Phó Thần ngồi bên cạnh thấy đứa nhỏ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, cũng chỉ im lặng ngồi như vậy cùng y.
Cơm canh đã dọn lên bàn xomg xuôi. Mặc dù nói là cơm canh, nhưng đúng là chỉ có canh, còn là canh suông. Phó gia ăn cơm chia làm hai bàn, một bàn là nam nhân trong nhà ngồi, còn một bàn còn lại dành cho nữ nhân và trẻ nhỏ trong nhà.
Sau khi nghe xung quanh trò chuyện vài câu, đến bây giờ Hà Ý Nhiên mới biết được sơ sơ hoàn cảnh gia đình Phó gia này.
Nói đến Phó gia hiện nay nơi Hà Ý Nhiên đang ở. Đương gia là Phó Lực, năm nay bốn mươi hai tuổi, thú thê là Vương Thị gọi là Vương Thúy Hoa năm nay bốn mươi tuổi. Trưởng tử Phó gia, là Phó Thần năm nay hai mươi tư tuổi. Nhị nhi tử là Phó Huy năm nay hai mươi tuổi, thú thê là Trương Thị năm nay mười tám tuổi, có một nhi tử Phó Minh năm nay hai tuổi. Tam nhi tử là Phó Chu năm nay mười chín tuổi, thú thê là Chu thị mười chín tuổi có một nhi tử là Phó Huỳnh năm nay ba tuổi. Bên dưới Phó Huân và Vương Thị, còn có một đôi song bào thai, năm nay gần mười sáu tuổi nữ chưa xuất giá, nam đang học trên Huyện học đã đậu đồng sinh chuẩn bị thi tú tài, cách một tuần mới về một lần.
Nhìn hai bàn cơm đã được dọn ngay ngắn trên bàn. Hà Ý Nhiên trợn tròn mắt ngạc nhiên. Hai bàn cạnh nhau, mỗi bàn đều đặt một mâm lớn màn thầu. Không phải màn thầu trắng Hà Ý Nhiên thường thấy trước kia, mà là màn thầu trộn lẫn thô lương, cùng một khay bánh bột ngô. Ngoài ra mỗi bàn còn có hai đĩa rau, một củ cải luộc và một rau cải bắp luộc, cùng một chậu canh rau cải. Các món ăn không một chíu xíu dầu mỡ nào. Chưa kể mâm bên nữ nhân, lượng đồ ăn còn ít hơn phân nửa so với bên này.
"Ăn cơm". Phó Huân lên tiếng, hai bàn bắt đầu cầm đũa lên.
"Nhà lão đại, ngươi ngồi bên đó làm gì? Chỗ của ngươi ở bên đây, qua bên này ngồi!". Vương Thị nheo mắt lại nhìn Hà Ý Nhiên, gả vào vài ngày rồi của hồi môn của "nàng" bà ta còn chưa được thấy, chứ đừng nói thu được vào tay. Đã vậy, kêu đi giặt vài cái áo quần thì ngã xuống sông, giả bộ bệnh mấy ngày nay không xuống giường. Để bà ta tốn biết bao nhiêu tiền mời đại phu rồi tiền thuốc mà nói, bây giờ ăn cơm còn muốn ngồi bàn trên.
Hà Ý Nhiên trợn tròn mắt nhìn một đám nữ nhân và hai đứa nhỏ. Y tự động bỏ qua ánh mắt hả hê hóng chuyện vui của Chu thị và Phó thị em gái út của "phu quân" y. Mắt đảo một vòng đang muốn lên tiếng, y lại dừng lại nhìn sang nam nhân bên cạnh, muốn xem nam nhân có thể giúp gì được cho y không?
"Tức phụ ta ngồi bên này, em ấy cũng không ăn hết bao nhiêu đồ". Phó Thần lạnh nhạt lên tiếng, làm Hà Ý Nhiên cũng phải ngó mắt nhìn theo.
