Triệu thị nhìn trò vui ngoài sân, bĩu môi khinh thường. Nàng ta cũng không ngu, không nghĩ đến chuyện này là do hàng xóm lắm mồm dựng chuyện. Trăm phần trăm là bà bà chồng cùng cô em chồng kia của nàng ta có suy nghĩ ý định đó, chỉ tiếc rằng chưa kịp thành công đã bị người ta đồn thổi.
Sau đó, nàng ta lắc lắc mông đi đến bên giếng nước. Đưa mắt nhìn khăn lụa che trên mặt Hà Ý Nhiên. Nàng ta cong môi mỏng cười:
"Đại tẩu, tại sao ở nhà mà đại tẩu luôn phải che mặt mình kín như vậy? Ta nghe mấy thím quanh thôn nói, ấn kí hoa sen đỏ kia của tẩu thật đặc biệt. Đây là dùng cách nào in lên nha?". Vừa nói nàng ta vừa đưa tay muốn vén cái khăn che lên, để có thể nhìn xem Hà Ý Nhiên tiểu tiện nhân này có bao nhiêu xấu xí, sẵn tiện chêu chọc nàng ta một phen.
Trương thị cau mày lại, khẽ gầm lên:" tam đệ muội, muội muốn làm cái gì?".
Hà Ý Nhiên đang ngồi, phản ứng không đủ nhanh nhẹn để tránh đi móng vuốt Chu thị đưa tới.
"Roẹt!" Một cái. Cái khăn bị người cố ý vạch ra.
Hà Ý Nhiên đen mặt, lạnh lùng nhìn Chu thị.
"Đại tẩu ngại ngùng gì? Đều là người cùng nhà, chúng ta còn có thể chê bai tẩu...". Đôi mắt nhỏ hí của Trương thị chạm vào khuôn mặt của Hà Ý Nhiên bỗng dưng trợn lên, lời nói cũng câm bặt.
Người trước mắt có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh tế, đôi mâu to tròn linh hoạt như làn nước dao động, điểm giữa hai má bạch ngọc là chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào nhạt màu. Phối hợp cùng ấn kí hình hoa sen đỏ sáu cánh càng tăng thêm nét mị hoặc khó diễn tả.
Nhất tiếu khuynh thành!
Này, cái diện mạo này còn đẹp hơn đám tiểu thư trên trấn không biết bao nhiêu lần. Nàng ta còn nhỏ tuổi, vóc dáng chưa nảy nở, nhưng đã vô cùng xinh đẹp. Nếu đợi vài năm nữa còn không biết thành cái dạng gì.
Chu thị biến sắc mặt, làn da vốn rám nắng đen đen nay đã tái nhợt. Hai tay to lớn của nàng ta run rẩy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hà Ý Nhiên.
Trương thị thì lập tức bịt chặt miệng lại, không dám kêu ra tiếng. Sau khi hồi thần, nàng bèn giật lại chiếc khăn thêu từ tay Chu thị đưa qua cho Hà Ý Nhiên:" đại... đại tẩu". Nàng cũng không phải người vô tri hay hoàn toàn không hiểu biết. Khi Trương thị chưa xuất giá, vẫn còn ở nhà bởi có cha là tú tài, mấy thứ tứ kinh ngũ thường nàng cũng đều được dạy bảo qua. Nàng hiểu, ở một hộ thôn gia mà nói có một nữ nhi xinh đẹp thì rất nở mày nở mặt. Gả vào nhà tốt, giúp đỡ nhà mẹ đẻ sống tốt hơn gì gì đó là chuyện đương nhiên. Nhưng trái lại, nếu là có một nữ nhi trưởng thành thành mỹ nhân hiếm có hơn người, thì sẽ kéo theo bao tai họa cho bản thân hay gia đình. Nếu bị quan trên hay nhà có tài phú nào đó mà biết, đến cướp người về làm tiểu thiếp. Thôn gia nào đấu được với quan gia. Có lẽ Hà gia cũng hiểu được đạo lí như vậy nên luôn che dấu tiểu nữ nhi này, không cho ra gặp người.
