"Hoa ca ca thành thân?" Nhìn tấm thiệp hồng trên tay Nguyệt Tương Dao không khỏi sửng sốt.
Lại nói Lạc Dung Hoa từ năm năm trước đã rời khỏi Nguyệt Phủ trở về Yến Quốc khôi phục lại danh hiệu Cửu hoàng tử, nhưng từ đó Nguyệt Tương Dao cũng không nghe thấy tiếng tăm gì. Còn lý do vì sao rời đi thì chỉ được Nguyệt Hồng Thiên nói qua thư nhắc nàng không nên tìm hiểu. Vì vậy dù đã trở về gần một năm nhưng Nguyệt Tương Dao cũng chưa một lần nhắc đến tên của hắn lần nào.
"Con cùng Ân Ân đi đi. Ta và mẫu thân con không muốn nhìn thấy hắn!" Sắc mặt Nguyệt Hồng Thiên hơi tối khi nhắc đến Lạc Dung Hoa. Ngưng một chút lại nhắc nhở nàng: "Không cần đưa Tiểu Nhật đi, để nó ở nhà luyện võ!" Sau đó thì phất tay áo giận dữ rời khỏi phòng khách bỏ lại một mình Nguyệt Tương Dao suy tư.
Năm đó nàng không tìm hiểu lý do một phần vì tôn trọng hai người, một phần vì nàng không muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng xem ra nguyên nhân đằng sau câu chuyện còn có liên quan tới Tiểu Nhật. Mấy năm nay dường như Hoa ca ca cũng không gửi thư thăm hỏi lần nào, làm cho mâu thuẫn hai bên càng lúc càng lớn. Aiz, vẫn là tự mình tìm hiểu thận trọng một chút thì hơn, nàng có linh cảm mọi chuyện không đơn giản như một mâu thuẫn bình thường.
"Nhưng là... đi cùng với Ân di... Aiz, tốt hơn vẫn nên nhờ Chiến thúc thúc đi theo cùng."
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
"Dung Hoa, muốn làm đại sự thì phải hy sinh. Tuy rằng Nguyệt Phủ lớn mạnh nhưng so với Thần Môn không khác nào con kiến so với con voi. Một Yến Quốc nho nhỏ làm sao có thể đủ, phải là Phi Thiên Quốc hùng mạnh thì mới xứng với tài năng của chàng." Nữ tử thân hình mềm mại dựa vào vai nam nhân, cả người tỏa ra mị hoặc câu dẫn người khác nhưng tiếc thay nam nhân kia lại không một chút dao động.
Giọng nói kia tựa như ma âm quanh quẩn bên tai không ngừng lập lại trong lòng Lạc Dung Hoa khiến hắn nhắm mắt, biểu cảm lạnh nhạt làm cho nữ tử dựa bên vai hắn không biết hắn nghĩ gì.
"Ta tự có suy tính. Khuya rồi, nàng tự mình nghỉ ngơi đi." Lạc Dung Hoa đẩy thân hình của nữ tử ra, khoác lại áo bào rồi đi ra ngoài.
"Chàng không ở lại với ta sao?" Nữ tử nhanh chóng ôm lấy cánh tay của hắn, gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ ủy khuất.
"Linh Nhi!" Lạc Dung Hoa lạnh lùng nhìn nữ tử tên Linh Nhi đeo bám trên người mình, trong con ngươi giá lạnh hiện lên tia cảnh cáo khiến cho nàng ta hoảng sợ vội buông cánh tay hắn ra.
Nhìn bóng lưng của nam nhân dần bị bóng tối che lắp, Linh Nhi tức giận đấm mạnh vào gối. Nam nhân không biết tốt xấu!
"Cửu hoàng tử!"
Lúc Lạc Dung Họa đi ra khỏi cửa viện, một thân hình mảnh khảnh từ sau lùm cây bước ra. Nhưng bởi vì xung quanh không có ánh sáng nên không biết dung mạo người đó thế nào chỉ biết đó là một nữ tử đang lén lút giống như sợ ai phát hiện.
"Ngươi là ai?" Không biết có phải vì cơn giận đối với Linh Nhi vẫn chưa giảm hay do cảm xúc khác, Lạc Dung Hoa lạnh lẽo hỏi.
"Là ta, Sương Nguyệt!" Nữ tử tự nhận là Sương Nguyệt vội nắm lấy tay của hắn nhưng vừa chạm vào tay của người nam nhân trước mặt thì đã bị hắn vung tay hất ra.
"Người đâu! Bắt lấy nữ nhân giả dạng này nhốt vào đại lao cho bản hoàng tử!" Không nhìn nữ tử ngã trên mặt đất còn bàng hoàng nhìn hắn, Lạc Dung Hoa không một chút thương xót ra lệnh bắt người.