"Nương, ta ngồi cạnh phu quân cũng là có lí do. Chúng ta vừa thành hôn không lâu, ngồi bên cạnh có thể chăm sóc cho phu quân chưa kể có thể tăng tiến tình cảm. Nương và các đệ muội cũng nên ngồi bên cạnh cha cùng các đệ đệ, như vậy dễ bề săn sóc hơn. Cha người nói có phải không?". Hà Ý Nhiên chậm rãi lên tiếng, giọng y ngọt ngào mềm mại làm cả nhà đầy người phải dừng lại, nhìn chằm chằm vào y.
Hà Ý Nhiên không đau không ngứa, mặc kệ bọn họ nhìn vào y. Nhưng trong nội tâm lại càng thêm phun tào, cái giọng nói ngọt ngây này là của nguyên thân à? Trước kia âm thanh giọng nói của y đã không đủ mạnh mẽ, sao bây giờ còn ngọt ngấy như thế này?
Vương Thị im bặt, lại thêm một lần nghẹn khuất. Ra sức dùng ánh mắt như hai con dao nhỏ trừng Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên đột nhiên hiểu ra rằng, Vương Thị cùng cô em dâu và cô em chồng kia đặc biệt không ưng y. Nhưng lại khá nghe theo ý kiến của Phó Thần.
"Đại ca quả nhiên là rất bảo hộ đại tẩu. Một chút cũng không muốn đại tẩu chịu ấm ức qua". Phó Thi lên tiếng, giọng nói cố gắng làm ra vẻ nũng nịu làm Hà Ý Nhiên nổi hết da gà.
Nàng ta còn lớn hơn Hà Ý Nhiên kia đến hai tuổi. Nhưng nhìn Hà Ý Nhiên xem, làn da kìa, dáng người kìa ai mà không hâm mộ cho được. Chưa kể ngày thành hôn hôm đó, của hồi môn Hà Ý Nhiên mang tới Phó gia từng hòm từng rương làm nàng ta và quanh đây ai mà không ghen tị. Tuy nói chỉ là nông hộ, nhưng Hà Ý Nhiên từ nhỏ đã được nhà mẹ đẻ Hà gia bên kia nuông chiều chưa bao giờ làm việc gì nặng qua. Nên tay nhỏ, chân nhỏ kia mịn màng trắng nõn. Chỉ là khuôn mặt luôn bị tóc che kín, nhìn không rõ diện mạo. Có lẽ vị đại tẩu này lớn lên rất dọa người đi.
Nghe Phó Thi nói như vậy, Vương Thị càng tỏ ra khó chịu với tân tức phụ mới vào cửa:" nhà chúng ta cũng chỉ là hộ nông dân, cần gì phải yếu ớt như liễu cho ai xem. Phải khỏe mạnh, lo vén nhà cửa giúp phu quân sinh con dưỡng cái. Chứ đâu phải lấy về một tức phụ nhà nông nhưng tính tình như tiểu thư nhà quan. Nương nói ngươi a lão đại, tức phụ cũng không thể nên nuông chiều mãi như vậy. Nhà có tiền, tức phụ còn phải dậy sớm chăm lo nhà cửa làm điểm tâm cho phu quân và hài tử. Đây tức phụ của ngươi, chỉ biết ngủ rồi ăn".
"Y mệt mỏi". Phó Thần lên tiếng, cắt ngang lời của Vương thị. "Ăn cơm cũng không yên". Lúc này Phó Huân cũng lên tiếng.
Vương Thị nghẹn thêm một bụng, chỉ biết cười giả lả:" được, được ta không nói nữa. Ăn cơm thôi". Bà ta lại ra sức trừng Hà Ý Nhiên, như muốn chọc vài cái lỗ xuyên qua cơ thể y vậy.
Bàn cơm toàn nam tử hán, ăn uống vừa nhanh vừa khó coi. Chỉ vài ba miếng đã hết cái bánh bột ngô hay màn thầu trên tay. Chỉ có Phó Thần ngồi bên cạnh Hà Ý Nhiên ăn nhanh nhưng lại rất tao nhã, diện mạo của hắn, cách hành xử của hắn khác hoàn toàn với những người ở Phó Gia này.
