"Đã quấy rày vương gia dừng bữa. Tại hạ nhất định báo lại với hoàng tử để người nghiêm trị bọn họ! Kính xin vương gia thứ tội!" An Dĩ Thừa chấp tay ôm quyền cầu khẩn, lúc ánh mắt liếc qua đám người bị quân lính áp giải thì càng lạnh.
"Tất nhiên rồi! Bữa trưa- Á!" Phong Ly tức giận trừng mắt vào đám người kia nhưng đột nhiên bên eo bị ai đó vặn đau điếng làm cho lời nói bị đánh gãy.
Nguyệt Tương Dao lặng lẽ thu tay về, dùng thân hình của Mặc Thần Dực và Phong Ly che nàng lại. Người ta chỉ thấy thiếu nữ sợ hãi núp sau lưng hai người nam nhân, trong lòng không khỏi sinh thương tiếc, đối với hai kẻ đầu sỏ càng mạnh tay hơn.
Trong khi đó Mặc Thần Dực hả hê quay nghiêng mặt để che khóe môi đang run rẩy. Khi An Dĩ Thừa nhìn vào chỉ thấy hắn đang mặt lạnh nhìn xung quanh như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Thế đấy! Cái loại người hay ám toán và cười người khác thì được xem là người đứng đắn. Còn người bị bắt nạt là hắn thì phải đứng ra giải quyết mọi chuyện, không hợp ý thì liền bị đánh. Hu hu, hắn nhịn, nhịn, nhịn a! Ai bảo hắn đánh không lại hai người cơ chứ!
"Vương gia?" An Dĩ Thừa không khỏi nghi ngờ.
"Khụ, không có gì. Ý bản vương là bữa cơm này không có gì quan trọng. Thay vì làm lớn chuyện thì bớt một chuyện vẫn hơn một chuyện. Nếu An tướng quân thấy vẫn không thể được thì để An công tử và Mai công tử thay bản vương bao hết khách nhân ở nơi này coi như bồi tội vì đã quấy rày mọi người dùng bữa. Thế nào?" Phong Ly xoa nhẹ chỗ bị véo, gắng nở một nụ cười hết sức tự nhiên. Nha đầu không biết thương hương tiếc ngọc gì hết, kỳ này để lại vết bầm cho xem!
"Chuyện này... Đa tạ vương gia có lòng khoan dung-"
"Dừng dừng, bổn vương không cần phát thẻ người tốt." Phong Ly xua tay ngăn cắt ngang lời nói của An Dĩ Thừa bởi hắn không biết nếu như để An Dĩ Thừa nói hết câu thì hai kẻ sau lưng hắn cười hắn như thế nào.
An Dĩ Thừa liền không nói nữa. Dù sao tự trong lòng hắn thì mấy lời khen này chỉ để tượng trưng, mang tính lịch sự thôi.
"Còn không mau đa tạ vương gia!" An Dĩ Thừa quay lại quát lạnh với hai kẻ cầm đầu vốn là đệ đệ và biểu đệ hắn.
"Đa ta vương gia! Ta và An tiểu đệ nhất định làm theo lời vương gia!" Bị quát, một tên trong hai người bị bắt lặp tức cười nịnh nọt vâng vâng dạ dạ.
"Ai là tiểu đệ của ngươi?!" An Dĩ Lâm tức giận hét lên có xu hướng muốn lao vào đánh tiếp. Hừ, chẳng qua hắn sanh ra sau tên này có ba khắc. Nếu để được chọn lần nữa, An Dĩ Lâm hắn nhất định sẽ sinh ra đầu tiên!
"Dĩ Lâm! Không được hồ nháo!" An Dĩ Thừa quát lớn. "Do tại hạ dạy dỗ đệ đệ không chu toàn, xin vương gia trách phạt!"
