Lý Cao ho khan một tiếng, dùng tay không cầm tẩu thuốc ra hiệu đè xuống: “Không nên gấp gáp, ta nói ngay đây. Vừa rồi quan sai của nha môn đến, thông báo công văn của Huyện lệnh đại nhân, muốn trưng thu lao dịch, đi về phía nam sửa đường sông, một nhà phải có một nam đinh trưởng thành đi, chỉ cần là nam đinh kết hôn rồi, chưa ra riêng cũng coi như là một hộ. Nếu không muốn đi cũng được, một người năm lượng bạc.”
Lời nói của Lý Cao vừa ra, người phía dưới bắt đầu ầm ĩ lên, nam nhân thì trách móc, nữ nhân thì la hét, có nữ nhân còn òa khóc.
Chuyện lao dịch này không phải dễ làm, nếu làm việc cho nhà mình thì mệt còn có thể nghỉ ngơi, ít nhất không chết được, thế nhưng đi phục lao dịch thì nói không chừng sẽ để mạng lại đó, hơn nữa còn là không công, một đồng tiền cũng không lấy được. Nếu không muốn đi thì phải đưa năm lượng bạc, năm lượng bạc a, có nhà một năm cũng không để dành được năm lượng bạc!
Tiêu Lê Hoa nghe được từ lao dịch này thì hai hàng lông mày nhăn lại, tuy nàng đã sớm quên chút ít lịch sử học được, nhưng nàng lại biết đây không phải chuyện tốt, nổi danh nhất là câu chuyện Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành, nam nhân của nàng cũng đi phục lao dịch mà chết. Mà bây giờ đi sửa đường sông, Tiêu Lê Hoa nghĩ đến Đại Vân Hà, người ta nói thứ đang chảy bên trong Đại Vận Hà không phải là nước, mà là mồ hôi và nước mắt của biết bao nhiêu người, hiện tại lại bảo người trong thôn đi làm đường sông, cho dù không cực khổ và mệt mỏi như vậy thì nhất định cũng không thoải mái, nếu không thì sao người trong thôn lại náo loạn thế.
Câu chuyện Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành:Truyền thuyết kể rằng, vào thời kỳ Tần Thủy Hoàng, có một người tên là Phạm Kỷ Lương vừa mới kết hôn được ba ngày thì bị điều động đến phương Bắc xây dựng Trường Thành. Sau khi Phạm Kỷ Lương lên đường, vợ của anh ta ngày đêm nhớ nhung không dứt, liền trèo non lội suối đi đến nơi xây dựng Trường Thành để tìm chồng.Trải qua vô vàn gian khổ, cuối cùng vợ của Phạm Kỷ Lương cũng đến được Trường Thành, nhưng lại nhận được tin chồng mình đã sớm qua đời. Quá bi thương đau buồn, nàng Mạnh Khương đã khóc liên tục ba ngày ba đêm khiến cảm thiên động địa, làm cho Trường Thành bị sụp đổ.
Lúc này Tiêu Lê Hoa lại cảm thấy may mắn một lần nữa vì trong nhà có bạc, như vậy ít nhất Tạ Hữu Thuận không cần đi chịu phần tội kia. Chẳng qua nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của nhiều người trong thôn như vậy, có nữ nhân người già càng là kêu trời trách đất, giống như là trời sắp sập xuống, trong nội tâm nàng cũng không có cách nào cao hứng.
“Hữu Thuận, đi đào đường sông rất mệt sao? Có phải rất nguy hiểm hay không?” Tiêu Lê Hoa hỏi Tạ Hữu Thuận.
Tạ Hữu Thuận nói: “Rất mệt đó. Vốn cũng có người đi làm rồi. Người của thôn chúng ta thì không có việc gì, nhưng mà đã có người thôn khác chết rồi, cho dù còn sống trở về thì cũng quá mệt mỏi giống như người tàn tật, phải dưỡng một thời gian dài mới khỏe”
Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ quả nhiên là thế, trách không được mọi người đều kích động và sợ hãi như vậy, ai cũng không muốn chịu phần mệt mỏi kia, càng không muốn chết ở nơi tha hương như vậy.
Mọi người trong thôn lớn tiếng hỏi thôn trưởng, để cho hắn đi cầu Huyện lệnh, có thể không cho người trong thôn bọn họ đi hay không, hoặc là phải nộp ít bạc thôi có được không, thôn trưởng thở dài lắc đầu.
