Người khác có thể không biết nhưng Nguyệt Tương Dao biết giờ khắc này Lưu Phi Chiến như thế nào. Xuyên suốt ba tháng, nàng cùng Lưu Phi Chiến thường xuyên liên lạc với nhau qua bồ câu đưa thư vì vậy ngoài nàng ra, hiện tại không còn ai có thể liên lạc được với hắn. Nguyệt Tương Dao không thừa nhận là mình làm vậy vì báo thù riêng với Hoa Ân Ân đâu. Dám nói xấu nàng với Tiểu Nhật, hừ, nàng không nói không có nghĩa là nàng bỏ qua!
Bỗng nhiên lúc này Nguyệt Tương Dao có suy nghĩ muốn xây dựng một hệ thống liên lạc hiện đại để thuận tiện truyền tin. Ngẫm đi ngẫm lại, sau này nếu có đối địch với kẻ thù thì việc truyền tin lại là tất yếu, ai chiếm được thông tin đầu tiên thì người đó chiếm quyền tiên phong trên chiến trường.
Muốn xây dựng được hệ thống này thì phải có máy móc thiết bị, còn phải có nhân lực, vị trí địa lý thích hợp, vv... Về phần máy móc thiết bị thì nàng có, hơn nữa những thứ đó là sản xuất từ tổ chức thì đương nhiên sẽ có khả năng tự động điều khiển, yêu cầu nhân lực cũng được giải quyết. Còn phần vị trí thích hợp, Nguyệt Tương Dao cười. Ở thế giới này không có khoa học công nghệ, không có các nguồn sóng gây nhiễu, các khu đất thích hợp chỉ cần mua lại không tốn nhiều thời gian. Như vậy các vấn đề cơ bản hầu như đều được giải quyết, việc xây dựng một hệ thống hiện đại ở thế giới này coi như không quá khó thực hiện.
Tuy nhiên, việc này Nguyệt Tương Dao chỉ mới suy nghĩ, hiện tại phải tạm gác lại để chuẩn bị cho Đại hội Võ lâm. Tuy Đại hội Võ lâm có quy định không cấm bất cứ đối tượng nào tham gia nhưng các thế lực lớn nhỏ đều nhận được thiếp mời từ Băng gia, đó là thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau giữa các thế lực. Nguyệt Phủ không ngoại lệ, còn nhận được một trong mười tấm thiếp vàng do chính tay Băng gia chủ ấn dấu.
"Cái tấm thiếp này rất có giá trị đó nha, nếu đem đi đấu giá nhất định sẽ được hơn mười vạn lượng a." Nguyệt Tương Dao lật tấm thiếp mời vàng nhạt trên tay, trên đó còn có con dấu đỏ do Gia chủ Băng gia đóng mộc, đây chính là điểm qua trọng trên tấm thiếp mời nhằm không cho kẻ khác mạo danh đây mà.
"Dao Dao, hay con cùng vài người đi Băng La Đảo trước đi. Ta và mọi người ở lại đợi tin tức của Phi Chiến." Nguyệt Hồng Thiên nhíu mày kiếm, lo lắng đi đi lại lại trong sảnh. Phi Chiến rời đi ba tháng mà vẫn chưa có tin tức gì, đều này làm hắn rất lo lắng. Lưu Phi Chiến không phải loại người hời hợt, nếu rời đi thì chắc chắn phải truyền tin về, nhưng bây giờ lại bặt vô âm tín, không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Càng nghĩ càng lo, sắc mặt của Nguyệt Hồng Thiên âm trầm dọa không ít người hoảng sợ.
"Đúng vậy. Hắn đã rời đi ba tháng, lão nương nhớ hắn đến quên ăn mất ngủ, ngày nhớ đêm mong. Bây giờ làm gì có tâm trạng đi cái Đại hội Võ lâm gì đó." Khác với sự miêu tả trong lời nói, Hoa Ân Ân với bộ dáng anh khí mười phần liên tục gật đầu phụ họa. Lời nói này ngược lại rước lấy không ít ánh mắt xem thường. Trước còn cho rằng nàng đóng cửa nhớ tướng công nào ngờ là đóng cửa ngủ suốt ngày, thân hình cũng mập lên một vòng lớn, chả bù với Tiểu Ỷ Tiên liên tục khóc sướt mướt đến cơm cũng chả thèm ăn, cả người ốm xuống mấy mươi cân, bây giờ bộ dáng kia còn đáng thương hơn tiểu miêu bị bỏ đói mấy ngày. So với người nương vô tâm thì Tiểu Ỷ Tiên của bọn họ tốt hơn biết nhiêu.
"À, là cái kẻ vui mừng mở tiệc ba ngày đó hả? Kẻ đó cũng biết nhớ Chiến thúc thúc sao?" Nguyệt Tương Dao trêu đùa nói, nụ cười bâng quơ trên môi làm cho không khí trong đại sảnh bớt căng thẳng phần nào. Có vài người nhịn không được cười khúc khích, ánh mắt trêu tức nhìn Hoa Ân Ân.
