Trong lúc chờ đám người Mặc Thần Dực chạy tới, Nguyệt Tương Dao tự xử lý vết thương. Nhìn y phục đầy máu nhưng phần lớn không phải của nàng, nàng chỉ bị vài vết cắt nhỏ ở cánh tay và chân, so với tám người bị giết thì chút vết thương này không tính là gì. Nàng cũng không vào Long Quyển nên chỉ có thể ngồi dưới gốc cây nương theo ánh sáng mờ mờ để băng bó vết thương. Lúc rắt thuốc bột lên miệng vết thương, Nguyệt Tương Dao không khỏi hít sâu vài cái, trong lòng không khỏi tự giễu. Nếu là kiếp trước, chút vết thương này còn chưa đủ để nàng nhìn đến, không ngờ bây giờ nàng yếu ớt đến tình trạng này. Có lẽ sống trong yên bình quá nên lưỡi đao bị mòn rồi? Nguyệt Tương Dao suy nghĩ đến thất thần.
"Chủ nhân."
Vĩ Hồ đặt móng vuốt nhỏ lên mu tay nàng sau đó dùng đuôi quét nhẹ qua. Cái đầu nhỏ ngước nhìn nàng, trong hai nhãn cầu bé xíu ánh sáng lay động tựa như an ủi nàng.
"Vĩ Hồ..."
Ánh mắt nàng khẽ động, ôm lấy quả cầu lông xù mềm mại.
"... Ngươi lại mập lên rồi." Im lặng hồi lâu nàng mới mở miệng nói.
"..."
Sau này bổn đại gia không an ủi nàng nữa! Vĩ Hồ tức giận đến xù lông, phốc một tiếng đã phóng khỏi tay nàng, hung tợn trừng nàng.
Cút! Dám cười bổn đại gia, bổn đại gia cắn ngươi! Vĩ Hồ nhe răng trợn mắt gầm gừ với bốn con thú đang cười lê lết trong Long Quyển.
Nguyệt Tương Dao buồn cười nhìn Vĩ Hồ đem một góc áo nhai nát, lại đem nó ra dày vò một hồi mặc cho Vĩ Hồ kháng nghị điên cuồng. Lúc nàng buông ra, toàn bộ lông trên người Vĩ Hồ đã nhiễm một tầng màu đỏ dính bết lại vô cùng xấu xí. Vĩ Hồ khóc không ra nước mắt. Hu hu, lông của nó, bộ lông anh tuấn của nó!
Chờ hơn mười phút thì đám người Mặc Thần Dực cũng chạy tới. Vừa nhìn thấy nàng một thân nhiễm máu, Mặc Thần Dực hoảng sợ vội ôm lấy nàng kiểm tra, sau khi chắc chắn nàng chỉ bị vài vết thương nhỏ mới thở một hơi nhẹ nhõm, lúc nhìn về phía Phong Ly và Mặc Ngọc Hân thì mang theo nồng đậm cảnh cáo cùng lạnh lùng.
Phong Ly và Mặc Ngọc Hân ôm nhau run lẩy bẩy dưới ánh mắt đáng sợ của Mặc Thần Dực. Hai người cuối mặt không dám nhìn lên hiển nhiên cũng biết tội mình nặng đến cỡ nào, cũng may nàng chỉ bị vài vết cắt nếu như bị đâm vài lỗ thủng thì hai người chắc sẽ không toàn mạng mà trở về đâu, phỏng chừng sẽ thành tổ ông vò vẻ.
Chuyện là buổi sáng hai người dẫn nhau đi tửu lâu nhưng nào ngờ gặp phải một nhóm người thần thần bí bí nên lén đi theo. Sau đó phát hiện đối phương đang thực hiện giao dịch ngầm, vốn chỉ muốn rình xem ai ngờ đúng lúc này cành cây không chịu nổi trọng lượng của hai người nên răng rắc một tiếng đem hai người bại lộ. May mắn hai người chạy nhanh nhưng cũng bị đối phương thấy mặt kết quả là bị người đuổi giết từ sáng cho đến giữa đêm, nếu không phải nhờ Nguyệt Tương Dao cùng Mặc Thần Dực trong tối ra tay dàn xếp thì bây giờ cả kinh thành cũng bị hai người quấy đến gà bay chó sủa.
"Rốt cuộc thì kẻ đứng sau lưng là ai?" Phong Ly nhịn không được kêu lên. Thân phận hắn không nhỏ thế nhưng lại bị người đuổi giết đến tận nhà, hiển nhiên kẻ đứng sau không sợ thế lực của hắn. Bây giờ ở kinh thành này số người không sợ hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng đối tượng đáng nghi nhất vẫn là Thần Môn.
Mặc Thần Dực không trả lời chỉ cởi áo ngoài khoát lên người Nguyệt Tương Dao. Lúc nhìn mấy vết thương đã được xử lý qua loa thì càng đau lòng, sát ý ngầm trong mắt cũng càng mãnh liệt, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng thêm mấy phần.
