*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thiếu niên mười bốn tuổi đánh xe ngựa một đường từ trấn trên về đến nhà, tên là Đản Cẩu. Trong đám người bán thân ở trạm môi giới trấn trên, vì biết đánh xe ngựa nên được Phó Thần mua về. Trong nhà cha mẹ đã mất hết, cho nên lưu lạc đến Thanh Lâm trấn, tự bán mình cho trạm môi giới. Đản Cẩu cũng là kí tử khế như hai vợ chồng Cát thúc Nguyên thẩm.
Phó Thần làm việc gì đều là mạnh mẽ, kiên quyết. Tính khí của hắn cũng không tốt như vẻ bề ngoài của hắn. Hắn dù làm gì đều muốn nắm giữ, khống chế tất cả trong tầm tay. Cho nên có là việc mua hạ nhân, hắn cũng phải nắm được sinh tử của họ mới thấy an tâm phần nào. Nếu chỉ có hắn, hắn sẽ không quan tâm nhưng có tiểu tức phụ, hắn sẽ không để y mảy may xảy ra chuyện gì.
"Tiểu nhân gặp qua phu nhân". Đản Cẩu rạng rỡ cười, sau khi hai mắt hắn chạm vào khuôn mặt của Hà Ý Nhiên. Hắn rất biết điều nhanh chóng cúi đầu thật sâu xuống.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm. "Cát quản gia sẽ chỉ cho ngươi vài điều cần lưu ý, ta và Thần ca đều dễ ở chung. Nhà lại không có nhiều qui củ, ngươi cứ thoải mái sinh hoạt là được."
"Vâng, phu nhân". Đản Cẩu cung kính đáp.
Cát thúc đã lên chức quản gia đứng bên cúi đầu lắng nghe.
"Nhu yếu phẩm định mức cùng tiền sinh hoạt hàng tháng trả, tạm thời như Nguyên thẩm đi. Cát thúc dẫn hắn lên trấn trên một chuyến, mua chút đồ hàng ngày. Phân lượng cứ chiếu theo lúc trước của hai người. Đổi tên Cẩu Đản thành Phó An." Phó Thần khá ưng ý phản ứng của Đản Cẩu khi thấy tức phụ của hắn vừa nãy.
"Đa tạ lão gia ban tên". Đản Cẩu, à không giờ là Phó An quỳ xuống đa tạ Phó Thần.
"Đừng hở chút là quỳ, tức phụ ta không thích hạ nhân trong nhà quỳ lạy em ấy. Sau này nhớ đừng phạm phải".
"Vâng lão gia, phu nhân".
Cát thúc cáo từ dẫn Phó An rời đi, vì chưa có nơi ở. Nên đành dọn dẹp một phần kho thành phẩm, bên xưởng miến cho Phó An ở.
Hà Ý Nhiên vào bếp bỏ vài loại gia vị vào chảo rang thơm. Phó Thần ngồi xuống ghế nhỏ bên dưới canh lửa giúp y.
"Tửu lâu đã sắp sửa hoàn thiện rồi. Cũng nên chuẩn bị mua người, chúng ta không ở lại tại tửu lâu quản lí cho nên mua người là tốt nhất. Còn phải trang hoàng, việc thu trà nên dừng lại nửa tháng". Phó Thần lên tiếng.
"À". Hà Ý Nhiên đối việc mua người vẫn là chưa thể quen được. Nhưng không có cách nào khác, Phó Thần nói rất đúng. Phối phương trà miến hay tương đậu, sắp tới là lẩu cũng không thể để rơi vào tay người ngoài. Cho dù có kí khế ước với đầu bếp cũng không thể an tâm hoàn toàn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Đến mùa sơn tra rồi, còn táo chua trên núi nữa. Tối nay ta viết phương pháp, ngày mai huynh mang cho Tần cữu. Để cữu ấy mang về cho Tần thẩm và hai vị tẩu tử ở nhà. Nhớ dặn cữu ấy hai loại này phải tăng lượng tiền bán ra, táo tăng một trăm văn tiền còn sơn tra là hai trăm văn tiền. Mùa đông làm gì cũng khó khăn, cho nên phải chờ đến tháng mười Một mới được bán mứt ra ngoài như vậy mới được giá". Hà Ý Nhiên cầm đũa đảo đều gia vị trong chảo.