Nháy mắt sắc mặt Hoa Ân Ân đỏ lên. Lần đó là do nàng quá vui mừng mà mở tiệc, kết quả gây thù với không ít người là bằng hữu của Phi Chiến. Ăn không biết bao nhiêu lời quở trách. Mà nàng ngay lúc đó thì không cảm giác được gì, bây giờ tự dưng nghĩ lại thì cảm thấy xấu hổ muốn chui vào một cáu hố nào đó không chịu lên.
"Nhưng theo con nghĩ, hẳn Chiến thúc thúc hiện tại đang đến Băng La Đảo rồi. Thúc ấy là người thông minh, thúc ấy biết chúng ta có khả năng không ở lại Nguyệt Phủ vào ba tháng sau nên nhân lúc trở về thì rẽ đường đi đến Băng La Đảo." Bỏ qua cái vị xấu hổ cuối gầm mặt, Nguyệt Tương Dao nhẹ nhàng nói. Thật ra là nàng đã bảo Chiến thúc thúc đến Băng La Đảo từ sớm, bây giờ có lẽ thúc ấy vẫn đang lênh đênh trên biển rộng mênh mông a.
"Lời Dao Dao có lý, khả năng rất lớn là Phi Chiến đang trên đường đến Băng La Đảo. Hồng Thiên, hay chúng ta đến Băng La Đảo trước, khả năng gặp hắn ở đó cũng rất lớn." Lệ Phí Nhã ôn nhu nói, lời này làm cho sắc mặt Nguyệt Hồng Thiên hòa hoãn không ít.
"Được rồi. Mọi người về chuẩn bị, hai ngày sau lên đường đến Băng La Đảo tham gia Đại hội Võ lâm!"
"Rõ!"
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Người trong đại sảnh rời đi gần hết, chỉ còn lại vài người muốn bàn chuyện với Nguyệt Hồng Thiên. Nguyệt Tương Dao trở về phòng rồi đi vào Long Quyển.
Rừng hoa anh đào rung rinh, qua mười năm, Long Quyển có nhiều thay đổi. Con sông nhỏ bây giờ trở thành một dòng sông lớn, trong sông còn có cá, thậm chí là tôm cua nhỏ. Cung điện ẩn trong rừng đào càng thêm huyền bí, ngoài màu hồng nhạt của hoa đào, màu xanh của dây leo cổ thụ cũng đều không kém. Cung điện qua vài năm đã bị phủ một lớp dây leo, nhưng người thường không ai biết, dây leo ấy lại là một cái cây kỳ lạ mọc trong không khí - Tiểu Đằng Tử. (Xem lại chương )
Nguyệt Tương Dao đã tạo một cái hồ ở gữa rừng đào, xung quanh trồng thêm nhiều loại cây ở hiện đại màu sắc nổi bật vô cùng, nghe nàng nói là tăng thêm màu sắc cho Long Quyển, chứ toàn không giản chỉ có màu hồng nhạt vủa hoa đào và chút ít màu xanh lá thì quá u tịch. Một căn nhà hiện đại màu trắng dựng bên hồ, lúc Nguyệt Tương Dao dựng lên căn nhà này cũng mất chín trâu hai hổ mới hoàn thành. Tuy không phải cầm từng viên gạch xây nên nhưng cũng phải tập trung tinh thần điều khiển từng hình nhân xây dựng.
Nói đến hình nhân thì cũng phải nhắc tới cánh cổng thứ tư, cánh cổng này mở khi Nguyệt Tương Dao luyện Cửu Trọng Thần Kiếm Môn đến Tam Môn: Thần Kiếm Huy Vũ. Trong căn phòng thứ tư chỉ có ba quyển sách cổ và ba hình nhân. Nguyệt Tương Dao xem sơ qua quyển sách thì kinh hãi nhận ra đó là những quyển bí tịch dạy thuật luyện khôi lỗi (con rối), mà những hình nhân kia là thành quả và tùy theo từng con là từng cấp độ khác nhau.
Thuật luyện khôi lỗi được chia làm ba cấp: sơ - trung- hoàn phẩm. Mỗi phẩm có đặc tính riêng cũng như độ khó của nguyên liệu, quá trình luyện chế khác nhau. Hiện tại Nguyệt Tương Dao chỉ có thể điều khiển được con hình nhân trung phẩm có sẵn mà vẫn chưa luyện chế được loại này. Lý do là nàng không có điều kiện tìm kiếm nguyên liệu để chế tác, Dược Y Cốc không đủ khả năng có đủ các nguyên liệu, nên chậm chạp năm năm mà vẫn chưa thể luyện chế được hình nhân trung phẩm thứ hai.
