Vĩ Hồ như tia sét lao tới chụp lấy thân ảnh đỏ rực của phượng hoàng.
"Bịch!"
Vĩ Hồ nhe răng nhìn tiểu phượng hoàng, con ngươi màu đen sắc bén như muốn xé rách thân ảnh mập mạp của tiểu phượng hoàng.
"Vĩ Hồ, dừng lại. Nó không có ý xấu đâu." Nguyệt Tương Dao ngăn cản trước khi Vĩ Hồ động thủ, bàn tay nhanh chóng ôm lấy tiểu phượng hoàng bị đụng đến choáng váng.
"Này! Phì điểu, ngươi nghe ta nói hiểu không?"
Tiểu phượng hoàng gật gật đầu nhỏ, nó ngước đôi mắt màu vàng kim lên nhìn Nguyệt Tương Dao. Chỉ thấy trước mặt nó là một gương mặt khả ái xiêu lòng ngươi, làn da mịn như ngọc, đôi con ngươi màu nâu sáng như viên đá cẩm thạch diệu kỳ, cái mũi xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào ngọt liệm, mái tóc ngắn ngủn của một đứa trẻ ôm lấy gương mặt. Hứa hẹn mai sau sẽ là một mỹ nhân khuynh đảo thiên hạ! Hai mắt tiểu phượng hoàng sáng lên, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay Nguyệt Tương Dao.
Thoát khỏi tay nàng, tiểu phượng hoàng bay một vòng trên không trung. Nhanh như cắt, cái mỏ nhọn đã mổ vào mi tâm của Nguyệt Tương Dao.
"Ui!" Nguyệt Tương Dao ôm trán, hai mắt ngấn lệ. Rốt cuộc bọn thú trong Long Quyển này đã nghe ai dạy bậy hả? Tại sao hết con này đến con khác đều nhằm vào mi tâm của nàng mà đánh vậy! Nếu nàng biết là ai, nhất định sẽ không tha cho đâu!
Một vầng hào quang màu đỏ bao quanh Nguyệt Tương Dao và tiểu phượng hoàng. Nguyệt Tương Dao chớp mắt, cái cảnh này trong thật quen mắt. Là lúc nàng ký khế ước với Vĩ Hồ nó cũng xuất hiện. Hình như lúc đó là do Vĩ Hồ liếm máu của nàng, ánh mắt liếc qua tiểu phượng hoàng, Nguyệt Tương Dao trừng mắt nhìn cái mỏ còn dính máu của nó.
"Mỹ nhân, mỹ nhân!" Tiểu phượng hoàng vô lại bay xung quanh Nguyệt Tương Dao, hai mắt của nó hiếp lại thành một đường, trong miệng còn vang tên tạp âm của tiếng cười khúc khích.
Nguyệt Tương Dao đen mặt nhìn phì điểu vô lại bay trên đầu mình. Với cái chữ thập thật to trên đầu, Nguyệt Tương Dao dễ dàng tóm gọn được tiểu phượng hoàng.
"Phì điểu! Ngươi im miệng cho ta!"
Bị rống vào tai, tiểu phượng hoàng ngoan ngoãn không giẫy giụa nữa. Hắc hắc, nó mới tỉnh dậy từ giấc ngủ ngàn năm liền gặp được mỹ nhân, nếu thêm năm mười năm nữa thì sẽ là siêu cấp mỹ nhân xinh đẹp nhất đại lục!
"Con gà móng đỏ này thật có vấn đề? Chủ nhân mắng nó mà nó vẫn cười." Vĩ Hồ khinh thường. Nhìn bộ dáng vô lại của nó, Vĩ Hồ lại không nhịn được mà muốn chụp cho nó một phát chết tươi!
"Ngươi mới là gà móng đỏ! Cả nhà ngươi đều là gà móng đỏ! Bổn đại gia siêu cấp anh tuấn phi phàm sao lại cho một con hồ ly ngu xuẩn xỉ nhục!" Tiểu phượng hoàng xù lông, lời lẽ chua ngoa nói. Đường đường là Phượng Hoàng nhất tộc há lại để cho kẻ khác xỉ nhục! Nó dù gì cũng là Hỏa Phượng Hoàng, dù không được như nghìn năm trước nhưng cũng là thú vương oai hùng một thời, sao có thể chịu được xỉ nhục này.