Hà Ý Nhiên cầm lại khăn thêu, y dùng cặp mắt hắc bạch phân minh lẳng lặng nhìn Chu thị. Hiển nhiên y cũng đã từng suy nghĩ qua chuyện Hà gia và nguyên thân che giấu diện mạo này đi vì cớ gì. Rồi bỗng nhiên y bật cười:" tam đệ muội, hài lòng sao?".
Chu thị giật mình hoàn hồn, nàng ta nở một nụ cười khó coi:" đây... đại tẩu đây chẳng phải là... tiện nghi cho đại ca nhà chúng ta?". Ánh mắt tí hi của nàng ta né tránh nụ cười lãnh như băng của Hà Ý Nhiên. Tròng mắt bên trong đôi mắt híp đảo liên tục, lóe lên ý nghĩ không an phận. Tiểu tiện nhân này không ngờ lớn lên thành cái bộ dáng này, này không phải tiện nghi cho vị đại ca hờ kia nữa mà là vớ phải bảo rồi. Biết vậy, nàng ta đã kêu cha mẹ đẻ ở nhà đánh mối cho thân đệ đệ của nàng ta. Bây giờ không đến mức để Phó Thần kia chiếm hết tiện nghi.
Nội tâm Hà Ý Nhiên đang điên cuồng cố gắng khuyên nhủ bản thân.
Hà Ý Nhiên cố lên! Sắp phân gia rồi, giờ không phải là lúc thu thập đám người này, mi phải dằn xuống, cố nhẫn nhịn thêm vài ngày. Lúc này không phải là lúc gây thêm phiền toái.
Nhưng y vẫn không nhịn nổi, đành phải híp mắt lại nhìn Chu thị, dọa nạt tiện phụ này một phen:" ngươi thử đánh chủ ý không an phận lên người ta xem? Xem ta có bảo Thần ca xử đẹp phu thê ngươi?". Không tiếc lấy nam nhân hờ nhà y ra hù đối phương.
Ánh mắt ả làm Hà Ý Nhiên thấy ghê tởm. Không biết trong đầu nàng ta hiện giờ, còn đang nghĩ ra cái chủ ý bẩn thỉu gì nữa. Hà Ý Nhiên lại niệm thanh tâm chú một phen, để tránh điên lên đập cho đố phụ này một trận.
Phó Thần đi đến bên này. Hắn nhanh mắt chú ý đến khuôn mặt tiểu tức phụ hiển lộ ra bên ngoài. Hắn không sợ cường quyền chèn ép, muốn bắt vợ hắn đi, mà hắn chính là không thích cảm giác người ngoài sau khi biết tiểu tức phụ hắn lớn lên mỹ mạo sẽ nhìn y chằm chặp không buông.
Phó Thần lạnh mặt nhìn hai người Chu thị và Trương thị, lời nói ra lại là gọi Hà Ý Nhiên một câu:" tiểu tức phụ!". Chu thị khẽ run lên, ánh mắt của tiểu tiện nhân Hà Ý Nhiên kia đã đủ làm nàng ta sợ hãi, này lại thêm Phó Thần chân nàng ta có chút mềm.
Trương thị lại không run rẩy nhưng vẻ mặt lại hiện lên sự lo lắng, bất an. Sợ Phó Thần đánh chó giận mèo lên phu quân nàng.
Hà Ý Nhiên đi đến, trề môi chêu chọc nam nhân:" có người muốn đánh chủ ý lên khuôn mặt của tức phụ nhà huynh kìa~".
Phó Thần mím môi lạnh băng, vẻ mặt cực khó coi. Dù sâu trong nội tâm cảm thấy tiểu tức phụ cáo trạng như vậy rất đáng yêu. Nhưng âm thanh phát ra càng thêm băng lãnh:" không ai dám, nếu có người dám chúng ta chẻ nàng ta thành năm bảy khối cũng không khó".
Đổi lại Chu thị càng run run như lá thu gặp gió lớn. Mặt cũng tái mét đi vài phần, nàng ta có lớn gan bằng mấy cũng không dám đi chêu chọc Phó Thần này.