Căn nhà hiện đại được Nguyệt Tương Dao xây dựng khá tỉ mỉ, từ vườn hoa đến hồ bơi, không thiếu thứ gì. Tuy nhiên các thiết bị hiện đại thì chỉ có thể sử dụng một phần, không thể dùng toàn bộ. Tỷ như nồi cơm điện, lò nướng, tủ lạnh thì chỉ cần kết nối với mày phát điện đều dùng được. Còn TV, máy tính, camera, các thiết bị cần dùng sóng hầu như đều không sử dụng được. Mặc dù vậy, cuộc sống nửa hiện đại nửa trung cổ quả thật không nhàm chán chút nào. Rảnh thì nàng sẽ xem sách trong căn phòng thứ nhất, không thì luyện võ, chế độc dược, vv...
Hôm nay Nguyệt Tương Dao dự định kiểm tra các dụng cụ thiết bị, nguyên vật liệu để chuẩn bị cho kế hoạch xây dựng hệ thống liên lạc hiện đại.
Kiểm tra sơ lược thì tất cả về cơ bản đáp ứng được yêu cầu kế hoạch, còn muốn biết thiếu thứ gì thì chỉ có thể sau khi xây dựng thì mới biết.
Như mọi khi, sau khi công việc đã xong thì Nguyệt Tương Dao sẽ vào bếp nấu một bữa thịt ngon cho đám thú. Tính ra số thịt mà nàng mua ở hiện đại phần lớn đều rơi vào dạ dày của đám thú. Vì để bảo vệ tài sản còn lại, Nguyệt Tương Dao ra lệnh mỗi con phải tự đi săn, không có mồi thì đừng hòng ăn một miếng thịt nào. Sau đó thì xuất hiện vấn đề lớn hơn là Tiểu Yên không thể xuất hiện quang minh chính đại được, khí tức đế vương dọa chóc bay khắp nơi, náo loạn cả Dược Y Cốc. Cũng vì vậy, Nguyệt Tương Dao quyết định nuôi một đám vật nuôi trong Long Quyển để cho bọn Vĩ Hồ săn đuổi. Nói săn đuổi là hoa văn, nói quạch tẹt là chăn bầy dê bầy cừu. Lúc bấy giờ tiếng oán than tận trời vang lên trong Long Quyển không ngừng. Vậy mà Nguyệt Tương Dao còn gật đầu tự khen bản thân mình cao kiến, đuổi được đám loi nhoi khỏi tai.
___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________
Từ Lăng Thiên Quốc đến Băng La Đảo phải mất nửa tháng đi ngựa và hai tháng đi thuyền. Tổng lại cũng gần hai tháng rưỡi, lựa chọn ba tháng cuối cùng để đi đến Đại hội Võ lâm là lựa chọn nguy hiểm, nếu trên đường đi mà gặp bất trắc gì thì trễ Đại hội là một chuyện hiển nhiên.
Băng La Đảo nằm ở cực đông của Phi Thiên Quốc, tuy ở vùng biển nhưng lại có tuyết rơi theo mùa, là quần đảo duy nhất có khí hậu phân hóa ở Long Phượng Giới. Băng La Đảo là quần đảo gồm hơn hai trăm đảo lớn nhỏ, trong đó Băng La Đảo là lớn nhất cũng chính là đảo trung tâm của cả quần đảo. Muốn đến được Băng La Đảo phải có đủ dũng khí để đối mặt với các loài thủy quái sống sâu dưới đại dương bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Mà muốn đến cảng biển phải đi ngang qua Phi Thiên Quốc, rất may là Nguyệt Phủ nằm gần khu vực biển nên chỉ mất nửa tháng đi ngựa, nếu là từ kinh thành Lăng Thiên Quốc thì cũng phải mất đến gần hai tháng để xuyên qua một nửa Long Phượng Giới.
Trên đường đi, đám người Nguyệt Tương Dao vô tình hội ngộ với người của Ma Cung, mà dẫn đầu Ma Cung là Mặc Thần Dực, còn có Tiểu ma vương Mặc Ngọc Hân đi theo tháp tùng. Một nhóm người tuấn nam mỹ nữ đi trên đường thu hút biết bao ánh nhìn của người dân, đi đến đâu cũng gặp trái tim bắn theo tới đó. Nhưng mà có vẻ lần này không ai muốn dịch dung, rêu rao đi ngang qua thành trấn gây nên một trận xôn xao cực lớn.
Người Nguyệt Phủ vậy mà bắt tay với Ma Cung!
Tin tức này đủ chấn động. Mặc dù ở bữa tiệc sinh nhật lần trước chuyện này cũng xảy ra trước mắt nhiều người nhưng chuyện đó chỉ nằm trong phạm vi các thế lực lớn ở Lăng Thiên Quốc, các thế lực bên ngoài không hề biết một tý gì. Vì vậy tin tức này làm cho Phi Thiên Quốc một hồi nháo loạn.
____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________
Chương sau có cảnh chém giết, lên thuyền Dực ca hôn Dao tỷ a~ Ai hóng hông nè