Nguyệt Tương Dao co rút khóe miệng. Dường như An Dĩ Thừa này là một tên hơi bị xui xẻo, đang dẫn quân đi ngang thì bị kéo vào đây bắt kẻ phá rối, nào ngờ lại là hai đệ đệ của mình. Có lẽ ông trời thấy còn chưa đủ khó xử liền để hai đệ đệ nhà hắn vô tình đụng phải vương gia Lăng Thiên Quốc. Nếu không phải có nàng và Mặc Thần Dực trong ngoài tiếp ứng thì chuyện này nhất định bị Phong Ly nháo đến tận tai Yến Vương cho xem. Nguyệt Tương Dao tròng lòng thay hắn bi ai a.
Thật ra chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Đều buồn cười là nguyên nhân dẫn đến đánh nhau lại chỉ vì một bình rượu. Không biết như thế nào cả hai cùng gọi một loại rượu trong cùng một lúc. Khi tiểu nhị bưng rượu lên, An Dĩ Lâm liền đoạt bình rượu đi, Mai Liên Tịch lập tức không chịu thua giành lại rượu, kết quả xảy ra xô xác như hiện giờ.
"Thật ra,... Bình rượu đó là cho nhã gian số chín, chính là của vị khách này." Tiểu nhị từ đầu tới cuối núp mình trong góc bước ra hướng về phía Phong Ly nói.
"Khục!"
"Không sao chứ?"
Nguyệt Tương Dao bị lời nới của tiểu nhị làm cho sặc nước miếng, không khỏi ho sặc sụa, Mặc Thần Dực bên cạnh lập tức thay nàng vỗ lưng.
Nguyệt Tương Dao than thở, số trời đã định những phiền toái "ngoại truyện" bao giờ cũng thi nhau kéo tới, kết quả nguyên nhân đầu đuôi vẫn kéo lên người Phong Ly và nàng. Logic tiểu thuyết có phải quá bá đạo rồi không?
Hai người làm ra động tĩnh như thế lập tức thu hút chú ý của mọi người. Thế nhưng đập vào mắt họ là cặp đôi thần tiên quyến lữ khiến cho không ai dám quấy rầy họ. Dù không ai biết dung nhan Nguyệt Tương Dao như thế nào nhưng chỉ cần nhìn thấy một nam nhân thân dịu dàng chăm sóc một nữ nhân thì không ai dám chê cười hai người.
Phong Ly hả hê cười thầm nhưng trong đầu liền sinh ra một ý tưởng. Hắn bước lên một bước, gương mặt tỏ vẻ lo lắng: "Hân Nhi, nàng không sao chứ? Đã bảo ở lại phòng nghỉ ngơi rồi mà! Nàng xem, ho đến trắng bệch cả mặt!" Phong Ly chỉ tiếc không rèn sắt nói, lúc xoay lưng liền nháy mắt ra hiệu với Nguyệt Tương Dao.
"Vương gia, để thuộc hạ đưa tiểu thư về. Ngài cùng An tướng quân ở lại bàn chuyện cơ mật. Thuộc hạ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư!" Không để Phong Ly chạm tới Nguyệt Tương Dao, Mặc Thần Dực đã ngăn lại, phối hợp với biểu tình lo lắng hi sinh vì đại cuộc liền thành công chặt con đường lui của Phong Ly. Sau đó hắn "ân cần" đỡ Nguyệt Tương Dao đi đến bên cửa sổ rồi vận khinh công phóng đi.
Phong Ly cứng ngắc tại chỗ, cánh tay đưa ra còn chưa kịp thu hồi, biểu cảm thúi đến cực điểm. Hay cho một tên gian xảo, à không, một đôi gian xảo! Rõ ràng kế hắn vạch ra nhưng cuối cùng người chạy thoát lại không phải hắn mà là hai người! Trước khi đi còn không quên đào cho hắn một cái hố, thêu dệt ra chuyện cơ mật, bây giờ hắn đào đâu ra chuyện cơ mật để nói với An Dĩ Thừa đây?! Lần này bị hai người hại thảm rồi!!! Chẳng khác nào tự đào hố rồi nhảy vào cả!!!