“Các hương thân, đây là quan phủ hạ lệnh, ta cũng không có biện pháp nào, nhà ta cũng phải làm như vậy, hoặc là ra người, hoặc là ra bạc. Ta có cầu xin nữa cũng vô dụng, lần này không phải là chuyện mà ta có thể cầu xin. Các hương thân, mọi người vẫn nên nhanh chóng nghĩ xem phải ra người hay ra bạc đi, không muốn để người đi thì phải nghĩ cách để gom góp cho đủ bạc. Nha môn cho chúng ta thời gian ba ngày, ba ngày sau sẽ đến đăng ký. Mọi người hãy nhanh chóng xử lý chuyện này.”
Lý Cao lớn tiếng nói, hắn cũng đau đầu a, lần này nha môn quá độc ác, không phải tính người theo hộ, nếu như theo hộ, vẫn chưa phân nhà ra riêng thì chỉ cần một người đi hoặc bỏ ra năm lượng bạc, ngược lại không phải việc khó. Nhưng lần này cho dù chưa ra ở riêng, chỉ cần nam đinh đã cưới vợ thì coi như là một hộ, chính là trong nhà hắn phải có ba nam đinh đi, chính hắn không thể đi, hai đứa con trai cũng không nỡ để chúng đi, vậy thì phải ra bạc, mười lăm lượng a, số tiền này đã có thể mua được một mẫu đất tốt, một đầu bò tốt và xây hai gian nhà rồi! Nhà hắn ở trong thôn xem như có cuộc sống khá tốt, trong người có tiền, nhưng cũng đau lòng số tiền kia, huống chi là những người không có tiền thì chỉ có thể để người đi, nam đinh trưởng thành trong nhà đều đi cả rồi, chuyện này với trời sập có gì khác đâu?
Lý Cao nói xong lập tức đi ra, hắn sợ nếu không đi thì người trong thôn sẽ vây quanh hắn, hắn còn có thể làm gì chứ?
Nam nữ già trẻ trong thôn ai cũng tụ cùng một chỗ không tản ra, cùng nhau phát tiết bất mãn và oán khí, đa số là sợ hãi và tuyệt vọng, thời điểm này nhà nào có tiền, cho dù là đau lòng số tiền ấy thì cũng cảm thấy may mắn, chỉ khổ cho những nhà nhiều người nhưng lại không có tiền, một mảnh sầu vân thảm vụ (sự sầu thảm vây quanh như sương mù), cả nhà tụ lại một chỗ thở dài gạt lệ.
“Hữu Thuận, con cùng đi về nhà đi.”
Tạ Sinh Tài cũng tới, ông cau mày đi đến bên người Tạ Hữu Thuận, gọi hắn cùng đi về nhà, phía sau ông là mấy người con trai con dâu, cũng đều mang vẻ mặt u sầu, bọn họ chính là thuộc về những nhà có người tương đối nhiều.
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa đi theo về nhà cũ Tạ gia.
Uông thị nghe xong tin tức bọn họ mang về thì lập tức bùng nổ, nói đây là bức dân chúng phải chết, một người năm lượng bạc chính là muốn nhân mạng, cả nhà một năm có thể dành dụm được năm lượng bạc đã cố sức, nếu trong nhà có hơn hai nam đinh thì phải đào hết của cải hoặc là phải đi vay tiền rồi.
“Được rồi, đừng làm loạn thêm nữa, trước tiên hãy suy nghĩ là phải ra người hay ra tiền đã!” Lúc này Tạ Sinh Tài ngược lại cũng không ỉu xìu, khuyên bảo Uông thị một tiếng, sau đó nhìn mấy con trai.
Uông thị trừng mắt nhìn Tạ Sinh Tài, sau đó nói: “Hiện tại tiền của các con đã không giao cho chúng ta nữa, trong tay chúng ta không có tiền, không thể động vào đồ cưới của Như Ý. Tự các con nghĩ biện pháp đi! Đúng rồi, phần tiền kia của cha các con thì chia đều, cũng không thể để cha các con đi đào đường sông được!”
Tạ Hữu Hòa lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Nương a, chúng con làm sao mà có tiền, vì chuyện của Cát Tường mà tiền xây nhà của chúng con đều hết cả rồi. Ngài phải thương xót chúng con chứ! Con biết rõ trong tay ngài nhất định còn có tiền riêng, mười lăm lượng kia nhất định không phải toàn bộ số đó, ngài đã có thể tiêu ba mươi lượng vì Cát Tường lại không thể tiêu năm lượng cho nhi tử sao? Nương a, nươngphải cứu cứu con! Con quỳ xuống cho ngài xem!”
Nói xong Tạ Hữu Hòa liền khẽ đảo trên mặt đất trước mặt Uông thị, hắn tất nhiên sẽ không bịch một cái quỳ trên mặt đất, mà là tay trước chạm đất, ngồi ở trên đùi, mặt ủ mày chau.