"Tử Nhiễm!"
"Có thuộc hạ!" Từ trong bóng tối đi ra một hắc y nhân, hắn quỳ một chân trầm giọng chờ nhận lệnh.
"Ngươi tự thân dụng hình tra tấn tra hỏi kẻ sau lưng là ai! Dám giả dạng người bên cạnh bản hoàng tử, muốn chết?!!"
"Tuân lệnh!" Tử Nhiễm kính cẩn cuối đầu lĩnh mệnh.
Trong cái nhìn không thể tin của Sương Nguyệt, Lạc Dung Hoa nâng bước rời đi, trong bóng tối, bàn tay nắm chặt của hắn buông lỏng, biểu cảm trên mặt không ai nhìn rõ.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Yến Quốc nổi tiếng là một quốc gia thương nghiệp phát triển cực thịnh. Một phần do vị trí tiếp giáp với nhiều nước lớn, phần khác cho chính sách buôn bán của triều đình. Kết quả là Yến Quốc gần như trở thành trung tâm trao đổi hàng hóa của nhiều nước, đặc biệt là Kinh thành Yến Quốc.
Nguyệt Tương Dao cùng đoàn người Nguyệt Phủ mất năm ngày đã đến được nơi cần đến. Trên đường đi luôn bị ánh mắt soi mói của người dân một cách khó hiểu, nhưng khi đến được Kinh thành thì mọi người đã hiểu. Thay vì giấu diếm danh sách khách mời thì triều đình lại công bố với bên ngoài, giống như...
"Giống như đang truy nã tội phạm vậy!" Hoa Ân Ân khó chịu kéo rèm cửa sổ, tức giận hận không ra ngoài đuổi hết đám người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Không sai, hình thức mà triều đình công bố với bên ngoài là dán cáo thị. Không biết có phải cố ý hay vô tình nhưng lại nhấn mạnh thân phận đệ tử của Lạc Dung Hoa đối với phu nhân Nguyệt Phủ Lệ Phí Nhã. Chỉ cần nhìn sơ qua là biết việc này chẳng mấy tốt đẹp.
"Là một cái Hồng Môn Yến." Bên cạnh nam nhân dung mạo được coi là thư sinh tuấn tú, giọng nói so với thường ngày thì thay đổi hoàn toàn, y phục trên người, vâng, xin thưa, là áo hộ vệ.
"Không biết bọn họ ngốc thật hay ngốc giả, vừa nhìn đã biết là có âm mưu, còn mục tiêu là chúng ta!" Hoa Ân Ân ghét bỏ trở về ghế ngồi, tiện tay lấy luôn quyển sách trên tay người nào đó vẫn còn đang đọc chăm chú.
"Hồ ly, khụ, nha đầu, con không lo lắng sao?" Bị ánh mắt của ai đó nhìn quá đáng sợ, Hoa Ân Ân ho sặc sụa sửa lại lời nói. Trong lòng thì nói thầm quả nhiên không giống nhau không về chung một nhà, ánh mắt này so với Nguyệt Hồng Thiên còn sắc bén hơn mấy phần.
"Cần gì phải lo lắng. Cũng đâu phải chỉ có riêng Nguyệt Phủ bị coi như tội phạm truy nã." Nguyệt Tương Dao nhận lấy chén trà từ "hộ vệ" đưa cho, thuận miệng cắn một miếng bánh lớn trên tay hắn. Còn tên "hộ vệ" thì vui vẻ ăn phần bánh còn lại.
"Ý con là sao?" Không biết vì sao nhưng Hoa Ân Ân thật muốn chọc mù hai con mắt của mình. Hai cái người này ở đây diễn ân ái cho người ta xem à! Nhưng ở trong lòng thì ghen tỵ đến phun máu, ai bảo nàng ta lấy phải nam nhân không biết lãng mạn lại còn cứng nhắc như tảng đá chứ, càng nghĩ càng nhỏ máu.
"Biết chắc là Ân di chưa đọc mà, nè!" Từ một ngăn tủ lấy ra một tờ cáo thị, bên trên là bài viết khách mời của Triều đình, Nguyệt Tương Dao đưa cho Hoa Ân Ân, sẵn tiện chỉ vài chỗ trên tờ giấy.
"Phụt! Ha ha ha! Chết cười lão nương! Yến Vương quả là con người sáng suốt!!! Ha ha ha!" Không hỏi vì sao Hoa Ân Ân cười, chỉ cần nhìn vào tờ giấy, người tin mắt một chút sẽ nhận ra.
