pháp gọi hồn không.
-Ta..
Thật ra từ khi nàng trở về hắn và nàng ngoại trừ ngày đó ra về sau liền không nhắc đến chuyện năm xưa nữa.
Bởi hắn biết cho dù hiện tại nàng đã ở bên hắn, nhưng cảm giác đó chỉ cần nhớ đến thôi liền khiến hắn đau xé tâm can.
Hắn nhớ năm đó hắn tìm mãi không thấy xác nàng, bởi nàng luôn nói với hắn những điều kì quặc, nên hắn đã lên chùa mời vài vị cao tăng đến phủ lập đàn, dẫu cho cha mẹ hắn ngăn cản hắn vẫn nhất quyết làm .Vị cao tăng ngày đó đã nói với hắn, nàng không thuộc về nơi này, nếu cưỡng cầu mang nàng đến đây lần nữa đó là nghịch lại ý trời, phàm là những chuyện nghịch thiên điều phải trả một cái giá rất đắt, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn nàng trở về.
-Ta đã nghĩ vì sao ta lại ở trong thân xác này, có phải ta đã chết rồi hay không, nhưng chàng nói chàng không tìm được xác ta.
Vậy có phải hay không thân thể ta đã trở về nơi đó rồi.
Giọng cô có chút run, cho dù hiện tại cô không còn cách nào để trở về thời đại của mình nữa, thế nhưng những người thân yêu của cô mãi là niềm dây dứt mà cả đời này cô không thể buông bỏ được.
Cô sợ họ sẽ gục ngã vì sự ra đi của cô, ngày đó trong lòng sông lạnh lẽo cô đã mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một cô gái khác.
Có lẽ bởi vì Nguyễn Phúc Nguyên đã lập đàn gọi hồn cho cô, mà cô và Mạc Thị Giai mới bị hoán đổi linh hồn.
-Ta xin lỗi ta chỉ muốn nàng trở về bên cạnh ta lại chưa từng nghĩ nàng sẽ như thế này.
Có lẽ đây là cái giá phải trả mà vị đại sư kia đã nói, nàng trở về nhưng không thể là nàng, mãi mãi mắc kẹt trong thân xác một người khác.
Hắn chỉ muốn giữ nàng cho riêng mình hắn mà quên mất nàng cũng có thân quyến cha mẹ, là hắn ích kỷ tước đoạt cơ hội trở về nhà của nàng.
- Phúc Nguyên chàng có biết không, ta đã từng thầm cảm ơn ông trời đã cho mình sống lại lần nữa, đã từng nghĩ nhân sinh này thật sự quá diệu kì, cũng chưa từng nghĩ nhân duyên này vì anh cưỡng cầu mà có.
Hắn có chút hoảng hốt sợ hẵn nắm lấy bàn tay có phần lạnh lẽo của nàng, khe khẽ gọi tên nàng.
-Nam Phương.
-Chàng có từng nghĩ chưa, ta cũng có gia đình người thân, thời thời khắc khắc đều mong ngóng ta.
Nếu ta rời bỏ họ, họ sẽ cả đời sống trong bi ai thống khổ.
Hắn im lặng, bởi hắn không biết phải nói gì, hắn nhìn thấy trong mắt nàng là bi ai cùng quở trách, hắn sợ, sợ nàng sẽ vì đều này mà oán hận hắn.
Nhưng bản thân lại không có cách nào để biện minh cho chính mình.
Nam Phương thở dài, cô nhìn thấy sự đau khổ dẫy dụa cùng sợ hãi trong đáy mắt hắn.
Nước mắt không tự chủ được mà tuông rơi, lẽ ra cô nên vui mừng mới đúng, nếu như cô và Mạc Thị Giai đích thật đã hoán đoiir linh hồn cho nhau, vậy thì hiện tại ở nơi đó, cô ấy có lẽ cũng sẽ thay cô chăm sóc những người thân của mình.
Như vậy chí ít bọn họ sẽ không có việc gì cả.
-Kể từ khi nàng xuất hiện, rồi rời đi cuộc sống của ta đã chẳng còn ý nghĩ gì khi không có nàng , chỉ cần một tia hy vọng dẫu mong manh ta cũng muốn tìm nàng trở về.
Nàng có thể oán có thể hận ta, nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta có được không.
Hắn từ khi sinh ra đến giờ luôn đứng ở vị trí cao nhất người người quy phục, xưa nay chỉ có người khác cầu xin hắn, chứ hắn chưa từng cầu xin ai, chỉ có nàng vĩnh viễn là ngoại lệ.
Vì nàng hắn có thể vứt bỏ tất cả, thể diện tự tôn thân phận hắn đều không cần, chỉ cần nàng.
-Chàng ngốc à, nói gì vậy chứ.
Cô đánh hắn nước mắt lăn dài trên má tự hỏi đời này mình đã làm được gì cho người nam nhân này đâu nhưng chàng ấy lại vì cô đến mức này.
-Nam Phương là đừng khóc đừng khóc là lỗi của ta.