Lý thị cũng lau nước mắt: “Đúng đó, nương a, nếu ngài không giúp chúng con thì hắn chỉ có thể đi chịu tội thôi, nói không chừng còn ném mạng ở chỗ đó, ngài cam lòng để con của ngài chết thành dã quỷ ở bên ngoài hay sao? Hắn chính là thịt rơi xuống từ trên người ngài đó, nương a, ngài phải đau lòng hắn, đau lòng cho ba cháu trai cháu gái của ngài chứ!”
“Ngươi câm miệng cho ta! Đồ miệng quạ đen! Có người nào nguyền rủa nam nhân của mình như vậy sao? Ngươi muốn làm quả phụ nhưng ta cũng không muốn phải mất nhi tử đây này!”
Uông thị mắng chửi Lý thị, trừng mắt nói: “Cho Cát Tường năm lượng, không phải các ngươi vẫn còn năm lượng sao? Vừa đủ rồi đó!”
“Vậy còn phần của cha thì sao đây?” Lý thị nói, nàng ta biết rõ rất khó để lấy tiền từ trong tay mẹ chồng, nhưng mẹ chồng cũng đừng hòng lấy tiền từ trong tay nàng ta cho cha chồng.
Trong nội tâm Phương thị cũng nghĩ như vậy, nhưng nàng ta là con dâu trưởng, thời điểm này không thể nói gì, đôi mắt nhìn về phía Tạ Hữu Thuận, trong miệng lại nói: “Chỉ trách chúng ta không có bản lĩnh, không có nhiều bạc như vậy, không có vận khí tốt như Tứ đệ, nếu cũng có thể ra ngoài giúp được người khác, thì thoáng cái đã có thật nhiều bạc rồi, không nói đến chuyện mua bò mua đất, ít nhất cũng có khả năng giúp đỡ người trong nhà giao ra tiền bán mạng, thật sự là đáng tiếc.”
Trong lòng Tiêu Lê Hoa hừ một tiếng, thầm nghĩ vị Đại tẩu này tuy không gây chuyện như Tam tẩu, nhưng cũng không bớt việc, nhanh như vậy đã đem lửa dẫn đến trên người bọn họ, không phải là muốn bọn họ phải ra bạc sao?
“Toàn bộ bạc chúng ta có được cũng đã tiêu hết, tổng cộng còn lại chỉ hơn mười lượng, Hữu Thuận phải dùng năm lượng, còn năm lượng của cha chồng cứ để chúng ta ra.”
“Chúng ta cũng ra một phần, cha không phải là của một nhà các ngươi.” Tạ Hữu Thái nói.
“Nhị ca, Tứ đệ có bạc, ngươi đừng cãi cọ nữa, thật là ra vẻ khách khí.”
Tạ Hữu Hòa lập tức nói, nghĩ đến chuyện nếu Tạ Hữu Thái cũng ra bạc, chính mình không ra thì sẽ bất hiếu. Tạ Hữu Khanh cũng muốn nói gì đó, nhưng bị Phương thị kéo về.
Tạ Hữu Thuận nói với Tạ Hữu Thái: “Nhị ca, số tiền này của chúng ta là tiền phi nghĩa, bỏ ra cũng an tâm, lại nói chúng ta ra bạc cho cha, là việc nên làm, bạc của ca cứ giữ lại xây nhà.”
Tiêu Lê Hoa cũng nói như vậy, Tạ Hữu Thái và Tử thị xấu hổ, cuối cùng liền thỏa hiệp.
Trong nội tâm Tạ Sinh Tài vừa cảm thấy an ủi vừa cảm thất thất vọng, trong số bốn con trai cuối cùng chỉ có hai đứa là không tệ, trong hai người khác thì Lão Đại coi như tạm được, chỉ là Lão Tam lại khiến ông không biết phải nói gì, quả thực là giống với Uông thị, thôi, coi như chưa nói gì cả.
Tạ gia không cần để người nào đi cả, bạc có đủ cả rồi, tâm tình cuối cùng cũng buông lỏng chút ít, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa đi về nhà, nói rằng đến lúc đó sẽ đem bạc đến giao giúp cho Tạ Sinh Tài.
Đoạn đường trở về này thấy người trong thôn đều là vẻ mặt u sầu, không ít nữ nhân trên mặt còn mang theo vệt nước mắt, ngay cả mấy đứa nhỏ bình thường hay cười đùa chạy loạn như khỉ cũng trở nên trung thực hơn, toàn bộ thôn như bị mây đen bao phủ. Thời điểm đi đến một chỗ lại nghe được có tiếng cãi nhau, nghe thấy một giọng nam lớn tiếng trách móc rất quen tai, Tạ Hữu Thuận vừa nghe được thì quay đầu nhìn sang, Tiêu Lê Hoa cũng nhận ra được, là giọng nói của Tạ Khánh Phong.