Thay vì chỉ viết tên họ người được mời, Yến Vương lại thêm phần đóng mở ngoặc phía sau. Trong đó cũng giống với Nguyệt Phủ là mối quan hệ với Cửu hoàng tử Lạc Dung Hoa, phải nói là rành mạch rõ ràng ngay cả máu mủ nửa điểm cũng được ghi vào. Đối với những người bình thường, như thế này chỉ gây cười nhưng đối với người thông minh chẳng khác nào đang tuyên bố cho cả thiên hạ biết "Yến Quốc đây biết tổng các ngươi đang làm gì nhé!"
"Một đòn phủ đầu vui tính đó chứ!" Nguyệt Tương Dao không khỏi khen ngợi người viết ra cáo thị này, vừa khiến cho những kẻ có âm mưu không dám rục rịch vừa khiến cho người khác không khỏi đánh giá cao thực lực của Yến Quốc vài phần.
"Nhưng cũng quá nguy hiểm. Lỡ như chọc giận thế lực nào đó thì khác nào gậy ông đập lưng ông?" Lưu Phi Chiến vẫn im lặng thì cuối cùng cũng lên tiếng. Trước đây từng là tướng quân nên Lưu Phi Chiến rất nhảy cảm với việc triều chính mặc dù bây giờ đã không còn liên quan gì.
"Không hẳn. Hoa ca ca không phải loại người tùy tiện. Chắc huynh ấy đã tính toán rõ ràng. Hoặc là-"
"Hoặc là âm thầm liên lạc với một vài thế lực để dựng lên màn kịch này. Chỉ cần những thế lực lớn không tỏ thái độ thì những người khác sẽ phải tự ngậm bồ hòn làm ngọt." Tên "hộ vệ" nào đó vẫn rất thành thật chăm chỉ lột vỏ nho đút Nguyệt Tương Dao.
Bị cắt lời, Nguyệt Tương Dao bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn nho.
"Màn kịch sao?" Hoa Ân Ân nói nhỏ, lúc nhìn Nguyệt Tương Dao và tên "hộ vệ" trong mắt không khỏi tán thưởng nhưng nhanh chóng che giấu đi. Tuy vậy vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Nguyệt Tương Dao.
"Nhưng Dao Dao, con lấy thứ này từ đâu?" Đây là điều Hoa Ân Ân cùng với Lưu Phi Chiến thắc mắc. Gần như suốt chặng đường nàng chỉ nằm một chỗ đọc sách, không hề nhìn ra ngoài một lần thì lấy đâu thời gian đi xé cáo thị?
"Trộm." Nguyệt Tương Dao vén màn chỉ vào một người lính đang ôm một chồng giấy đi cách họ khá xa. "Lúc con ngồi dậy đổi chiều, vừa hay hắn đi qua xe ngựa, con tiện tay rút của hắn một tờ."
"Dao Dao, sau này đừng làm nghề trộm cướp." Hoa Ân Ân vỗ vai Nguyệt Tương Dao thở dài. Nếu con làm nghề này, bọn trộm cướp sẽ thất nghiệp mất. Không hề nhìn nhưng lại rút trúng phóc tờ cáo thị, lại một tài năng nguy hiểm đến từ Nguyệt Tương Dao.
Nguyệt Tương Dao liếc xéo, hừ, trộm cướp lúc ở hiện đại còn vi diệu hơn ở đây nhiều. Tuy nàng làm sát thủ nhưng những nhiệm vụ đánh cắp dữ liệu hay bảo vật thì làm đến chán, bởi thế mấy cái trộm cướp thời này chưa để Nguyệt Tương Dao ghé mắt nhìn chứ đừng nói là tranh giành chỗ làm ăn.
"Nhưng như vậy không phải đang đánh cược sao? Nếu như những thế lực hợp tác đó đột nhiên thất lời thì sao? Hơn nữa, từ đầu đã không hề có bất cứ căn cứ nào cho thấy kế hoạch này sẽ thành công?" Lưu Phi Chiến vẫn còn nhiều nghi vấn. Hắn từng làm việc cho triều đình nên biết rõ những người năm quyền hành cao trong triều sẽ không bao giờ chịu đánh cược một kế hoạch mà có thể thất bại bất cứ lúc nào.
"Có lẽ thế." Không hề giải thích những câu hỏi cho Lưu Phi Chiến, Nguyệt Tương Dao nhắm mắt dưỡng thần nhưng treo trên môi nụ cười nhạt. Bởi ngay từ đầu, kế hoạch này đã thành công rồi!
Nhưng từ nãy đến giờ ngoài tên "hộ vệ" thì không ai để ý tới Nguyệt Tương Dao chưa hề phủ định bữa tiệc Hồng Môn Yến.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
: ngày //