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Mặc Thần Dực ôm lấy bả vai Nguyệt Tương Dao vận khinh công bay trên nóc nhà, trên đường đi không khỏi ăn đậu hủ nàng mấy lần.
Mà Nguyệt Tương Dao cũng không ngại có người đưa đi. Nói trắng ra là khinh công nàng không bằng người, đi chung với hắn chỉ khiến nàng bị bỏ sau lưng. Nàng cũng không có cảm giác tội lỗi với Phong Ly mấy, ai bảo nói như nàng bệnh liệt giường, hừ, lần này phải lột hắn một lớp da! May là hắn gọi là Hân Nhi, có lẽ là Mặc Ngọc Hân đi, nếu hắn dám gọi tên nàng, xem nàng có đánh gẫy chân hắn không!
"Đi đâu?"
"Đến Phủ Hoảng tử của Hoa ca ca."
"Được!"
Hai người một đường đi thẳng tới Phủ Hoàng tử của Lạc Dung Hoa. Trên đường đi phát hiện không ít nhân vật đang tiến về phía đó. Thấy Mặc Thần Dực ôm nàng cũng không ai có hành động kỳ lạ, dường như đây là chuyện bình thường.
Nguyệt Tương Dao nhíu mày, kéo tay áo Mặc Thần Dực bảo hắn nắp vào một chỗ khuất.
"Vốn tính lẻn vào nhưng xem ra phải đổi một chút. Dực, về thôi." Nguyệt Tương Dao quan sát đám người đang di chuyển về phía Phủ Hoàng tử trong lòng không khỏi suy tư. Đám người này công khai đi đến đó giống như đã có hẹn trước nhưng thật kỳ lạ, những vị hoàng tử khác sẽ chịu ngồi yên sao? Hơn nữa...
"Hửm? Có chuyện gì thế?" Chờ một lúc cũng không thấy người sau lưng động đậy, Nguyệt Tương Dao không khỏi quay đầu. Đập vào mắt là gương mặt phóng đại của ai đó, bờ môi đụng vào một thứ mềm mại không cần nghĩ cũng biết đó là gì. Cánh tay trên eo siết chặt làm cho Nguyệt Tương Dao dán sát vào người hắn khiến cho nụ hôn hai người càng sâu hơn.
Hô hấp dần trở nên khó khăn, Nguyệt Tương Dao đành phải đánh vào lòng ngực Mặc Thần Dực buộc hắn buông tha cho nàng.
"Dám đánh lén ta!" Trừng mắt nhìn hắn, nàng không khỏi đỏ mặt. Vừa rồi bị hắn tấn công bất ngờ, nàng không kịp phòng bị liền bị hắn cưỡng hôn! Cứ cho là sau lần ở Băng La Đảo hắn sẽ không tùy tiện nữa, vậy mà... Tức chết nàng!
"Nàng gọi tên ta, ta rất vui!" Có lẽ nàng không để ý nhưng đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn một cách thân thiết đến như vậy, đương nhiên là hắn sẽ rất vui rồi, còn xúc động không kiềm chế được hôn nàng.
"Có gì lạ sao?" Nguyệt Tương Dao quay đầu đi che khuôn mặt xấu hổ. Từ lúc từ Ma Cung trở về, nàng đã quyết định không lạnh nhạt với hắn nữa, ít nhất nàng sẽ sửa đổi từ cách xưng hô. Không ngờ hắn lại vui đến thế, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, lúc nói ra câu đó, Nguyệt Tương Dao cũng hơi lo sợ, sợ hắn không thích. Nhưng bây giờ thì ổn rồi.
"Dực, chúng ta về thôi!"
"Được, tuân lệnh nương tử!"
"Ai là nương tử của ngươi?!"
"Chẳng lẽ nàng muốn gả cho người khác?"
"Hừ! Không đến lượt ngươi quan tâm!"
"Nàng thật độc ác!"
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
"Thăm Lạc Dung Hoa?!" Hoa Ân Ân nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi bị đề nghị của Nguyệt Tương Dao dọa cho nhảy dựng.