"Nghe em". Phó Thần cời than củi trong bếp lò để giảm nhỏ lửa.
"Mau mang cối đá xay nhỏ ra bên ngoài sân, chúng ta xay ít gia vị".
Phó Thần gật đầu, đứng lên đi bê cối xay và một cái sàng tre nhỏ ra bên ngoài.
Hà Ý Nhiên đổ hết gia vị đã rang thơm ra chậu gỗ nhỏ, sau đó bưng ra. Nguyệt quế, hoa tiêu, đinh hương, thảo quả, hạt thì là... đều xay nhỏ.
Y vừa cầm muôi gỗ vừa xúc vào trong cối, dùng đũa đẩy những loại gia vị này vào trong lỗ nhỏ của cối đá. Để Phó Thần cầm cán cối xay đảo theo vòng tròn, xay nhỏ tất cả gia vị thành dạng bột mịn. "Trưa nay ta làm Lẩu chúng ta ăn, thịt cừu huynh mang về cũng mang ra ăn cùng. Lẽ ra không cần xay nhỏ gia vị như vậy, nhưng hoa tiêu và nhục quế trong tay chúng ta. Không thể để thực khách nhìn thấy".
"Ừ". Phó Thần vẫn ít lời như hàng ngày.
Mới lúc đầu Hà Ý Nhiên còn nghĩ, tính tình hắn lạnh lùng, không thích nói chuyện. Sau này nghe hẳn kể về quá khứ đã trải qua, y mới hiểu là do môi trường hắn sống nhiều năm đã tạo nên tính cách như vậy. Chứ nội tâm Phó Thần cũng không hề băng lãnh hay cứng rắn như hắn luôn thể hiện ra bên ngoài.
"Món này và gà ăn mày sẽ là hai món có trong thực đơn của Tửu lầu nhà chúng ta". Hà Ý Nhiên mỉm cười nói.
Phó Thần nâng mắt nhìn tiểu tức phụ. Hà Ý Nhiên sinh hoạt hàng ngày ngoài việc thích nấu mỹ thực, còn lại thì đều rất đơn giản. Lúc này trên người y đang mặc váy dài thuần sắc, vạt váy lung linh tản ra một tầng ánh sáng. Rất mềm mại! dù là diện mạo hay tính cách của em ấy cũng đều giống nhau như vậy.
"Lẩu là món ăn truyền thống của rất nhiều nơi ở thế giới của ta từng sống. Không khó làm, hơn nữa nếu biết chế biến nước dùng đúng cách hương vị sẽ càng thơm ngon hơn. Lẩu vào mùa đông tuyết rơi là một loại mỹ thực, nó có thể khu trừ rét lạnh trong cơ thể. Ăn vào rất ấm người. Sắp tới huynh cầm theo bản vẽ của ta, tìm tiệm rèn trên trấn để làm thêm vài chục chiếc giống như cái ở nhà chúng ta đang có. Dùng nồi như vậy, sẽ không cần bếp lò chỉ cần than củi bỏ vào trong là được*. Nếu dùng bếp lò, khói lửa sẽ làm ảnh hưởng đến thực khách khác bên cạnh". Hà Ý Nhiên miệng nhỏ bi bô đóng mở.
(* Nồi lẩu dùng than thả vào giữa ống được làm rỗng ở giữa).
"Mai ta lên trấn trên đi tìm tiệm rèn".
"Hảo".
Hà Ý Nhiên chỉ huy Phó Thần rửa sạch xương heo cùng xương cừu. Còn y mang gừng ném vào lớp than hồng rực ngay cửa bếp lò. Y muốn làm lẩu cừu non, đúng chính là lẩu cừu non.
Nơi đây thịt cừu rất rẻ, đa phần chủ nuôi chỉ lấy da lông bán cho người giàu làm quần áo chống rét mùa đông. Có lẽ người dân không biết chế biến làm sao để thịt cừu ăn ngon miệng. Bởi thịt cừu thường có vị hăng đặc trưng, nếu là các quý phu nhân hay tiểu thư cô nương sẽ không đụng tới. Vì vậy y nướng gừng để khử bớt mùi hôi của thịt cừu. Chỉ cần nướng chín một củ gừng, cạo sạch lớp vỏ đen cháy bên ngoài, sau đó giã nhuyễn và rắc lên thịt. Thịt sẽ bớt mùi hăng đi rất nhiều, lại còn trở nên mềm mại.