"Xử lý bọn chúng cho cẩn thận." Tử mâu như bị bóng tối che phủ khi nhìn năm cái xác trên mặt đất, Mặc Thần Dực phất tay ra lệnh. Ảnh vệ hô một tiếng đã lôi năm cái xác vào sâu trong rừng, động tác mau lẹ dứt khoát không để lại dấu vết thật đúng với hai chữ "cẩn thận". Trước khi đi còn không quên liếc nhìn hai thân ảnh dựa vào nhau trong lòng không khỏi nghi hoặc, không phải Thiếu chủ có bệnh khiết phích sao? Đúng là chỉ có một mình Đại tiểu thư mới có thể trị bệnh này của Thiếu chủ.
"Ta mệt, về thôi." Mệt mỏi dựa vào lòng ngực săn chắc của hắn, Nguyệt Tương Dao nói nhỏ, trở về còn phải tắm thật tốt, trên người mùi máu hăng như vậy, Nguyệt Tương Dao thật không dám nghĩ sẽ ngủ được trong tình trạng này. Lại nói nàng đem một thân đầy máu dựa vào hắn, ha ha, khóe môi câu lên một vòng cung mỹ mãn.
Nguyệt Tương Dao một thân đầy máu trở về Khuynh Hoa Viện làm cho Hoa Ân Ân một trận hoảng hồn, Nguyệt Tương Dao bị xoay thêm mười vòng khiến cho đầu óc nàng muốn mơ hồ. Sau đó nàng phải hướng lên trời cam đoan rằng không hề bị thương nặng thì mới được buông tha nhưng cũng bị hai vị phụ huynh răng dạy đến nửa đêm.
Tất nhiên ba người còn lại cũng không may mắn thoát nạn, Phong Ly trực tiếp bị Hoa Ân Ân vứt ra khỏi Khuynh Hoa Viện trước đó còn không quên "dạy dỗ" một hồi, Mặc Ngọc Hân thân là nữ nhi nên tội chết được miễn nhưng tội sống khó tha, trực tiếp bị đóng gói đưa ra khỏi kinh thành không để nàng chạy loạn khắp nơi. Đáng thương cho Mặc Ngọc Hân, vừa mới đến không lâu chưa kịp hít thở xong không khí ở kinh thành đã bị đóng gói đưa đi, còn là đưa đi đâu thì không biết. Và kẻ bị phạt nặng nhất chính là Mặc Thần Dực hưởng trọn một quả đấm từ Lưu Phi Chiến, phải biết Lưu Phi Chiến từng làm tướng quân, một quyền của hắn không phải ai cũng đỡ được huống chi trong tình trạng không chống trả. Mặt Mặc Thần Dực lệnh sáng một bên, tia máu theo khóe môi chảy xuống hắn cũng không lau, ánh mắt cụp xuống đầy tự trách. Nếu không nhờ Nguyệt Tương Dao nhanh tay ngăn lại thì có lẽ trên gương mặt tuấn dật phi phạm in thêm một dấu bầm đen.
Nguyệt Tương Dao đau lòng giúp hắn xoa vết bầm, lúc nãy nàng cũng thực hết hồn, không ngờ Lưu Phi Chiến lại ra tay nặng như vậy. Nhìn gương mặt tuấn mỹ chật vật như vậy, nàng có chút không nỡ. Nha, đây là người của nàng, đánh mạnh như vậy lỡ hủy dung hắn rồi sao? Sau này làm sao nàng dám ra ngoài cùng hắn gặp người nữa chứ?
Lưu Phi Chiến nghe được lời của nàng chỉ trợn mắt hừ lạnh, chất nữ khó khăn nuôi lớn lại quay lưng với người nhà rồi!
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Thoáng cái ba ngày trôi qua, hôm nay là ngày thành thân của Cửu hoàng tử Lạc Dung Hoa. Toàn bộ kinh thành một mãnh đỏ rực, nhà nhà treo đèn lồng, trẻ con cùng người lớn đứng hai bên đường xì xầm náo nhiệt nhìn đoàn kiệu hoa đi qua, âm thanh kèn trống vang vọng xa gần, từ trên cao nhìn xuống kinh thành Yến Quốc một mảnh vui mừng.
Cửu hoàng tử phi nguyên là tiểu thư của một gia tộc lánh đời ở Yến Quốc, thân phận không hề nhỏ lại có dung mạo tuyệt trần khiến người người hâm mộ. Nhìn một đoàn dài người đưa sính lễ thật đúng với câu trăm dặm hồng trang, các tiểu thư trong kinh thành ghen tỵ cắn nát khăn tay chỉ hận người ngồi trên kiệu hoa đó không phải là các nàng.