Hà Ý Nhiên thấy như vậy, lúc này mới hài lòng. Vung vẩy tay dính đầy bọt nước lau hết lên áo ngắn vải thô của Phó Thần, rồi mới mỹ mãn lôi người rời khỏi. Cơm cũng không phụ nấu nữa, y mới không thèm quan tâm. Có bị Vương thị chửi vài câu cũng không mất đi miếng thịt nào.
Trương thị nhìn theo hai người với ánh mắt đầy hâm mộ. Phu quân nàng là con vợ trước của Phó lão gia tử, ở tại Phó gia hiện nay cũng không được yêu thương hay có tiếng nói gì. Cho nên hàng ngày nàng luôn phải luồn cúi Chu thị và Phó thi, còn bị ba người bọn họ chèn ép không ít, nếu có thể phân gia thì tốt rồi. Nghèo khổ một chút nhưng cũng dễ thở hơn bây giờ rất nhiều.
Phó Thi đứng đầu nhà nhìn theo bóng lưng Hà Ý Nhiên kéo Phó Thần đi, vừa sợ hãi che kín miệng sợ không kìm được la lên, sắc mặt tái mét lại hốt hoảng. Sau đó sự ngạc nhiên vô thố dần thối lui, biến đổi thành ghen tị nồng đậm. Cả thôn Thanh Lâm này, dù xuất giá hay chưa có ai mà không biết Phó gia có một Phó Thi là nàng nổi tiếng xinh đẹp dịu dàng. Không ngờ đột nhiên nhảy ra một tiện nhân, trở thành tẩu tử của nàng ta không nói. Diện mạo trăm năm khó gặp lại còn trẻ tuổi như vậy, nếu để Hà thị kia mang khuôn mặt đó đi ra đường để người nhìn thấy, còn không phải sẽ áp nàng ta xuống hay sao?
Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
Hà Ý Nhiên lôi lôi kéo kéo Phó Thần trở về gian nhà tranh xập xệ sắp đổ. Vừa vào phòng đóng cửa lại, y hào hứng nhìn nam nhân:" huynh có biết chuyện gì chưa?".
Khi đối diện với tiểu tức phụ, vẻ âm trầm trên khuôn mặt của bản thân, đã được Phó Thần thay thế bằng ánh mắt thăm thẳm chứa đầy bất đắc dĩ và có đôi chút cưng chiều. Chính Phó Thần cũng không nhận ra được sự việc này.
"Lời đồn? Đã nghe qua". Chính hắn là người đi tìm Chu đại ca, nhờ huynh ấy trở về nói với Chu tẩu tử.
Hà Ý Nhiên vui vẻ, lôi kéo cánh tay nam nhân đi vào phía trong phòng nhưng không quên tận lực giảm bớt âm thanh chỉ để hai người họ nghe rõ:" Phó lão gia tử vừa trở về liền ở ngay ngoài sân cho Vương thị hai cái bạt tai. Ta ở trong nhà bếp nghe âm thanh hai bạt tai đó mà còn cảm thấy đau cho Vương thị nữa kìa".
Phó Thần xoa xoa đỉnh đầu y:" vui ở trong phòng của mình là được rồi". Không cần để người ngoài nghe thấy rồi lại nổi lên mấy lời nhàn thoại được. Hắn thì không lo lắng, chỉ lo tiểu tức phụ y còn nhỏ không chịu được đả kích, mà chính hắn cũng không muốn người ngoài nhàn thoại về y.
Hà Ý Nhiên gật đầu, vui vẻ đáp ứng. Còn muốn nói thêm mấy lời nữa, thì âm thanh cãi nhau to tiếng tranh chấp từ bên ngoài sân nhà chính vọng vào. Hà Ý Nhiên khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mà Phó Thần ở bên cạnh y lại thay đổi sắc mặt. Đây là "nhạc phụ" đại nhân đánh đến nhà?
Hà Ý Nhiên kéo tay Phó Thần, rón rén đi về phía nhà chính, vẻ mặt tò mò hóng chuyện. Ai mà lại có năng lực có thể đến tận Phó gia nơi này, chỉ tay mắng thẳng mặt Phó lão gia tử và Vương thị như vậy nha?