Hà Ý Nhiên lấy ra tảng thịt cừu, Phó Thần giúp y lọc phần xương và thịt tách rời. Hà Ý Nhiên lấy xương heo và xương cừu đi hầm trên lửa lớn để lấy nước dùng. Y mang thịt cừu thái thành từng lát mỏng đều nhau. Thịt cừu Phó Thần mua là cừu non, cho nên khi ăn lẩu thái mỏng sẽ là thích hợp nhất. Chừa ra một phần thịt heo, thịt cừu băm nhỏ lát trộn cùng chút bột, gừng, tiêu giã nhuyễn vo thành viên ăn cùng.
Phó Thần ngồi nhặt rau, rửa rau. Cải thìa, cải thảo, cải cúc, nấm, đậu phụ đều là lấy từ không gian của tiểu tức phụ ra. Hắn mấy ngày nay ở trong không gian, cũng trồng thêm vài loại rau mà ở nơi này không có. Nghe tức phụ nói rau đó rất đắt và ngon. Hắn đưa mắt nhìn tức phụ đang đứng thái thịt trong bếp nhỏ, dao phay ở trong tay y nhanh chóng dùng biên độ rất nhỏ nâng lên, chớp mắt đã hạ xuống. Đủ loại rau dưa thịt cừu đều được cắt thành bộ dáng xinh đẹp, làm người ta thấy nhìn thôi cũng là cảnh đẹp ý vui.
Nồi lẩu đã sôi sùng sục trên bàn cơm bên trong còn có táo đỏ kỉ tử trôi nổi lên xuống. Bên cạnh bàn được đặt cái giá ba tầng làm bằng gỗ, đều đặt kín các đĩa lớn nhỏ không đồng đều. Có đĩa đựng thịt viên tròn vo, có đĩa đựng trứng gà chưa nấu qua nguyên vỏ, có đĩa đựng thịt cừu thái lát mỏng tươi ngon... hương vị cay nồng của nước lẩu liền tràn ngập căn phòng. Yết hầu Phó Thần giật giật, rất nóng lòng muốn thử.
Hà Ý Nhiên cho bột vừng, chao đỏ, giấm, xì dầu, dầu mè, tỏi băm cuối cùng là rau thơm và hành lá thái nhỏ vào hai cái chén. Đổ thêm chút nước dùng lẩu, sau đó đảo đều. Nước chấm thơm ngon cho món lẩu cừu đã sẵn sàng.
"Khi gắp đồ ăn trong nồi ra chỉ cần nhúng vào chén nước chấm này là được. Rất thơm!". Hà Ý Nhiên cười cong mắt nói, tay y nhanh nhẹn dùng muôi múc vài viên thịt viên heo và viên cừu vào chén cho Phó Thần".
"Rất ngon." Phó Thần lời hay ý nhiều.
"Đúng vậy, núi vàng núi bạc mới của nhà chúng ta". Hà Ý Nhiên cười tít mắt.
Phó Thán gật đầu, động tác cầm đũa cũng gấp gáp thêm vài phần so với mọi ngày. "Mùa đông ăn sẽ rất ấm người". Hắn tin tưởng món Lẩu cừu non này sẽ rất đắt khách.
"Đúng a". Hà Ý Nhiên cúi đầu ăn một miếng thịt cừu.
-
Có kế hoạch trong tay, ngày hôm sau Phó Thần cùng Hà Ý Nhiên để Phó An đánh xe ngựa lên trấn trên, tìm Tần chủ sự đưa bản vẽ trang hoàng Tửu lầu. Bản vẽ của Hà Ý Nhiên, chính là dùng cách trang trí nội thất của các tiệm lẩu sang trọng thời hiện đại.
Tửu lầu đều được trang trí đèn lồng đỏ đặc trưng từ trong ra ngoài.