Mặc dù còn cách khá xa vẫn nghe được Tạ Khánh Phong đang trách móc cái gì, chỉ vài câu nói đã hiểu rõ, hóa ra trong nhà Tạ Khánh Phong chỉ nguyện ý ra bạc cho một mình đệ đệ của Tạ Khánh Phong, lại bảo Tạ Khánh Phong đi phục lao dịch, nhưng trong nhà rõ ràng còn có phần tiền khác, một năm này Tạ Khánh Phong giao tiền cho nhà không chỉ chừng này. Trước đó vài ngày hắn còn đi ra ngoài làm một công việc khá cực khổ, nhận được hai mươi lượng trở về, mà đệ đệ của hắn là Tạ Khánh Thu lại ở trong nhà nhàn rỗi.
“Ra riêng! Nhất định ta phải ra riêng! Chúng ta chuyển ta ngoài! Ngọc Nương, đi thôi!”
Câu nói cuối cùng của Tạ Khánh Phong là như vậy, sau đó chỉ thấy hắn kéo theo Ngọc Nương bước ra ngoài, vẻ mặt giận dữ, mà trên mặt Ngọc Nương còn mang theo nước mắt.
Tiếng một người phụ nữ từ bên trong vang lên: “Ngươi đi rồi thì đừng về nữa! Cho ngươi đi cũng không phải là muốn lấy mạng của ngươi! Ngươi là con trai trưởng! Nhường cho đệ đệ của ngươi cũng là chuyện nên làm! Muốn ra riêng, được, đừng có mang theo cái gì đi, ngươi xéo ngay cho ta! Mang theo vợ đẻ không ra trứng kia của ngươi đi đi, đừng trở về nữa!”
Khóe miệng Tiêu Lê Hoa co quắp, thầm nghĩ người kia là mẹ ruột của Tạ Khánh Phong sao? Lời này cũng quá đả thương ngươi đi.
Tạ Khánh Phong và Ngọc Nương thấy bọn họ thì sắc mặt thay đổi, Tiêu Lê Hoa vội vàng đi qua kéo Ngọc Nương, Tạ Hữu Thuận đi qua vỗ vỗ vai Tạ Khánh Phong, lại bảo bọn họ đi theo về nhà. Đến trước cửa nhà Vương Đại Sơn nhìn thấy Vương Đại Sơn đang đứng ở cửa, có một người vừa rời đi, nhìn thấy bọn họ thì vội vàng để cho họ vào.
“Ngọc Nương, muội làm sao vậy? Cũng là vì chuyện tiền bạc kia sao?” Trương Liên Hương lôi kéo Ngọc Nương đi vào buồng trong, lại để cho nàng ngồi trên giường gạch, “Khánh Phong huynh đệ tài giỏi như vậy, vẫn có thể lấy ra năm lượng bạc mà phải không? Không có đủ bạc thì cũng không có việc gì, chị dâu vẫn còn, muội cầm trước mà dùng đi đã.”
Tiêu Lê Hoa cũng ở một bên nói dùng của nàng đi.
Ngọc Nương lập tức chảy nước mắt, lúc này là cảm kích, nàng khóc đến không nói thành lời, chẳng qua hai người ngược lại nghe được Tạ Khánh Phong ở bên ngoài nói chuyện gì dã xảy ra, đều tức giận vô cùng. Hóa ra số tiền Tạ Khánh Phong kiếm được đủ cho hai người dùng, nhưng số bạc đó bị Tạ Khánh Thu đánh bạc hết rồi, chỉ còn lại một phần đủ để miễn cho một người đi lao dịch, mà Tạ bà tử lại muốn để con trai út lưu lại trong nhà, muốn con trai trưởng đi, nói cái gì cháu trai không thể không có cha, nói Tạ Khánh Phong không có gánh nặng trên người. Tạ Khánh Phong vốn tức giận đệ đệ đánh bạc hết tiền, nghe xong lời này càng tức giận, bắt đầu cãi nhau, cuối cùng cãi đến muốn ra riêng.
“Phân ra đi, đây là chuyện gì chứ, đợi sau này bà ta sẽ hối hận!” Trương Liên Hương căm giận nói.
“Thiên vị nhi nữ sẽ không thành việc, mẹ chồng của muội có ngày sẽ phải hối hận.” Tiêu Lê Hoa nói, việc này thật sự là thấy nhiều mà cũng nghe nhiều rồi.
Ngọc Nương không nói lời nào, ngược lại Tạ Khánh Phong quyết ý ra ở riêng, Vương Đại Sơn và Tạ Hữu Thuận nói có chuyện gì cứ tìm bọn họ, bọn họ có tiền sẽ ra tiền, có sức sẽ ra sức.