"Con gà móng đỏ kia! Dám mắng bổn hồ là ngu xuẩn? Xem ra qua vạn năm không còn ai nhớ đến uy danh của bổn hồ! Hôm nay bổn hồ nhất định phải dạy cho ngươi bài học!!!" Vĩ Hồ cũng xù lông, toàn thân lông mao dựng đứng, cơ thể chuyển sang chế độ chến đấu.
Gần như lúc hai con thú lao vào nhau Nguyệt Tương Dao đã bắt lấy, ném mỗi con về một phía. Gương mặt nhỏ nhắn đằng đằng sát khí, Nguyệt Tương Dao hạ giọng. "Nếu các ngươi muốn chiến, ta chiến cùng các ngươi!" Nàng không quan tâm bọn chúng có đánh đến sức đầu mẻ trán, chỉ quan tâm căn phòng thứ ba mà thôi.
"Vâng." Vĩ Hồ và tiểu phượng hoàng cuối đầu nhận lỗi nhưng sau lưng lại âm thầm giở trò với nhau.
"Được rồi. Phì điểu, ngươi tên gì?"
"Hỏa Phượng Hoàng!" Tiểu phượng hoàng kiêu ngạo. Trong đầu nó đang tưởng tượng đến bộ dáng kinh ngạc há hốc mồm của Nguyệt Tương Dao và Vĩ Hồ. Ha ha! Gia chính là Hỏa Phượng Hoàng oa danh lừng lẫy đây. Mau đến tung hô ta đi!
"Không được! Sau này lấy tên là Tiểu Yên đi." Nguyệt Tương Dao nhíu mi. Nếu lấy tên đó, không chừng cả Long Phượng Giới sẽ đuổi giết mình tranh đoạt Hỏa Phượng Hoàng một trong Tam Đại Thần Thú cho xem!
"Cái gì?" Không hề giống với tưởng tượng, tiểu phượng hoàng kinh ngạc hô to. Sau khi ý thức được tên của mình về sau là Tiểu Yên liền gào thét. "Làm sao được?!! Đại gia ta anh tuấn tiêu sái, oai vũ như thế, lý nào lại lấy cái tên của tiểu oa nhi?!! Không được!!! Hơn nữa đại gia ta là giống đực đó! Chủ nhân, nể mặt chút đi, lý nào lại đặt cho ta cái tên ngu si yếu đuối như thế! Ta phản đối! Ta muốn lật bàn!"
"Phản đối vô tác dụng."
"Ngao!"
"Chống đối vô nghĩa!"
Nguyệt Tương Dao, Vĩ Hồ và Tiểu Hắc mặc kệ con gà lông đỏ giẫy giụa, mọi lực chú ý đều dồn vào quyển sách trên bàn.
Quyển sách không có gì đặc biệt, bề ngoài như bao quyển sách khác, nếu để giữa đường cũng không lo ai nhặt mất. Chỉ là cái tên của quyển sách có chút không được bình thường: Cửu Trọng Thần Kiếm Môn.
Hay cho một cái tên khí phách! Nguyệt Tương Dao tán thưởng.
"Chủ nhân! Tuy ta không biết nơi này là nơi nào nhưng mà trong đầu ta có một ký ức cổ xưa. Đó là về quyển Cửu Trọng Thần Kiếm Môn này. Theo tổ tiên trong tộc truyền lại, từng có một vị tiền bối đã luyện thành công môn pháp này, sau đó trở thành kẻ đứng trên vạn người, có được cả đại lục. Quyền sinh sát của ngàn vạn chúng sinh trên đại lục chỉ cần một câu cũng có thể kết thúc! Tiêu diệt cả đại lục chỉ bằng một câu nói!" Tiểu Yên thấy phản đối vô nghĩa thì cũng an phận, phượng nhãn to tròn nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa, đem cả thân hình nhỏ bằng lòng bàn tay đậu trên vai Nguyệt Tương Dao kinh ngạc nói. Nó cũng không biết thứ này là gì, chẳng qua những điều nó vừa nói là từ trong ký ức lạ lẫm hiện lên.
Tâm Nguyệt Tương Dao rung động mãnh liệt. Đến nay mục đích sống của Nguyệt Tương Dao vẫn là quyết chí mạnh mẽ để bảo vệ những người thân của mình. Nàng chưa bao giờ từ bỏ bất cứ cơ hội nào để có thể trở nên mạnh mẽ. Và lần này cũng vậy. Cửu Trọng Thần Kiếm Môn này, nàng luyện!