Hà Ý Nhiên cầm bánh bột ngô trên tay, quả nhiên thô ráp như tưởng tượng. Bánh làm bằng bột ngô, toàn xác ngô chưa xay sát kĩ, vừa cứng vừa sượng. Y nhíu mày nuốt không trôi.
Phó Thần múc một chén canh, sau đó đón lấy chiếc bánh bột ngô trên tay y. Hắn bẻ nhỏ chiếc bánh bột ngô vào nước canh nóng, dùng muỗng gỗ quấy đều lên rồi đẩy chén qua cho y:" chờ mềm chút rồi ăn".
Hà Ý Nhiên lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận, nam nhân này rất tinh tế. Nhưng dù tâm tư tinh tế, tỉ mỉ đến thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được chuyện ta là nam nhân, ta không muốn lấy chồng đâu, ta muốn lấy vợ kìa. Huynh đài nếu có ý thì xin hãy chết tâm đi.
Xong bữa cơm trưa, cả Phó gia ai làm việc lấy. Đều là việc dang dở trên tay hồi sáng, nam nhân ra đồng. Nữ nhân giặt giũ, đun nước, cho heo gà ăn, đi nhặt củi. Hà Ý Nhiên bị Phó Thần dắt về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi, hắn còn đóng cửa lại không muốn cho ai vào làm phiền y.
Vương thị thấy thế thì càng hậm hực không thôi. Chỉ biết ăn với ngủ, tức phụ này lấy về nhà làm gì? Để cung phụng chắc? Bà ta đứng từ cửa chính ngó về phía hàng rào ngoài cổng, nơi dựng căn nhà tranh của Phó Thần và Hà Ý Nhiên. Thấy cửa đóng chặt càng tức lộn ruột, nghe Chu thị nói của hồi môn của Hà thị kia để la liệt ngay phía gian ngoài. Bà ta phải làm thế nào mới lấy được vào tay, tốt hơn hết là để "nàng" tự dâng lên cho bà ta, để tránh hàng xóm láng giềng trong thôn đồn thổi bà ta tham của hồi môn của nhi tức mới vào cửa.
Phó Thi đi ra thấy nương mình đang ngó về phía nhà của vị đại ca hờ kia, nàng ta tiến đến ra vẻ dò hỏi:" nương có để ý đến vòng tay và trâm cài của đại tẩu hôm thành hôn? Con nghe các thím các thẩm thẩm hôm đó nói, đó là bạc nguyên chất Hà gia thuê sư phó ở trên trấn trên đánh ra đó. Ít cũng phải trị giá mấy lượng bạc".
Vương thị còn không hiểu tính nết con gái mụ hay sao, mụ xụ mặt lại:" để ý thì làm gì được, đều là của hồi môn của riêng ả. Chúng ta có thể kêu ả đưa cho chúng ta à? Hay đi cướp được sao?".
Phó Thi nhếch môi cười:" nương, chúng ta tất nhiên không nên làm mấy hành động công khai như vậy, nào khác gì để người ta có cớ công kích nhà chúng ta. Không phải vị đại ca kia rất nghe lời cha nương đó sao? Từ nhỏ có đánh có mắng cũng không hề hé răng nửa lời. Bây giờ hắn cũng thú thê rồi, nhà chúng ta không phải vẫn là nương chưởng quản đó sao? Tiền bạc cả nhà vẫn phải giao cho nương mới đúng chứ".
"Ý gì?". Vương thị liếc nàng ta một cái.
"Ý con là, nếu bây giờ cha nương ốm đau nằm đó mà nhà chúng ta không có bạc, chẳng lẽ đại ca và đại tẩu lại không lỡ bỏ tiền ra chạy chữa cho người hay cha sao?".