"Ta nói ngươi Vương Thúy Hoa, ngươi đừng có khinh người quá đáng. Hà gia ta còn đầy đủ trưởng bối, hậu bối chưa đến lượt ngươi làm trò múa may đâu. Tôn nữ ta như hoa như ngọc, chúng ta nâng trên bàn tay yêu thương chăm sóc hơn mười năm trời. Nếu không phải nhi tử nhà các ngươi, đến cửa xin mối hôn sự này. Chúng ta còn không muốn gả vào cái nhà có mẹ chồng như đố phụ nhà ngươi kìa".
Phó lão gia tử và Vương Thúy hoa lạnh mặt, nhìn đám người thông gia mới kết không lâu kéo nhau đến đây đánh tận cửa.
Chu thị, Phó Thi lại hoảng hồn một phen. Hai kẻ chỉ dám lấp ở bên trong phòng nhìn ra ngoài sân từ cửa sổ.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta còn chưa làm gì cơ mà. Hà lão thái thái này có phải quá không nể mặt rồi không? Tôn nữ bà ta còn đang ở nhà chúng ta đấy".
Chu thị bĩu môi xem thường Phó thi cùng Vương thị trong lòng. Phải làm sao à? Có giỏi ngươi ra đó nói lí với người của Hà gia á? Ở trong này nói với ta thì làm được gì?
Trương thị thì đứng bên cửa bếp ôm lấy nhi tử của mình. Một lời đều không nói, dù sao đây cũng không phải việc một tức phụ như nàng nên xen vào. Nàng cũng xen không nổi.
Thôn dân xung quanh nghe thấy tiếng động, đã lục tục kéo đến đứng sau tường rào và cánh cổng Phó gia nhao nhao hóng chuyện. Đến giờ này ai cũng đã nghe ít nhiều về tin đồn nhà Phó gia. Chủ yếu là Vương thị tham của hồi môn của đại nhi tức mới vào cửa, không tiếc hăm dọa chèn ép làm tân tức phụ sợ quá ngất xỉu còn phải đi mời đại phu.
"Ta nói đây là Vương thị đi đêm lắm có ngày gặp ma đi. Không chừng tức phụ nhà lão nhị Phó gia ngày trước, ta nhớ vừa cưới vào cửa được vài ngày cũng bị ngất xỉu. Tiểu tử Phó Huy cũng phải đi mời đại phu một phen. Lúc đó không biết là bị tức quá hay sợ quá nên xỉu cũng không chừng".
"Đúng vậy, đúng vậy! Ta cũng nhớ...".
Người Phó gia nghe được ai lấy khuôn mặt đều đen sì, như có thể nhỏ ra nước đến nơi. Kể cả Phó Huy vừa từ đồng về đến nơi, chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng chỉ nghe được mấy lời bàn luận của thôn dân xung quanh, sắc mặt cũng thập phần không tốt.
Vương thị đang muốn vểnh cổ lên chửi lại mấy người nhiều chuyện bên ngoài. Bà ta đã bị Hà lão thái thái chặn họng.
"Thiết nghĩ ngươi đã sống như vậy bao năm, cũng không thể thay đổi tính tình ngày một ngày hai. Chúng ta hôm nay đến là muốn đón nữ nhi nhà chúng ta về bên nhà ta ít hôm. Đến khi nào Phó lão gia tử ngươi, và tức phụ ngươi cho chúng ta lời đảm bảo thì chúng ta lại gọi nhi tử ngươi đến đón nha đầu nhà chúng ta trở về bên này".
"Đây là muốn đòi lại người nha, lão thái thái quả nhiên mạnh mẽ".
"...".
Hà Ý Nhiên thích thú:" vị lão phu nhân này mạnh ghê! Nhưng ta thích. Huynh nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của đám người Phó gia kìa. Đặc biệt là Phó lão gia tử và Vương thị".
Nhìn vẻ mặt Hà Ý Nhiên bừng bừng hứng thú, công khai cười trên sự đau khổ của người khác. Cộng thêm đôi mắt to hữu lực có thần đang phát sáng hừng hực, Phó Thần bất đắc dĩ xoa xoa đầu y:" có biết người đến là ai không?".