Quay đầu nhìn những gương mặt thú bên cạnh, Nguyệt Tương Dao có cảm xúc khóc không ra nước mắt. Tại sao người khác xuyên qua thì có tuấn nam mỹ nữ bên cạnh, mà nàng xuyên qua toàn là thú với vật không vậy. Hơn nữa nhưng con thú này lại không thể xuất hiện trước mắt người đời, con sau so với con trước lại càng trân quý hơn?!
___________________________________
Quay lại với hai lão đầu, bây giờ tình hình của hai người hình như không được tốt lắm.
Lưu Hải Ưu chỉ thấy sau gáy đau nhức dữ dội, lão khẽ nhúc nhích nhưng chợt phát hiện ra bản thân đang bị trói. Hai mắt hữu thần trừng lớn nhìn gương mặt bầm giập của Lệ Tùng ngay phía đối diện, khóe miệng không ngừng co rút. Là ai ra tay lại có thể độc ác đến vậy! Hảo cho một cái tính quái dị! Chỉ đánh mặt không đánh chỗ khác!
Lệ Tùng cũng bị động tỉnh của Lưu Hải Ưu làm cho tỉnh lại. Lão cảm thấy một trận đau đớn từ trên mặt và toàn thân truyền đến, cảm giác đau cũng khiến cho lão hít một hơi lạnh. Chuyển ánh mắt, Lệ Tùng cũng giống như Lưu Hải Ưu, trừng lớn con mắt.
"Lão đầuThối lão dược!"
"Ngươi cũng bị bắt!"
"Ta cũng vậy!"
Hai người đồng thanh hỏi nhau rồi trả lời. Sau một phút, sắc mặt của hai người tối sầm lại. Dao Dao! Cái tên này bỗng hiện ra trong đầu hai người, ngay lập tức bọn họ nhận định Nguyệt Tương Dao là hung thủ gây nên vụ án thảm khốc bắt cóc hai lão đầu gần trăm tuổi!
Hai lão gia hỏa gần trăm tuổi vậy mà thua một đứa con nít năm tuổi! Nói ra chẳng ai tin vậy mà chính là sự thật! Nha đầu đó vậy mà ra tay thậ ác, đánh cho bọn họ bầm dập rồi trói chung với nhau! Còn dùng thiên tầm ti mà Lưu Hải Ưu lão quý như vàng, đến dùng còn không nỡ đem hai lão gia hỏa trói lại với nhau! Thế này thì làm sao mà nỡ cắt dây chạy trốn đây? Đúng là nha đầu không có lương tâm, chẳng những trói bọn họ lại mà còn chặt đứt luôn ý nghĩa đào thoát của hai người. Không ra tay thì người ta còn tưởng một tiểu cô nương đáng yêu, nhưng một khi đã ra tay thì đều là chọc trúng chỗ đau của người ta mà gãi. Tiểu nha đầu này rốt cuộc là rớt từ đâu xuống vậy?!!
Hai người không ngừng giẫy giụa nhưng càng giẫy thì khoảng cách của hai người càng bị thu hẹp. Đến khi chóp mũi của hai người đụng vào nhau thì cả hai mới ý thức được "nguy hiểm", liền điên cuồng quay ra hai bên thở dốc.
Tuy nhiên chỉ sau mấy phút, sắc mặt Lệ Tùng trở nên khó coi. Chân lão bắt đầu tê cứng rồi. Nếu là bình thường thì nhiêu đó có là gì so với một Dược Y Vương như lão. Nhưng bây giờ, tay và chân lão đều bị trói chặt, càng vùng vẫy càng thắt chặt!
Lệ Tùng khẽ nhút nhích chân để giảm cảm giác tê tái nhưng vừa động thì sợi dây liền rút chặt, khiến lão và Lưu Hải Ưu gần như đã ôm nhau.
Lưu Hải Ưu hốt hoảng. "Đừng! Đừng cử động!"
Bởi vì phải nhắc nhở Lệ Tùng nên Lưu Hải Ưu phải quay mặt vào. Đồng thời lúc này Lệ Tùng cũng bối rối quay mặt vào trong.
"Chụt~~