Kiệu hoa xuất phát từ trong cung lại đi một vòng kinh thành, đặc cách đó làm cho không ít người giận đỏ mắt, khí thế rêu rao đó chỉ sợ cả thiên hạ không biết Cửu hoàng từ lấy vợ vậy khiến cho bọn chúng hận đến nghiến răng.
Ban ngày rầm rộ, đêm đến cũng không thoát khỏi yến tiệc.
Nguyệt Tương Dao cả một ngày ngồi ở Khuynh Hoa Viện uống trà, Phong Ly ở bên cạnh kêu gào buồn chán, Mặc Thần Dực thì biến đi đâu không thấy, Hoa Ân Ân và Lưu Phi Chiến đã đi phủ hoàng tử uống rượu hồng từ sớm. Nhìn lại một khách điếm rộng lớn cũng chỉ còn lại lác đác vài vị khách buồn chán.
Phong Ly nằm dài ra bàn than ngắn thở dài, lúc ánh mắt liếc qua nhìn thấy Nguyệt Tương Dao vẫn nhàn nhã uống trà ăn bánh thì không còn từ gì để nói.
Hắn thật muốn biết trong hồ lô nàng bán thuốc gì!
Xế chiều, khi đèn lồng bốn phía được đốt lên.
Rầm rập.
Tiếng áo giáp va chạm ngày một lớn, đảo mắt toàn bộ Khuynh Hoa Viện đã bị bao vây.
"..." Phong Ly khẽ liếc nàng, có phải ngươi âm thầm phá đám cưới người ta không vậy?
Không có. Nguyệt Tương Dao lắc đầu. Phong Ly nhận được đáp án thì thả lỏng uống một ngụm trà.
"Nhưng Ân di thì có."
"Phụt!"
Phong Ly phun toàn bộ trà trong miệng, không thể tin trừng mắt nhìn nàng.
Hắn mới nghe cái gì? Ân di? Lão bà cọp cái đó phá? Không đùa hắn chứ? Này, này! Tại sao nàng còn bình tĩnh được như vậy chứ?
"Người Nguyệt Phủ nghe đây! Các ngươi đã bị bao vây! Mau buông vũ khí đầu hàng, bằng không..." Tên thống lĩnh bên ngoài còn chưa hét xong thì cửa khách điếm đi ra một người
"Ta đầu hàng." Thái độ vô cùng hợp tác.
Thống lính tức nghẹn, hắn làm chức vị này cũng đã nhiều năm còn chưa thấy ai bị bắt mà hợp tác đến như vậy, đến nỗi hắn cảm thấy dẫn một đại quân đi như vậy thật sự rất phí công.
"Nếu... Nếu ngươi đã đầu hàng thì đi theo ta đến phủ hoàng tử chờ xét xử!" Nói đoạn hắn dẫn đầu cưỡi ngựa oai vũ rời đi, Nguyệt Tương Dao ngoan ngoãn đi theo sau, thái độ vô cùng hợp tác làm cho bốn tên lính vốn có nhiệm vụ canh chừng nàng cũng e ngại, tự hỏi nữ tử vô hại thế này có cần hung ác nhìn nàng không.
Phong Ly trơ mắt nhìn người vừa mới nói chuyện với hắn giây sau đã bị giải đi, à không, là được giải đi. Hắn chỉ có cảm xúc muốn bổ nàng ra xem bên trong đầu nàng suy nghĩ cái gì, có ai bị bắt mà tự hào như nàng không?
Không sai!
Là tự hào!
Hắn tuyệt đối không nhìn lầm!
Trên đường đi nàng cũng đã nghe tên lính thuật lại: Hoa Ân Ân không biết uống lộn thuốc gì, trong lúc các quan lại tưng bừng uống rượu nàng lại chạy đi bắt tân nương, còn để người ta phát hiện! Sau đó một đám người không biết từ đâu chui ra khống chế người trong bữa tiệc, nhưng rất nhanh đám người đó đã được dẹp gọn, không kẻ nào sống. Kết hợp với hành động trước đó của Hoa Ân Ân, kết quả tất cả tội danh đều đẩy lên đầu nàng, Hoa Ân Ân có oan mà không thể kêu, chỉ có thể ngậm ngùi đội một nồi tội danh to đùng, hiển nhiên Nguyệt Phủ không thoát khỏi chuyện này. Mà Nguyệt Tương Dao, thân là Đại tiểu thư Nguyệt Phủ lại không xuất hiện trong bữa tiệc, thế là mọi hiềm nghi đều quay qua nàng, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sách tội.
Đối với chuyện này Nguyệt Tương Dao chỉ có thể nhún vai bày tỏ đối phương chết không đối chứng, nàng có trăm cái cớ cũng chả đủ dùng, thế cho nên ngoan ngoãn đi theo thôi, dù sao đằng nào chả phải đi.
: ngày //
Ủng hộ ta với nào!!!