Hà Ý Nhiên không để ý lắm:"ai cũng được, miễn là làm cho Vương thị và mấy người Phó gia này khó chịu. Ta thấy ai cũng tốt!".
"Là Gia gia, nãi nãi và... nương". Phó Thần cười trên sự đau khổ của người khác, y hệt Hà Ý Nhiên vừa rồi.
"Ai cơ?". Hà Ý Nhiên nghển cổ hỏi lại nam nhân. Nương... nương... vị nương nào?
Phó Thần cong môi rất nhạt:"nhạc mẫu".
Hà Ý Nhiên:"...".
Vừa rồi Hà Ý Nhiên vì kích động, không khống chế được âm thanh giọng nói của mình. Dẫn đến cả đám người đang đứng giữa sân trước nhà chính, đều nhìn qua đây.
Hà Ý Nhiên mờ mịt nhìn bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình:"...". .
||||| Truyện đề cử: Mỹ Nhân Sườn Xám |||||
Phó Thần càng bất đắc dĩ hơn. Giờ thì hai người họ, cũng không thể coi như không biết gì mà đứng đây hóng chuyện được nữa.
Chưa đợi Phó Thần đưa Hà Ý Nhiên lại đây, một phụ nhân trẻ tuổi đứng sau Hà lão thái thái đã đỏ mắt hô nhỏ:" Nhiên Nhiên!".
Hà lão thái thái cùng Hà lão gia tử cũng kích động không kém, đều không ai bảo ai tiến về phía trước vài bước:" Nhiên Nhiên của ta...". Mắt hai lão nhân gia đã đỏ bừng lên. Hà lão thái thái trực tiếp rơi lệ đầy mặt.
Hà Ý Nhiên trợn mắt há mồm. Nhiên Nhiên? Vậy đúng là người nhà của nguyên thân tìm đến rồi!
Trốn không trốn kịp, Hà Ý Nhiên đâm lao đành theo lao. Kéo tay Phó Thần lao đến, kêu lên một tiếng đầy thê lương.
"Nương...!!!".
Tần thị đỏ mắt bước lên một bước, muốn ôm lấy thân ảnh nhỏ gầy kia vào ngực.
"Nhiên Nhiên của nươ...".
Hà Ý Nhiên lao vào vòng tay Hà lão thái thái, vẫn đang nhập diễn đầy thê lương tiếng kêu đau đớn xé lòng:" nương!... con rất nhớ nương".
Phó Thần đi ngay sau:"...".
Tần thị:"...".
Hà lão gia tử:"...".
Người của Phó gia nhìn cảnh này, sắc mặt càng khó coi. Người Hà gia này thật quá đáng, diễn đến lâm ly bi đát như vậy, còn không phải để mọi người đều biết nàng gả vào Phó gia mấy ngày qua đều chịu ủy khuất à?
Chỉ có Hà lão thái thái ôm được "tôn nữ" bảo bối vào lòng, vừa ôm vừa khóc hô:" nãi nãi đến đón con về nhà chúng ta! Mẹ chồng như vậy, nhà chồng như vậy Hà gia ta không cần".
Phó Thần giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng kéo vạt áo tiểu tức phụ nhà hắn:" nương... ở phía sau".
Hà Ý Nhiên trợn mắt:" hả?". Y ngại ngùng buông hai tay đang ôm Hà lão thái thái ra. An ủi bà vài câu chờ bà nín khóc mới nhìn về nữ phụ nhân xinh đẹp dịu dàng phía sau:" nương..".
Tần thị vừa khóc vừa cười:"đại bảo bối, nương cùng gia gia nãi nãi đến đón con".
Hà Ý Nhiên đi đến để nàng ôm lấy. Y cảm nhận được nước mắt của hai nữ nhân rơi đầy trên vai áo y. Cảm xúc này... Hà Ý Nhiên không biết tại sao lại cảm thấy mũi có điểm chua xót, hai hốc mắt cũng khô khốc nhanh chóng đỏ lên. Y nghĩ đây là cảm xúc còn lại của nguyên thân phải không?