Vương Thị sáng mắt lên:" ý ngươi là ta giả bệnh...". Nói xong bà ta tự che miệng mình lại, nhìn xung quanh xem có người nào khác không.
"Cho dù đại ca đại tẩu nói không có bạc, không muốn bỏ bạc ra thì cũng phải bỏ của hồi môn của đại tẩu ra bán lấy bạc chữa trị cho nương. Nếu không...". Nàng ta híp mắt lại:" chúng ta sẽ truyền lời đồn ra bên ngoài, đại ca đại tẩu cứ chờ mà mất hết danh dự bị người người chế giễu đâm xương sống sau lưng, chỉ với tội xem tiền tài hơn sức khỏe tính mạng của nương, bất hiếu như vậy ai dám giao hảo cùng hắn và "nàng" ta. Sau chuyện này, chúng ta không lấy được tiền thì cũng thành công đội cái danh bất hiếu lên đầu hai người họ. Xem sau này, hai người họ có dám ra khỏi nhà. Lúc đó không phải tùy nương xoa nắn".
Vương thị càng nghĩ càng thấy ý hay. Khuôn mặt bà ta cười tươi như một đóa cúc. Hai mẹ con lại thủ thỉ thêm một hồi tỉ mỉ cách làm từng bước như thế nào để có thể vừa lừa được tiền của Phó Thần và Hà Ý Nhiên, còn có thể vừa đổ tội danh bất hiếu lên đầu hai người.
Hai người không hề biết, Trương Thị tưởng chừng đã đi cắt cỏ cho heo và gà, vẫn đang đứng phía sau bức tường gạch che miệng kinh hoảng, vẻ mặt không dám tin mà nhìn mẹ chồng và em chồng kia.
Hà Ý Nhiên đóng cửa ngoài, cài then gỗ chắc chắn rồi mới quay trở lại phòng ngủ bên trong. Chỉ bằng cái suy nghĩ, trong nháy mắt y đã biến mất tạ chỗ vừa đứng ở căn phòng cỏ tranh rách nát kia.
Cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi, trời xanh mây trắng không khí trong lành thẩm thấu vào lòng người qua từng sợi chân lông. Hà Ý Nhiên quay đầu nhìn suối nước linh tuyền đang róc rách chảy phía xa. Y khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó lại biến mất tại chỗ với ly nước trên tay.
Y không thể mạo hiểm biến mất tại chỗ quá lâu được, rất không an toàn. Y chỉ cần biết không gian của y vẫn còn theo y đi đến tận thời không này là được rồi.
Sau khi biết không gian và suối linh tuyền vẫn còn y như cũ. Hà Ý Nhiên nhanh chóng uống cạn ly nước trong tay. Y bắt đầu vạch ra những bước tiếp theo, chỉ cần rời khỏi đây là y có thể kiếm được tiền rất nhiều tiền, sống rất tốt khỏi cần lo lắng bất cứ thứ gì. Trước hết phải tìm hiểu triều đại nơi này thật kĩ lưỡng và giải quyết việc hòa ly cùng Phó Thần.
Nghĩ đến nam nhân lạnh như băng nhưng tâm tư lại tinh tế đến tỉ mỉ, diện mạo lại như nam thần đại học. Hà Ý Nhiên hơi uể oải. Không biết Phó Thần này nghĩ cái gì trong đầu.
-
Đến tối, Phó Thần trở về. Sau bữa cơm tối, Hà Ý Nhiên đi đến gần giếng nước đầu nhà chính nhìn thấy "phu quân" hờ nhà y, đang múc nước bằng chiếc gầu gỗ nặng trịch từ giếng lên. Hà Ý Nhiên đi đến, rất muốn tắm rửa. Y đưa tay chạm vào nước trong gầu, bỗng co rụt tay lại. Mẹ nó! Nước này lạnh như vậy. Hà Ý Nhiên bỗng nhìn nam nhân bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Nam nhân không nói gì, lẳng lặng múc nước đổ đầy tràn vào bồn gỗ to dưới chân. Sau đó, mới lạnh nhạt lên tiếng:" đi vào trước, ta đun nước cho ngươi tắm gội".