"Không cho phép!" Đến cả Lưu Phi Chiến thường ngày mặt không biểu cảm cũng nhăn mặt nổi giận.
Nguyệt Tương Dao sờ sờ mũi, nàng chỉ vừa đề nghị đã nhận phản ứng gay gắt đến thế. Nếu như họ biết vốn nàng đã đi được nửa đường thì không biết bị quát lớn tới mức nào.
"Tại sao?"
"Không được chính là không được! Lạc Dung Hoa bây giờ không còn là tên nhóc ngày xưa nữa!" Lưu Phi Chiến nhíu mày trầm giọng nói.
"Đúng vậy! Hiện tại hắn là Cửu Hoàng tử quyền cao chức trọng, con nghĩ hắn sẽ xem một đứa nha đầu như con vào mắt sao?" Hoa Ân Ân sau khi ổn định lại bắt đầu nói lý với Nguyệt Tương Dao không ngờ là lại bị đối phương nhìn chằm chằm mấy giây dọa cho kinh hồn bạc vía.
Nguyệt Tương Dao yên lặng không nói, ánh mắt hơi hạ xuống để không ai nhìn thấu suy nghĩ của mình. Không khí dường như bị ngưng động, không ai nói câu nào, cuối cùng người phá vỡ im lặng là Nguyệt Tương Dao.
"Con hiểu rồi. Con mệt, muốn nghỉ ngơi." Sau đó xoay lưng đi trong ánh mắt nhẹ nhõm của Hoa Ân Ân.
Nhưng ai ngờ ra đến cửa phòng, Nguyệt Tương Dao nghiêng mặt nở nụ cười gian trá: "Hai người a, lần sau có diễn thì cũng phải diễn cho đạt một chút. Sơ hở khắp nơi!" Ngay lập tức đóng cửa không thèm nhìn biểu cảm hóa đá của Hoa Ân Ân và thái độ chịu trói của Lưu Phi Chiến.
"Con!... Grừ! Nha đầu này thật tinh ý!" Hoa Ân Ân không khỏi thán phục. Nàng tự cho là kỹ thuật diễn của mình khá tốt, lại không ngờ dễ dàng bị Nguyệt Tương Dao nhìn thấu đến như thế. Ấy vậy mà còn bị nàng lừa ngược lại mới tức cười làm sao.
"Ha ha! Uổng công cho hắn sức đầu mẻ trán dựng lên vỡ kịch, không ngờ lại thua ngay trong tay con gái mình! Ha ha! Đáng tiếc nha đầu này không phải nữ nhi ruột của hắn, nếu không sẽ rất xứng với câu "hổ phụ sinh khuyển tử"!" Hồi lâu Lưu Phi Chiến mới cười lớn, trong giọng cười không che giấu tán thưởng, đồng thời cũng là tiếc nuối.
"Hừ! Ăn nói lung tung! Nha đầu có là gì thì đều là con gái của Nhã Nhi. Một tên nam nhân nhàm chán như chàng thật không biết ăn nói, lỡ như nha đầu nghe thì nó sẽ buồn đấy!" Hoa Ân Ân trừng mắt, hiếm khi mới có dịp bao che cho Nguyệt Tương Dao.
"Được được! Là ta không biết ăn nói. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ khi nào nàng nhìn thấu màn kịch này nhỉ?" Lưu Phi Chiến rất biết cách xoa dịu lão bà, nhanh chóng chuyển đề tài. Kể ra lúc bàn bạc kế hoạch này đã dự phòng trước nàng sẽ không chịu ngồi yên xem họ diễn, nhưng bọn họ dự đoán phải đến giai đoạn sau mới phát hiện, nàng còn cùng với họ đóng nốt vỡ kịch này. So với kế hoặch, bây giờ vẫn còn quá sớm.
"Hừ! Theo ta nghĩ có lẽ là ngay từ đầu rồi. Nàng thông minh vậy mà, chút hí kịch này chỉ tốn chút thời gian suy nghĩ thôi!"
: ngày //
Vote nhiều thì có chương sớm! Yêu các nàng nhiều!