Ngay từ cửa Tửu lầu đi vào chính giữa là tấm hoành lớn trên đỉnh đặt ngang tên của Tửu lầu. Bên dưới sẽ đặt hai hàng chậu hoa, bên cạnh cái bàn hai tầng cao thấp để đặt tất cả các chén lớn gia vị làm nước chấm. Để thực khách có thể tùy theo khẩu vị của bản thân, muốn pha chế ra sao thì tùy từng người đó.
Đại sảnh tầng một, sẽ chia thành hai bên. Bàn hai người, bốn người, bàn sáu người và bàn tám người sẽ dùng bàn dạng hình tròn. Khoảng cách mỗi bàn sẽ được ngăn cách bởi những ván gỗ đóng thành không gian riêng tư, trang trí những chậu hoa xinh đẹp đặt lên trên. Một bên gọi món ăn khác, bàn gỗ sẽ trải khăn trải bàn nhìn vừa thanh lịch lại sang trọng. Một bên để ăn lẩu, sẽ dùng bàn gỗ và được đục rỗng giữa bàn để vừa kích thước nồi lẩu.
Lầu hai sẽ trang trí khác biệt, sang trọng hơn theo từng nhã gian. Tất nhiên sẽ tăng thu phí nếu thực khách muốn dùng nhã gian.
Với núi vàng núi bạc ngành ẩm thực này, Hà Ý Nhiên dụng rất nhiều tâm sức. Bởi sau này còn muốn dùng chính phiên bản của Tửu lầu đầu tiên này, cải tiến thêm mở lớn hơn nữa ở những nơi khác nhau.
Đọc sách đi thi làm quan không được, quyền lực không đạt được. Vậy thì trước hết phải có núi vàng óng ánh trong tay, có vàng rồi có khi còn chọi chết cả quyền lực.
Lầu ba sẽ làm thành khu vui chơi giải trí, đặt một quầy bar nhỏ, lại thêm bàn đánh mạt chược, chơi bài cho khách nhân dùng cơm xong muốn thưởng thức rượu hoặc trà.
Trần chủ sự nghe xong, nhìn bàn vẽ đều có chút lặng người. "Này là... vị tiểu phu nhân nhà ngươi nghĩ ra sao?".
"Là nội tử". Phó Thần đưa mắt nhìn tiểu tức phụ đang kiểm tra từng viên gạch, cột gỗ trong đại sảnh tửu lầu. Hắn gật đầu đáp.
"Phu nhân nhà ngươi... đầu óc phát triển có chút vượt xa thường nhân chúng ta...". Trần chủ sự không biết dùng từ gì.
Phó Thần khẽ cười, hơi có chút kiêu ngạo nghĩ tức phụ ta tất nhiên là lợi hại rồi.
"Uống miếng nước trước". Phó Thần đi đến, cầm ống trúc đựng nước trong tay đưa cho Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên vừa uống vừa đưa mắt nhìn bốn bức tường Tửu lầu, muốn chọn vài loại tranh chữ hay câu đối gì đó trang trí thêm.
"Vừa ý sao?". Phó Thần không rời mắt nhìn y.
Hà Ý Nhiên gật đầu. "Rất tốt a, chờ sang năm chúng ta mở ở Huyện thành một chi nhánh khác cũng sẽ tìm Trần chủ sự đến. Mở to hơn thế này, huynh thấy sao?". Hai gian hàng nhỏ hai bên tửu lầu cũng đặc biệt vừa ý y.
Phó Thần. "Em quyết định, đừng mệt mỏi quá là được".
"Hảo". Hà Ý Nhiên cười tít mắt.
Trần chủ sự đang cẩm bản vẽ trên tay, vểnh tai hóng hớt. Còn muốn mở Tửu lầu ở Huyện thành nữa sao? Hai người không lẽ còn muốn "hốt bạc lớn".
Phó Thần đưa Hà Ý Nhiên đi đến tiệm rèn lần trước đã đặt làm nồi lẩu dùng trong nhà, sau đó đặt một lần mười năm chiếc nữa. Xong xuôi hai người lại vòng về phía trạm môi giới, bắt đầu việc tìm mua người đứng bếp và phụ bếp chính.