Hà Ý Nhiên ngạc nhiên, chớp chớp đôi mắt to dưới hàng tóc mai rậm rạp che kín mắt.
Thấy Phó Thần bê chậu nước to đi vào phòng bếp, y cũng mon men đi theo sau lưng hắn như cái đuôi nhỏ.
Chờ nước sôi, về phòng đóng cửa tắm gội sạch sẽ xong. Hà Ý Nhiên đi vào phòng, mái tóc dài quá dài nên phải xõa ra chờ khô nếu không ngày mai ngủ dậy sẽ đau đầu. Không có máy sấy đúng là bất tiện.
Phó Thần ngồi trên mép giường, thấy y đi vào mái tóc thường ngày bị che kín nay đã được bới gọn sang hai bên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Hắn cũng không phản ứng gì, xoay người nằm xuống nhàn nhạt nói:" hong khô tóc rồi đi ngủ". Ngẫm nghĩ rồi lại nói thêm:" đi ra ngoài đừng để lộ khuôn mặt".
Hà Ý Nhiên:"...".
Đa tạ vị huynh đài này nhắc nhở.
Hà Ý Nhiên nhìn phản ứng của nam nhân, liền biết hắn đã sớm nhìn thấy khuôn mặt "lam nhan họa thủy" này của nguyên thân. Y nổi lên ý chêu đùa, ngón tay trắng nõn nhỏ xíu chọc chọc trên cơ bắp nam nhân:"Thần ca ca".
Cơ bắp Phó Thần căng cứng rồi lại nhanh chóng thả lỏng, giọng vẫn lãnh lãnh thanh thanh như bình thường:" ừ, đi ngủ sớm đi".
Hà Ý Nhiên:"...".
"Đói bụng". Bữa tối không ăn bao nhiêu, y thật sự đói bụng. Bên trong không gian rất nhiều điểm tâm, đồ ăn tươi sống, đồ ăn vặt có đủ nhưng y không dám lấy ra.
Phó Thần nghe thấy, nhanh chóng đứng dậy. Vớ đại cái khăn ở trong hòm gỗ sơn đen bên ngoài, lại đi vào đưa cho Hà Ý Nhiên:" đeo vào, đi theo". Dứt lời người cũng đi mất.
Hà Ý Nhiên nhìn chiếc khăn màu hồng cánh sen, rất khônh biết nên nói gì:"...".
Haizz, dù sao thì cũng đeo vào đi. Chiếc khăn có thêu hai cái móc mỏng nhỏ để xỏ vừa hai bên tai. Có lẽ nguyên thân biết được diện mạo của mình nếu để lộ ra ngoài khá gây phiền phức, cho nên khi xuất đầu lộ diện không xõa tóc che kín mặt thì là đeo khăn che lại khuôn mặt. Thôi thì tùy gia nhập tục đi, sau này hòa ly rồi rời đi, lấy vợ rồi có con thì sẽ đỡ hơn.
Hà tiểu thiếu gia nghĩ đơn giản như vậy đấy!
Đạp lên ánh trăng đi theo sau lưng Phó Thần. Hà Ý Nhiên bị con đường đầy ổ gà, ổ vịt làm cho vấp ngã té dúi dụi. Đợi đến khi Phó Thần nhìn không nổi, mới cầm lấy tay y dắt đi theo sát bên cạnh mới đỡ hơn.
Hà Ý Nhiên yên lặng không nói gì. Đưa mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của nam nhân.
"Chúng ta đang đi đâu?".
"Chân núi". Phó Thần lời ít ý nhiều nói.
"Ở đây núi rất cao ư? Có rừng rậm không?". Có núi có rừng là bảo tàng đó.
Phó Thần yên lặng một hồi, muốn nói gì đó lại thôi:" ừ".
Hà Ý Nhiên:"...".