Hắn lúng tung lau nước mắt cho nàng , lại chẳng ngờ nàng cứ thế mà hôn hắn, khi đôi môi mềm mại chạm vào đôi môi lạnh băng của hắn, hắn bất giác tim như ngừng đập , mãi lúc sau mới phản ứng mà ôm lấy nàng, tận hưởng sự ngọt ngào của nàng.
Đông qua thu đến cô đã hạ quyết tâm đời này sẽ ở cạnh hắn, cả hai cứ thế im điềm hạnh phúc bên nhau.
Một ngày đầu đông khi nhìn thấy Trần Dự ở trước cửa phủ tim cô như chững lại.
-Trần Dự, sao ngươi lại đến đây.
- Bệ hạ bệnh nặng muốn được gặp tiểu thư.
Chỉ một câu này thôi khiến trái tim cô dâng lên sợ hãi.
Đáng nhẽ ra Trần Dự chỉ cần gửi thư để Ảnh Thị hộ tống người về kinh, nhưng bệ hạ đã khăn khăn muốn hắn đích thân hộ tống cô nương trở về, bởi vì cả hắn và bệ hạ điều biết rõ một lần trở về này chẳng khác nào đi vào hang cọp, chỉ có điều người khi còn chút hơi tàn sẽ cố chập đến kỳ lạ, nếu là trước kia sẽ không bao giờ để nàng phải rơi vào hiểm cảnh, nhưng hiện tại Lê Duy Đàm muốn mặc kệ hết thảy tận hứng một lần.
Bọn họ lập tức lên đường dẫu trời mưa gió, Nguyễn Phúc Nguyên vì an nguy của cô cũng mang theo một đội tinh binh hộ tống cô ngày đên trở về đế đô.
Cô chưa từng cảm thấy đường về Tây Kinh lại xa xôi đến vậy, càng đi càng chẳng tới cả ngườu tựa như ngồi trên đống lửa.
Khi bọn họ đến Tây Kinh đập vào mắt toàn thành treo cờ rủ, không khí tang thương bao trùm khắp nơi ,dân chúng khóc thương bệ hạ .
Cả người cô tựa nhưng bị rút sạch sức lực mà ngã quỵ, cô không về kịp, cho dù bọn họ đi ngày đi đêm không ngừng nghĩ cô vẫn là đến muộn rồi.
Đứng trước linh cữu của hắn cô không khóc không phải vì không đau lòng mà bởi vì Lê Duy Đàm từng nói với cô .
" Đời này trẫm sẽ luôn ghi nhớ nụ cười của nàng".
Cô cười thật nhẹ, đưa tay chạm vào quan tài cô muốn dùng nụ cười tiễn đưa hắn, người bạn chân thành mà cô sẽ không bao giờ quên, trong lúc cô khốn cùng tuyệt vọng là hắn đã đưa tay ra với cô.
Trần Dự đưa cô một lá thư, cô ngồi xuống bên cạnh cỗ quan tài lạnh leo, nét mực ngã nghiêng , có lẻ y đã dùng hết chút sức lực cuối cùng để viết cho cô.
"Nam Phương nàng biết không, gần năm qua trẫm mỗi ngày điều cố gắng để sống, trẫm cho rằng chỉ cần có thể cùng nàng ấy ở dưới một bầu trời, như vậy cũng đủ rồi.
Thế nhưng mãi đến bây giờ trẫm mới biết, tiểu cô nương của trẫm sớm đã không còn nữa rồi.
Nàng ấy đã đi rồi, vì ta mà rời bỏ thế gian vào cái ngày hôm ấy.
Trẫm muốn đi tìm nàng ấy, trẫm sợ nếu để nàng ấy đợi quá lâu, nàng ấy sẽ quên mất trẫm.
Trẫm cũng có chút lo lắng cho nàng, nhưng Ảnh Thị nói nàng sống rất tốt, Lục công tử cũng rất yêu chiều nàng.
Như vậy ta có thể yên tâm đi tìm nàng ấy rồi, ta giao Đàm Hoa Hội cho nàng, hy vọng bọn họ có thể bảo vệ nàng bình bình an an.
Lê Duy Đàm tuyệt bút."
Nam Phương đưa tay che đi tiếng nấc nghẹn ngào, điều cô sợ hãi nhất đã đến, khi hắn biết Kinh Hoa không còn, thứ tín ngưỡng giúp hắn chống đỡ đã vỡ tan, cho nên hắn lâm bệnh, cho nên hắn không muốn ở lại thế gian đầy bi thương và ngột ngạc này nữa, hắn muốn đi tìm tiểu cô nương của hắn, hắn đi rồi, thật sự đã đi rồi.
Cô đưa tay gạt đi nước mắt lẳng lặng đứng lên, bỏ lá thư vào trong ngực áo của hắn, chạm nhẹ vào gương mặt hắn.
Cô muốn khắc ghi mãi người bạn này, hắn ra đi ở cái tuổi đẹp nhất đời người, năm cuộc đời lạnh lẽo âu cũng là giải thoát cho hắn.
-Duy Đàm, lên đường bình an, chúc huynh có thể tìm được tiểu cô nương của huynh ở một thế giới khác, có thể nắm tay nàng ấy bình bình đạm đạm đi hết thế gian tươi đẹp.