Lão bản môi giới thấy là hai người đến cười tít mắt đón tiếp, vừa cách đây không lâu Phó Thần vừa mua một người biết đánh xe ngựa ở chỗ này của bọn họ. Quả nhiên khi nghe thấy hai người muốn mua một lượng người lớn để đứng bếp và phụ bếp thì ngay lập tức, lão bản đứng lên tự trâm chà mời hai người.
Ngửi hương trà trong chén, Hà Ý Nhiên thấy có chút quen quen. Phó Thần rất miễn cưỡng uống một ngụm, làm lão bản môi giới cười tít mắt. Nói với vẻ bí hiểm lắm. "Đây là lá trà tuyệt hảo vài chục lượng bạc không mua được ở bên ngoài".
Lão bản môi giới cũng là vì quen biết một nhà phú quý trong trấn, nên được tặng một ít không nhiều. Cho nên nếu không phải khách quý, lão bản cũng không muốn lấy lá trà này ra tiếp đãi.
Hà Ý Nhiên 囧.
Lá trà này chúng ta bán có tám lượng bạc một cân thôi!
Đúng là gian thương!
Mang ra khỏi nhà bọn họ là thổi giá lên tới mấy chục lượng bạc. Trình độ "gian" đến cỡ này, cũng ngang ngửa nam nhân nhà y!
Lão bản môi giới còn tưởng y ngạc nhiên, cho nên đắc ý một hồi.
Người tập hợp lại rất nhanh, cũng phải đến mấy chục người. Phó Thần đều để tức phụ quyết định, bản thân thì ngồi chăm chú nhìn.
Hà Ý Nhiên muốn mua một chưởng quầy và một phó quầy có kinh nghiệm. Sau này hai người sẽ luân phiên, đổi vị trí cho nhau ba tháng một lần. Vừa để kìm hãm và cùng nhau cố gắng làm tốt công việc trong tay.
Đầu bếp chỉ có chục người ít ỏi, Hà Ý Nhiên hỏi từng người kinh nghiệm đứng bếp bao năm, món sở trường, kĩ thuật cầm dao của từng người. Sau cùng chọn sáu nam đầu bếp có tay nghề cao hơn những người còn lại một chút, còn chọn thêm một đầu bếp nữ sử dụng dao rất khá. Lại mua thêm bốn người rửa rau, rửa chén phụ việc trong nhà bếp.
Về người chạy bàn, cũng bắt buộc phải mua. Lầu một nhiều bàn nhưng không gian liền nhau, có thể sử dụng ba người luân phiên phục vụ. Nhưng nhã gian lầu hai lại khác, phải có một người phục vụ hai nhã gian riêng. Tửu lầu hiện tại của hai người, tổng có tám nhã gian Hà Ý Nhiên chỉ mua ba người. Cuối cùng là hai nữ nhân viên chạy bàn phục vụ ở lầu ba.
Cuối cùng Hà Ý Nhiên đã chọn hết thảy hai mươi ba người. Hai mươi mốt người làm việc bên trong tửu lầu. Còn lại hai người nhanh nhẹn ở bên ngoài, làm công việc đón tiếp, dắt ngựa hay phương tiện di chuyển khác của khách nhân. Hai mươi ba ngươi đều là kí tử khế, dùng hai trăm sáu mươi lượng bạc mua đứt.
Chưởng quầy, phó quầy tất nhiên là biết chữ và tính toán thành thạo. Cho nên giá không hề rẻ như những người mua về làm hạ nhân. Giá hai mươi lượng bạc một người.
Bảy đầu bếp giá rẻ hơn một chút, mỗi người là mười bốn lượng.
Bốn nữ phụ bếp, ba hỏa kế chạy bàn lầu một cùng hai hỏa kế làm việc bên ngoài tám lượng.
Năm nữ hỏa kế chạy bàn lầu hai và lầu ba đều là nữ tử. Diện mạo có chút thanh tú, sạch sẽ đều để người giàu mua về làm nha hoàn đã được dạy bảo qua. Cho nên giá cũng khác biệt, mỗi người mười lượng bạc.
Lão bản môi giới cười tít mắt, hai nếp nhăn trên mắt cũng dính vào nhau.