(Truyện có rất nhiều lỗ hỏng, chính mình cũng biết nhưng lại không rõ hết tất cả những chi tiết, từ tình tiết không logic đến chính tả văn phong, cách xây dựng hình tượng nhân vật, đặc hiệt là nữ chính và những câu chửi thề, nên mình chỉ momg các bạn đọc cho vui và không quá nặng nề về lỗi sai ạ, cũng đừng học theo bất cứ cái gì mình viết hết. Lời cuối: Truyện sẽ được rút ngắn, ngắn bao nhiêu thì tầm đến , hoặc chương.)
Cuối cùng Mặc Ôn Khanh đồng ý giúp Tân Phương Phương giả hoài thai, tuy nhiên để che giấu thân phận mình, tránh những người kia nghi ngờ, Mặc Ôn Khanh bất đắc dĩ thành muội phu, tức phu quân của Tân Cầm Nhi.
Để gia tăng độ đáng tin kèm lý do hai người ở lại phủ, Tân Phương Phương liền ngụy tạo ra câu chuyện hai hậu bối yêu nhau, nhưng bị trưởng bối ngăn cấm, là tình cảm quá sâu đậm, nên cùng chạy trốn tới đây nương nhờ.
Sáu tháng trôi qua, Tân Phương Phương trong phủ vương gia, được Mặc Ôn Khanh cho uống thuốc bao lần, cuối cùng liên tiếp thể nghiệm cảm giác nôn mửa nghén chua, tất thảy triệu chứng của hoài thai đều dồn lên thân, tình trạng chân thật khó tả, tới khi phát hiện bụng mình dần to lên, chính nàng bắt đầu hồ nghi bản thân có mang rồi.
Vì vậy, nàng nâng hai tay sờ cái bụng tròn nhô lên kia, cả người dựa vào Huyền Uyên Thành ở bên cạnh, mở miệng hỏi nhỏ: "Uyên Thành, chàng nói trong bụng thiếp là gì?"
Huyền Uyên Thành nâng mắt, chuyển tay đỡ lấy nàng, đem người ôm vào trong lòng, xong nhẹ nhàng đáp: "Có thể chỉ là nước, hoặc là không khí tụ lại."
"Vậy sau ba tháng nữa, nếu thật sự sinh thì làm gì tiếp?" Tân Phương Phương vừa nói vừa tìm một chỗ thoải mái tại lòng chàng mà ngả đầu.
Huyền Uyên Thành chậm rãi nói: "Chắc ngày sinh nở là ngày tiến hành hành động, nàng chỉ phải giả vờ khó sinh thôi." Dứt lời, chàng tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi để nàng dựa dẫm dễ chịu hơn, cũng chẳng biết từ bao giờ thê tử dính mình như thế.
Phần chuyện hoài thai giả, chàng sớm hiểu nỗi khổ nàng mang là thật, Phương Phương vì chàng đã chịu uống đủ loại thuốc, nôn nghén vất vả, không lâu nữa Mặc Ôn Khanh sẽ để bụng nàng to hơn, chừng đó cả tinh thần và thể xác nàng chỉ thêm nặng nhọc.
Chưa kể thời điểm kế hoạch diễn ra, nàng khẳng định rơi xuống tình thế nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Huyền Uyên Thành hướng ánh mắt sang Tân Phương Phương, vẻ mặt chàng không giấu nổi lo âu nói: "Nếu sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng phải rời đi trước nhé."
Tân Phương Phương nghe, nàng mím môi, nhướng mắt nhìn chàng: "Thiếp bảo đảm sẽ để bản thân an toàn, nhất định đợi chàng tiêu diệt thứ ma quỷ kia xong rồi trở về."
Trước thời gian giả hoài thai, Huyền Uyên Thành nói nàng biét về việc chàng định làm, rẳng đang lên âm mưu tiêu diệt kẻ tự xưng là Thần linh, khiến nàng từng suy nghĩ rất lâu, nhưng đến cuối nàng lựa chọn ủng hộ, tại vì nàng biết mình không thể thay đổi được quyết định này.
Hơn nữa nàng thấy hành động của chàng thực sự có lợi, thứ tà ma biến mất rồi, về sau chẳng có ai phải hiến máu nữa, Nhân tộc cũng không tẩy não người khác, chỉ là những người trong Nhân tộc sẽ phản ứmg thế nào với chuyện Thần linh họ tế bái bị tiêu trừ.
E rằng Huyền Uyên Thành không chỉ đối đầu với hiểm nguy từ Thần linh, mà còn cả một Nhân tộc lẫn ba vị Trưởng lão, nên nàng không thể để chàng lo lắng và phán tâm, một khi bản thân không trợ giúp nổi đối phương, càng không được trở thành gánh nặng vai họ.
Có điều nàng có phần e ngại, mặc dù tin tưởng phu quân mình ở hướng thắng lợi, nhưng nào ai biết trước chữ ngờ chứ, nếu thật sự gặp chuyện chẳng may, kết cục nhận về sẽ là thế nào?
Tân Phương Phương muộn phiền ưu tư không thôi, chỉ là vẫn che giấu đi nỗi niểm, bày ra tín nhiệm đối với Huyền Uyên Thành.
Huyền Uyên Thành bên này vì lời nàng mà mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cũng chờ giải hết độc trong người nàng, chúng ta sau này liền đi du ngoạn, ngắm phong cảnh đẹp ở khắp chốn, ăn hết món ngon tại thiên hạ, cuối cùng tìm nơi yên bình để an nghỉ."
"Vậy dùng bốn năm du chơi, rồi sống cuộc sống bình dị, đặc biệt hai ta phải sinh thật nhiều con cái cho đông vui nha!" Nàng đưa ra ước định, đôi mắt đầy sự mong đợi.
Chàng khẽ cười thành tiếng, môi cong, cúi đầu hôn lên trán nàng thay lời đáp ứng, tiếp diễn nhắc đến chuyện ngày mai: "Lạc trưởng lão kia nói ngày mai đến Lạc phủ, nghe ông ta nói là muốn đưa di vật mẫu phi để lại cho ta."
Nàng nheo mắt, vẻ mặt khó hiểu mở miệng: "Di vật mẫu phi để lại ư? Sao không đưa sớm hơn, mà chọn lúc này mới đưa chứ, chẳng lẽ ông ta lại bày ra trò quỷ?"
Qua cái bẫy lộ liễu lần trước của Lạc trưởng lão, nàng lập tức hiểu con người ông ta không đơn giản, thậm chí là lắm mưu, chẳng từ thủ đoạn để đạt mục đích, nay lại phơi bày cái gọi là di vật, liệu có mấy phần thật đây.
Huyền Uyên Thành đối diện việc di vật bất ngờ này, đương nhiên có phần nghi ngờ, nhưng là không tận mắt thấy, sẽ chẳng biết thật giả, nên chàng quả quyết cất tiếng: "Trước giờ bọn họ luôn âm mưu ta đó thôi, có thêm một cái cũng không sao, ngược lại đây là di vật mẫu phi thật, thì ta càng phải đi lấy nó về."
Tân Phương Phương nhướng mắt rồi gật đầu hiểu ra, nghĩ về năm năm chàng trải qua ở nơi đây, nhiêu ấy thời gian đủ để thấu tỏ những chiêu trò Lạc trưởng lão làm.
...